Chương 27: Động Phủ Mở Ra, Ván Cờ Khảo Nghiệm (2)

Đạm Đài Thanh Âm thân là đệ nhất tiên tử Nam Cảnh, dung mạo tuyệt thế cho nên nàng liền sớm sử dụng thủ đoạn ẩn giấu đi dung mạo vốn có, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ là một nữ tu dung mạo bình thường không có gì đặc biệt.

Nhưng thủ đoạn che giấu này của nàng lại bị Ngư Huyền Cơ nữ giả nam bên trên phi thuyền xem thấu.

"Đạm Đài tỷ tỷ!"

Ngư Huyền Cơ dọc theo mép thuyền, cả mặt đầy ngạc nhiên mở miệng hô to hướng về phía Đạm Đài Thanh Âm.

Ngư Huyền Cơ vốn là tiêu điểm của toàn trường, cho nên một tiếng hô này khiến cho ánh mắt mọi người đều hội tụ đến trên người Đạm Đài Thanh Âm cùng Chúc chân nhân.

Đạm Đài Thanh Âm tự biết lúc này lại che giấu đã không có chút ý nghĩa nào, dứt khoát liền hiển lộ ra diện mạo như trước.

Dung nhan tuyệt thế được bày ra, cả phiến trời đất phảng phất như rạng rỡ lên không ít, trong sân lập tức vang lên từng đợt tiếng kinh hô.

"Thế mà lại là Đạm Đài tiên tử!"

"Đạm Đài tiên tử của Phạm Âm thánh địa cũng tới!"

Không ít tu sĩ tuổi trẻ anh tuấn, mặt đầy ngạc nhiên chủ động hướng đến.

"Có thể nhìn thấy Đạm Đài tiên tử thật sự là quá tốt!"

"Tiên tử yên tâm, lần này ta nhất định dốc toàn lực giúp ngươi nắm lấy động phủ của Vô Sinh đại đế!"

"Nhất định nghe theo tiên tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

Đạm Đài Thanh Âm nhức đầu không thôi đối với mấy tên ong bướm xum xoe nịnh nọt này, vô ý thức trừng mắt Ngư Huyền Cơ trên lâu thuyền một chút.

Ngư Huyền Cơ nhẹ lay động quạt xếp, hé miệng cười trộm, trong mắt nhè nhẹ lộ ra thần sắc giảo hoạt cùng cười trên nỗi đau của người khác.

Một đám tu sĩ đang vây quanh hai người Đạm Đài Thanh Âm cùng Ngư Huyền Cơ nghị luận ầm ĩ, bỗng nhiên lúc này trong sơn cốc tĩnh mịch có một tia gợn sóng không rõ truyền ra.

Hư không thật giống như mặt nước, lan truyền ra từng gợn sóng vô hình.

"Động phủ mở ra rồi!"

Có người kinh hỉ thấp giọng hô, trong nháy mắt lực chú ý của mọi người quay tới, cõi lòng đầy chờ mong.

Rất nhanh, trong hư không xuất hiện một cái lối vào mông lung, hình như loáng thoáng thông hướng đến một bí cảnh không biết tên.

Tất cả tu sĩ thấy thế lập tức tranh nhau chen lấn xông lên, các loại pháp bảo, đạo thuật bay loạn xạ, xung quanh hỗn loạn thành một đống.

Vốn dĩ Đạm Đài Thanh Âm cũng muốn xông tới, lại nhìn thấy Ngư Huyền Cơ bên trên lâu thuyền ngay cả một bước cũng không động, dáng vẻ già dặn như đã tính trước, cũng không hề có một chút sốt ruột nào.

Đạm Đài Thanh Âm nghĩ nghĩ cũng đứng tại chỗ cũ.

Nàng biết mặc dù Ngư Huyền Cơ này giảo hoạt đáng giận, nhưng sự thông minh tài trí lại làm cho người khác không thể không bội phục, bằng không thì cũng sẽ không được người đời mệnh danh là "Toán Vô Di Lậu".

Quả nhiên, ngay tại thời điểm một lượng lớn tu sĩ đồng thời phóng tới cửa vào động phủ kia, bỗng nhiên một đạo lực lượng mạnh mẽ từ đó lan ra, quét sạch toàn trường.

Tất cả tu sĩ đều bị bức lui trở về.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ phạm vi không gian phương viên trăm dặm.

Các tu sĩ phát hiện trước mặt mỗi bọn hắn đều thình lình xuất hiện một bộ bàn cờ, đối diện bàn cờ có một đạo bóng người hư ảo ngồi xếp bằng, hình như là đang chờ bọn hắn ngồi vào vị trí đánh cờ.

"Đây là tình huống gì vậy?"

Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ nhăn mày lại, không nhịn được nói:

"Đánh cờ sao? Ông mày không muốn đánh cờ, ông mày muốn đi đoạt cơ duyên!"

Nói xong, hắn trực tiếp vượt qua bàn cờ trước mặt mình, phóng đi tới động phủ.

Chỉ thấy bóng người hư ảo đối diện hắn lặng yên đứng dậy, tiện tay chỉ một cái, một luồng ánh sáng trắng cấp tốc bay ra, rơi vào trên người tu sĩ Nguyên Anh kia.

"Bành."

Giữa sân đột nhiên nổ tung thành vòi máu, tên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia ngay cả phản kháng một chút đều không có làm được, hài cốt không còn, ngay cả thần hồn đều không có trốn khỏi.

"Tê tê. . ."

Giữa sân vang lên một mảnh âm thanh hít vào khí lạnh.

Đông đảo tu sĩ câm như hến, ai cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đều nói chết là chết, bọn hắn hiển nhiên đã quên đi mất đây là động phủ của ai.

Đó là động phủ của Vô Sinh đại đế, nhân vật tuyệt thế đã độ kiếp phi thăng lưu lại.

"Ha ha. . ."

Giữa sân an tĩnh bỗng nhiên vang lên một trận cười giòn giã, tất cả mọi người theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy Ngư Huyền Cơ nhẹ lay động quạt xếp đi xuống từ bên trên lâu thuyền, cười hì hì nói ra:

"Dù sao thì Vô Sinh đại đế là lấy cờ nhập đạo, muốn có được bảo vật truyền thừa do Vô Sinh đại đế lưu lại thì rất rõ ràng cũng phải nhận được sự công nhận của hắn bên trên cờ đạo mới được. . .

Các vị, cố gắng lên."

Nói xong, Ngư Huyền Cơ vẫn ung dung ngồi xuống tại một cái bàn cờ trước mặt, nhanh chóng hạ xuống một quân cờ, mà bóng người hư ảo ngồi đối diện nàng cũng theo sát hạ cờ, hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi bắt đầu đánh cờ.

Tu sĩ còn lại thấy thế lập tức tỉnh ngộ lại, hóa ra muốn vào động phủ cầm bảo bối không thể dựa vào man lực, mà cần phải dùng trí a.

Thế là từng tu sĩ liền nhao nhao ngồi xuống, bắt đầu đánh cờ.

Trong lòng Đạm Đài Thanh Âm thầm than một tiếng, quả nhiên là bị Ngư Huyền Cơ tính trúng, xem ra nàng đã sớm biết, đã sớm chuẩn bị.

Cũng may trên đường đi mình nghiên cứu không ít cổ kỳ phổ, lấy thiên tư cùng ngộ tính của mình, chưa chắc sẽ không bằng Ngư Huyền Cơ kia.

Nghĩ như vậy, Đạm Đài Thanh Âm quay đầu nói với Chúc Chiếu chân nhân:

"Lão tổ, hiện tại xem ra chúng ta chỉ có thể dựa vào bản sự của mình."

Chúc Chiếu chân nhân gật gật đầu, hai người liền tự ngồi xuống ván cờ của mình.

Trong lúc nhất thời, trong sơn cốc lại an tĩnh lại, những ván cờ chi chít khắp nơi, có chút hùng vĩ.

. . . .

"Không được không được. . ."

Lý Tu Viễn để con cờ trong tay xuống, đứng dậy.

Hắn thật sự là quá rảnh rỗi mới đi kiếm hai tên cờ nát như thế này bồi mình đánh cờ, một tên thì nhiều nhất đi được 30 nước, một tên thì nhiều nhất đi được 25.

Mình còn chưa bắt đầu thì bọn hắn liền đã kết thúc.

Thật sự là một chút thú vị cũng không có.

"Tiền bối. ."

Hạ Vô Cực lau mồ hôi đứng lên, cung kính cầu khẩn:

"Xin ngài bồi ta ván kế tiếp."

"Hai ngươi đánh đi!"

Lý Tu Viễn chỉ chỉ Tuân Ngọc Mặc bên cạnh, nói ra:

"Hai ngươi chính là kỳ phùng địch thủ, lương tài gặp nhau, học hỏi lẫn nhau tiến bộ thì không thể tốt hơn rồi. ."

Lý Tu Viễn bó tay rồi, hắn không có kiên nhẫn bồi hai tên này đánh cờ nữa, các ngươi tự mình chơi đi.

"Được rồi. . ."

Mặt mũi Hạ Vô Cực tràn đầy bất đắc dĩ.

Lúc này hắn đã bội phục đến tình trạng không thể phục thêm đối với Lý Tu Viễn.

Vị Lý tiền bối này có tu vi cảnh giới cao, cảm ngộ sâu sắc đối với đại đạo trời đất, quả là vượt qua phạm trù mà hắn tưởng tượng.

Đánh xong mấy ván cờ, Hạ Vô Cực cảm giác được đạo tâm của mình liền tăng lên mấy cái bậc thang, hiệu quả đều tốt hơn so với chính mình khổ tu mấy năm.

"Thưa tiền bối, chúng ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ trước."

"Tiền bối, ngày mai ta lại đến thăm ngài."

Hai người Tuân Ngọc Mặc cùng Hạ Vô Cực chỉ có thể cáo từ Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn gật gật đầu, cũng lười tiễn bọn hắn.

Đi ra khỏi "Tu Duyên Tiểu Điếm", Hạ Vô Cực vẫn còn một mặt chưa thỏa mãn, hưng phấn hỏi Tuân Ngọc Mặc:

"Tuân cô nương, rốt cuộc vị Lý tiền bối này có lai lịch gì, cũng quá thần kỳ rồi."

Dùng Huyền Thủy Băng Tinh làm lạnh dưa hấu, tu vi cảnh giới sâu không lường được. . . Trải qua một ngày này, Hạ Vô Cực có loại cảm giác giật mình tỉnh mộng.