Chương 29: Cửu Tử Kỳ Cục! (4)

Khó, thực sự quá khó khăn.

Đạm Đài Thanh Âm rất bất đắc dĩ phát hiện mặc dù mình tự nhận là đã chuẩn bị vẹn toàn, nhưng còn đánh giá thấp tạo nghệ trên kỳ đạo của Vô Sinh đại đế.

Trên đường đi nàng nghiên cứu không ít cổ kỳ phổ, xem như cũng không kém bao nhiêu so với những Cờ Thánh của những quốc gia thế tục kia.

Lại không nghĩ rằng mới chỉ mấy chục bước cờ liền đã lâm vào tử cục.

Ngẫm lại cũng đúng, Vô Sinh đại đế có thể lấy cờ nhập đạo, kỳ nghệ tự nhiên đã sớm đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, nàng há lại có thể tuỳ tiện phá giải được.

Đạm Đài Thanh Âm vắt hết óc cũng nghĩ không ra phá cục như thế nào, bàn tay trắng nõn vỗ trán, ngẩng đầu lên muốn thư giãn một tí.

Kết quả nàng vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy ở một phương hướng nào đó bỗng nhiên có một luồng sáng trắng xông thẳng lên trời.

Ngư Huyền Cơ đắm chìm tại bên trong luồng sáng trắng, vô số linh khí chen chúc tới, bóng người hư ảo trước mặt nàng lặng yên vỡ vụn, một khối ngọc bài màu đen bay ra chậm rãi từ đó rơi vào trong tay nàng.

Trên ngọc bài hình như còn loáng thoáng khắc lấy một chữ "一".

Đạm Đài Thanh Âm chấn động trong lòng, ánh mắt lộ ra thần sắc chấn kinh nồng đậm.

Ngư Huyền Cơ đã phá cục rồi sao?

Trên sân, những tu sĩ còn lại cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Ngư Huyền Cơ, lộ ra thần sắc không cam lòng lại vừa hâm mộ.

"Trời, thế mà đã có người phá cục rồi!"

"Không hổ là Toán Vô Di Lậu Ngư Huyền Cơ, vậy mà có thể đánh thắng ván cờ này, ta mới chỉ đi được ba mươi mấy nước liền phải thua rồi. ."

"Ngươi còn có thể đi đến hơn ba mươi nước, ta mới chỉ hai mươi nước liền chết rồi."

Đám người bàn tán ầm ĩ, nếu như ván cờ đã có người phá giải, bọn hắn cũng tự giác được rằng không có hi vọng, dứt khoát vứt cờ trên tay đứng lên.

Khối ngọc bài màu đen mà Ngư Huyền Cơ lấy được kia hẳn là bằng chứng thông qua khảo nghiệm, có thể tiến vào động phủ.

Nhưng nghĩ kế tiếp nàng sẽ tiến vào động phủ chứa đầy bảo vật mà về, Đạm Đài Thanh Âm cũng có chút nản lòng thoái chí, lắc đầu đứng lên.

Nhưng mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới chính là sau khi Ngư Huyền Cơ đạt được ngọc bài màu đen, bàn cờ đang nằm ở trước mặt nàng cũng không có biến mất mà là lại xuất hiện một Cờ Nô mới ngồi ở trước mặt nàng cầm cờ chờ nàng vào vị trí.

"Cái gì?"

Mọi người đều sững sờ.

"Còn chưa có kết thúc sao?"

"Hóa ra khảo nghiệm không chỉ có một cửa, cũng không phải chỉ cần phá giải một ván cờ!"

"Chúng ta vẫn còn có cơ hội!"

Lần này, đám tu sĩ tranh thủ thời gian lại nhao nhao ngồi xuống, đi theo mạch suy nghĩ trước đó bắt đầu tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Còn may là sau khi ván cờ này bắt đầu, chỉ cần ngươi chưa rơi vào tử cục, hoàn toàn nhận thua thì Cờ Nô đều ngầm thừa nhận ngươi còn có tư cách tiếp tục tiếp nhận khảo nghiệm.

Đạm Đài Thanh Âm cũng mừng rỡ, chỉ cần Ngư Huyền Cơ không có chân chính thu hoạch được truyền thừa trong động phủ của Vô Sinh đại đế, nàng liền còn có cơ hội. Không đến một khắc cuối cùng, tuyệt không thể buông tha.

Đạm Đài Thanh Âm lại suy nghĩ trong chốc lát nhưng vẫn không có đầu mối, vô thức nhìn lại phương hướng của Ngư Huyền Cơ.

Chỉ thấy Ngư Huyền Cơ vậy mà từ chỗ ngồi đứng lên.

"Nàng lại muốn làm gì đây?"

Đạm Đài Thanh Âm nháy mắt mấy cái, hơi hơi thắc mắc một chút.

Ngư Huyền Cơ lên trên lâu thuyền, chỉ chốc lát sau mang theo một lão đầu tinh thần khỏe mạnh đi xuống.

"Tiêu lão. ."

Lão đầu chỉ có tu vi Kim Đan cảnh, nhưng Ngư Huyền Cơ lại có chút khách khí với hắn.

"Ta nhiều nhất chỉ có thể phá giải một ván trong Cửu Tử Kỳ Cục (kỳ cục: ván cờ) của Vô Sinh đại đế, còn lại thật sự là bất lực, chỉ có thể trông cậy vào ngươi. ."

"Tiểu thư yên tâm, lão phu sẽ nỗ lực hết sức."

Trong mắt lão đầu Kim Đan chợt lóe sáng, có chút tự tin nói ra:

"Lão phu tiến vào kỳ đạo đã mấy trăm năm, phá giải không biết bao nhiêu tàn cục tử cục, đã sớm muốn mở mang kiến thức một chút Cửu Tử Kỳ Cục được mệnh danh là có thể vây khốn giết tiên nhân do Vô Sinh đại đế lấy cờ nhập đạo trong truyền thuyết sáng tạo.

Hôm nay còn phải đa tạ tiểu thư đã thành toàn cho lão phu nữa đấy."

Ngư Huyền Cơ mỉm cười:

“Tiêu lão khách khí rồi."

Ngay sau đó, lão đầu Kim Đan ngồi xuống tại bên trên vị trí vốn dĩ thuộc về Ngư Huyền Cơ.

"Cái gì? Còn có thể làm như vậy sao?"

Đạm Đài Thanh Âm tận mắt nhìn thấy một màn này nhịn không được thấp giọng hô nhỏ.

Đương nhiên, người kinh hô cũng không chỉ có mỗi một mình nàng.

"Mẹ nó, còn có thể tìm người khác thay mặt sao?"

"Nói cách khác là đi tìm giúp đỡ cũng không thành vấn đề chứ gì?"

"Vậy thì tốt quá, các vị đạo hữu tới tới tới, chúng ta cùng nhau nghiên cứu!"

Cử động Ngư Huyền Cơ mời người giúp đỡ tiến hành khảo nghiệm quả thực đã mở ra một khoảng trời mới, một mạch suy nghĩ mới cho tu sĩ xung quanh.

Các tu sĩ không còn ngồi bất động trầm tư suy nghĩ trước bàn cờ, bắt đầu đi khắp bốn phía, cùng nhau thảo luận trao đổi.

Đạm Đài Thanh Âm nhịn không được cười khổ cảm khái:

"Vô Sinh đại đế tự tin đến cực hạn ván cờ mình bố trí xuống, cho nên căn bản không quan trọng đến cùng là một người hay là nhiều người đến phá giải ván cờ của hắn. . .

Lại nói. . ."

Đạm Đài Thanh Âm bỗng nhiên đổi mạch suy nghĩ, tự nhủ thầm nói:

"Hiện tại ta đi mời mấy vị cao thủ kỳ đạo của Tu Chân giới hoặc là thế tục đến trợ trận còn kịp không đây? . ."

. . . .

"Tiền bối! Tiền bối. . ."

Hạ Vô Cực bay giống như một trận gió đến dưới chân Thái Âm sơn, độn quang rơi xuống tại cửa "Tu Duyên Tiểu Điếm", sau đó hô vài tiếng.

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo mà lười biếng.

"Vào đi rồi nói."

Hạ Vô Cực đi thẳng tới hậu viện, nhìn thấy Lý Tu Viễn đang hình như chuẩn bị viết chữ vẽ tranh.

"Là ngươi à!"

Lý Tu Viễn nhìn thấy Hạ Vô Cực một thân một mình đi tới, thuận miệng dò hỏi:

"Ngọc Mặc không tới sao?"

"Tuân cô nương đang bế quan, chỉ có một mình ta đến thôi."

Hạ Vô Cực cười rạng rỡ đi đến trước mặt Lý Tu Viễn, ân cần cầm lấy thỏi mực trên bàn, nói:

"Tiền bối, ta đến mài mực cho ngài."

Lý Tu Viễn có chút im lặng.

Cổ ngữ đều nói: Hồng tụ thiêm hương, tố thủ nghiễn mặc. (Hồng nhan thêm hương, tay trắng mài mực. Thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh mài mực.)

Một tên đàn ông thối như Hạ Vô Cực mài mực cho hắn, khiến cho hứng thú viết chữ của hắn cũng bị mất.

Không thể làm gì khác hơn là để bút xuống, Lý Tu Viễn nhìn lấy Hạ Vô Cực dò hỏi:

"Nói đi, rốt cuộc có việc gì mà lại đến tìm ta?"

"Tiền bối quả nhiên thần cơ diệu toán, nhìn một cái liền biết Vô Cực có việc muốn nhờ."

Hạ Vô Cực vội vàng vỗ mông ngựa một cái.

Lý Tu Viễn lại có chút "Thụ sủng nhược kinh" (được yêu thương mà lo sợ).

Tiểu tử này có gì đó không đúng, thân là tu sĩ, coi như kính trọng tạo nghệ thư họa của mình thì cũng nên có mức độ chứ.

Biểu hiện chân chó gần như nịnh nọt như vậy, chẳng lẽ lại. . .

Lý Tu Viễn nhìn hai mắt tràn ngập khát vọng của Hạ Vô Cực một chút, trong lòng bỗng nổi lên một trận buồn nôn.

Tiểu tử này không phải là nhìn thấy mình dáng dấp đẹp trai, muốn tìm mình chơi gay chứ? Mẹ nó!

Lý Tu Viễn đã bắt đầu cân nhắc nếu chút nữa Hạ Vô Cực thật sự có ý nghĩ xấu đối với mình thì mình nên ứng phó ra sao, nên hô "Phi lễ" hay là trực tiếp lấy ra tấm lệnh bài mà Chúc Chiếu chân nhân cho mình kia vung trên mặt hắn. . .

Lại nghe thấy Hạ Vô Cực dáng vẻ tội nghiệp mở miệng nói:

"Tiền bối, ta đánh cờ với một người nhưng quả thật đánh không lại, thế là chỉ có thể đến đây thỉnh giáo ngài. . ."