Chương 17: Có yêu khí! (4)

"Đinh đinh thùng thùng. . ."

Lý Tu Viễn mặc một bộ áo trắng, ngồi xếp bằng trên tảng đá, trên gối đặt một cây cổ cầm, dáng vẻ khoan thai, khí chất như trích tiên.

Tiếng đàn tuyệt vời giống như tiếng nước chảy róc rách chảy xuôi đi ra từ bên trong mười ngón tay của hắn, vờn quanh tại trong tiểu viện.

Tại dưới chân hắn, một con tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết đang ngồi ngay thẳng, nghiêng cái đầu nhỏ đáng yêu nghe như si như say.

Một khúc nhạc kết thúc, Lý Tu Viễn ngồi đó xem xét tinh tế tường tận cổ cầm trong tay, nó có màu hơi vàng, trên mặt đàn che kín các loại hoa văn kỳ dị, cực kỳ có cảm giác đẹp đẽ.

Thanh cổ cầm này cũng là ban thưởng hệ thống cho, tương tự hắn còn có bảy cái, những thanh cổ cầm này là cái hắn đánh thuận tay nhất.

Lý Tu Viễn cất kỹ cổ cầm, sau đó đi đến trước mặt tiểu bạch hồ, cười nói: "Ta đánh khúc 'Cao Sơn Lưu Thủy' này như thế nào?"

Tiểu bạch hồ đứng thẳng người lên, trong đôi mắt hồng ngọc đầy sùng bái đối với Lý Tu Viễn, cực kỳ nhân tính dùng sức nhẹ gật đầu, chọc cho Lý Tu Viễn cười ha ha.

"Có một tri âm như ngươi, ta cũng không coi như là hiu quạnh. ."

Lý Tu Viễn cười ha ha nói.

Đồ Sơn Nguyệt đã thực sự trở thành người hâm mộ của Lý Tu Viễn.

Khúc đàn này tuy nàng chưa từng nghe qua nhưng thực sự quá êm tai, khiến nàng say đắm trong đó.

Không chỉ có như thế, sau khi nghe xong một khúc, Đồ Sơn Nguyệt thình lình phát hiện thương thế trong thần hồn không chỉ có tốt lại hết, mà còn tiến thêm một bước dài, ngay cả tu vi của nàng cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

Nếu như có thể ngây ngốc bên cạnh vị này 3 đến 5 năm, mỗi ngày nhìn hắn viết chữ vẽ tranh, cùng hắn uống trà, nghe hắn đánh đàn. . .Nói không chừng sau khi trở về Thanh Khâu, tu vi của ta còn cao hơn cả phụ thân nữa đấy. Đồ Sơn Nguyệt tự nghĩ như vậy trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, nàng cũng coi như thăm dò được đại khái tính tình của Lý Tu Viễn. Tính tình hắn cực tốt, từ bên trong lộ ra một cỗ phong thái cổ hiền giả, nhã sĩ.

Coi như nàng ngẫu nhiên đùa giỡn một chút, sau khi nũng nịu với hắn thì cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nói thật, hiện tại Đồ Sơn Nguyệt có chút hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Làm sủng vật của một đại lão có dáng dấp tuấn mỹ, phẩm tính cao nhã, tu vi kinh thiên cũng rất tốt.

"Đi, chúng ta tới tiệm của Hoàng chưởng quỹ kia mua rượu, mua gà quay ngươi thích ăn nhất. ."

Lý Tu Viễn gọi tiểu bạch hồ rồi đi ra ngoài.

Tiểu bạch hồ nghe nói như thế liền chạy đến dưới một gốc cây tùng trong viện, dùng móng vuốt ra sức đào bới trên mặt đất, sau đó quay đầu lại phía Lý Tu Viễn kêu hai tiếng "Chít chít".

Lý Tu Viễn nhịn không được cười lên, lắc đầu nói: "Ta biết dưới gốc cây kia có rượu, chính là tự tay ta chôn xuống, tuy nhiên rượu kia còn chưa đủ thời gian, hiện tại còn không thể lấy ra được."

Sau khi Lý Tu Viễn đạt được mức đại thành tại rượu nghệ đã ủ vài hũ rượu chôn dưới tán cây trong sân, đoán chừng lúc này đã có chút kết quả, mùi rượu tràn ngập ra bị tiểu bạch hồ ngửi thấy, mới nói cho hắn biết dưới đó có rượu.

"Đi thôi đi thôi, hương vị Trúc Diệp Thanh của tiệm Hoàng chưởng quỹ cũng không tệ. Huống chi, ngươi không muốn ăn gà quay sao?"

"Chít chít. . (muốn ăn muốn ăn)"

Tiểu bạch hồ nghe xong, vội vàng nhanh chóng chạy về, thả người nhảy lên xông vào trong ngực Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn ôm tiểu bạch hồ, ung dung chậm rãi đi ra tiểu viện, trong miệng than nhẹ:

"Ai sớm tỉnh đại mộng, xưa nay ta tự biết. . ."

Đột nhiên thân hình dần dần biến mất.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có hai người một cao một thấp đi tới Tu Duyên tiểu điếm.

Hai người có tướng mạo bình thường, cách ăn mặc như tu sĩ, một thân áo bào mặc lên người lại có loại cảm giác dở dở ương ương.

"Căn cứ vào kí ức trong hồn phách của thợ săn kia thì con gái của Đồ Sơn Yêu Hoàng hẳn là trốn tới đây. ."

Tu sĩ cao gầy nhìn xem trong tiệm, mở miệng nói ra.

Nói ra hồi lâu nhưng không thấy đồng bạn đáp lại, quay đầu nhìn lại lại thấy đồng bạn của mình đang ngơ ngác ngước nhìn lên bảng hiệu, vô cùng nhập tâm.

"Ngươi làm sao vậy? !"

Tu sĩ cao gầy khẽ quát một tiếng, tên kia mới như tỉnh mộng, sắc mặt có chút tái nhợt, nói ra: "Cái bảng hiệu này có gì đó quái lạ! Vậy mà lại cho ta cảm giác giống như lúc trước đối mặt với tên kiếm tu biến thái kia. ."

"Cái gì? !"

Tu sĩ cao gầy ngẩng đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm bốn chữ lớn trên biển hiệu kia, lại nhìn không ra có chỗ nào kì quái.

"Ngươi có phải bị ảo giác hay không?"

"Không biết. . ."

Tu sĩ mập lùn lắc đầu, thần sắc có chút hoang mang.

Tu sĩ cao gầy mặc kệ hắn, trực tiếp cất bước đi vào.

"Mặc kệ nó có gì đó cổ quái, việc cấp bách chính là bắt được ái nữ của Đồ Sơn Yêu Hoàng, xong trở về giao nộp cho chủ thượng."

Tên kia do dự một chút cuối cùng vẫn đi vào theo.

Vừa đi vào tiểu điếm, trên mặt hai người liền trở nên vui mừng.

"Có khí tức của tộc Đồ Sơn lưu lại, quả nhiên tiểu hồ ly kia trốn ở chỗ này. ."

Hai người vội vàng tăng tốc bước chân, ba chân bốn cẳng vọt thẳng tiến vào trong nội đường tiểu điếm.

Không gian nội đường không lớn, hai người nhanh chóng tìm kiếm một vòng nhưng lại không tìm thấy cái gì.

Thời điểm ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng đảo qua trên tường, trong nháy mắt một vài bức tranh chữ đập vào mi mắt.

Lập tức, hai tên tu sĩ một cao một thấp đều ngây dại.

Bọn hắn nhìn thấy cái gì vậy?

Đủ loại đạo vận, chí lý vô cùng vô tận, thâm thuý tối nghĩa, phức tạp khó hiểu như là sóng biển ngập trời vọt tới hướng bọn hắn, trong nháy mắt đem bọn hắn bao phủ.

Hai người này giống như là trong lúc vô tình mở ra một tòa bảo khố trân quý nhất thế gian, bị kim quang dị sắc của vô số trân bảo trong bảo khố bắn ra làm cho choáng váng đầu óc.

"Oanh. . ."

"Oanh. . ."

Hai đạo hắc khí cuồn cuộn từ trên người hai người bốc hơi lên, đó là yêu khí không bị khống chế trong cơ thể bọn họ tại dưới vô số đạo vận pháp lý trùng kích vào, không tự chủ được điên cuồng tăng lên.

Hai người vô cùng may mắn sa vào bên trong trạng thái đốn ngộ khó gặp, trên mặt toàn đều lộ ra thần sắc đại hỉ vui mừng, bàng quan, quên hết tất cả.

Cùng lúc đó ở một nơi cách vài chục mét, một lão đầu có hình tượng như một lão nhà giàu đang từ từ dạo bước tới nơi này.

"Không biết Lý tiền bối có ở nhà không nhỉ? Cách lần trước cũng đã vài ngày, lần này tới cũng không coi như là quấy rầy nha . ."

Bỗng nhiên, thần sắc lão đầu biến đổi, nhăn mày lại, bên trên người phát ra một cỗ khí thế uy nghiêm bễ nghễ thương sinh, hình tượng cả người phảng phất trở nên cao lớn hơn vô số lần.

"Yêu khí! Lại có những hai đạo! Tại nơi ở của Lý tiền bối. . ."

Thân hình lão đầu lóe lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ cũ.