Người vẽ tranh là ai?
Chúc Chiếu chân nhân cũng đã sớm muốn hỏi vấn đề này, mấy người đồng thời nhìn về phía Tuân Ngọc Mặc bởi vì bức họa là do nàng lấy ra.
Tuân Ngọc Mặc trả lời, "Đó là một người thanh niên mở một tiểu điếm tại trong phường thị tu tiên dưới chân Thái Âm sơn, tên tiệm là Tu Duyên."
"Người đó đang ở dưới chân Thái Âm sơn sao? !"
Hai mắt Hoàng Trạch tỏa sáng, hình như hiện tại liền muốn xông xuống núi tìm thanh niên tuấn tú mà Tuân Ngọc Mặc nói tới trong miệng kia.
Chúc Chiếu chân nhân lại cau mày nói: "Thanh niên sao? Ngươi chắn chắc người vẽ tranh là hắn mà không phải là một ai khác sao?"
Tuân Ngọc Mặc trả lời: "Chắc chắn, bởi vì người ký tên lên bức vẽ là hắn, với lại lúc ta nhìn thấy bức họa này thì nó cũng mới hoàn thành không được bao lâu. Trong tiệm còn có nhiều bức thư hoạ tương tự như thế, chỉ là đồ nhi không dám nhìn nhiều."
"Còn nhiều bức vẽ giống như vậy nữa sao? !"
Hoàng Trạch cùng Chúc Chiếu chân nhân đều thở dồn dập hơn mấy phần.
"Ngọc Mặc, ngươi nói kỹ một chút vì sao chiếm được bức họa này, còn có tu vi của người thanh niên kia như thế nào?"
Chúc Chiếu chân nhân không kịp chờ đợi liền hỏi thăm.
Tuân Ngọc Mặc biết chuyện này có liên quan cực lớn, thậm chí sau khi nàng đem bức họa ra làm thọ lễ thì đã nghĩ đến tình huống này, chỉ là không nghĩ tới Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Tuy nhiên cũng đúng, một bức họa tác có thể khiến cho Nguyên Anh tuỳ tiện đột phá Pháp Tướng đủ để khiến 99% tu sĩ Tu Tiên Giới điên cuồng.
Lúc này, Tuân Ngọc Mặc đàng hoàng nói ra: "Ta cùng một sư muội trong tông môn đi dạo phường thị, sau đó trong lúc vô tình đi vào tiểu điếm kia.
Bên trong bày đầy các loại đồ chơi nhỏ bằng bùn do chủ quán chế tác, trên tường thì treo thư hoạ.
Ta còn nhớ lúc ta vừa đi vào tiểu điếm, linh lực trong cơ thể liền trở nên hoạt bát hơn mức bình thường, cảnh trí trong tiệm khiến cho ta cảm giác vô cùng dễ chịu, ngay cả đạo tâm đều trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều.
Về sau ta nhìn thấy bức họa này, lại càng từ Trúc Cơ hậu kỳ đột phá đến cảnh giới Giả Đan. ."
"Hóa ra ngươi đốn ngộ Giả Đan như thế."
Chúc Chiếu chân nhân giật mình, Hoàng Trạch thì hâm mộ muốn chết.
Hai sư đồ này một người thì trực tiếp từ Trúc Cơ hậu kỳ đột phá đến Giả Đan, một người thì tấn thăng Pháp Tướng, quả thực là khiến mọi người hâm mộ muốn chết đi được.
". . . Chủ cửa hàng là một thanh niên, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, khí chất thoát tục, ta nhìn không thấu tu vi của hắn, ngay từ đầu còn tưởng rằng hắn chỉ là một phàm nhân.
Về sau ta muốn mua tranh vẽ của hắn, hắn liền trực tiếp đưa bức họa cho ta, còn nói. . Gặp nhau chính là duyên.
À đúng rồi, vị sư muội đồng môn kia còn mua mấy cái tượng bùn trong cửa tiệm."
Tuân Ngọc Mặc kể tỉ mỉ lại chuyện này một lần.
Chúc Chiếu chân nhân liền cho người đi gọi vị sư muội kia, chủ yếu là mấy bức tượng bùn trong tay nàng.
Rất nhanh, ba cái tượng bùn đã được đưa đến, gồm một em bé mập mạp, một con thỏ và một con chó.
Mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ cảm thấy tượng bùn giống như thật, vô cùng hứng thú.
Đương nhiên, rơi vào trong mắt Chúc Chiếu chân nhân cùng Hoàng Trạch chân nhân lại là cảnh tượng khác.
"Hô. ."
Hoàng Trạch thả tượng bùn trong tay ra, ánh mắt đầy phức tạp, thở dài:
"Mặc dù không đuổi kịp họa tác, nhưng bên trong cái tượng bùn nho nhỏ này cũng ẩn chứa vô tận đạo vận, nếu như là tu sĩ tu hành công pháp Thổ hệ thì có thể lĩnh ngộ ra vô thượng đạo lý trong đó."
Chúc Chiếu chân nhân cũng gật gật đầu theo.
Lúc này trong lòng hai người đều tràn đầy rung động, hình như bọn hắn có thể tưởng tượng ra tràng cảnh mà lúc ấy Tuân Ngọc Mặc đi vào tiểu điếm.
Tràn ngập đạo vận xen lẫn chí lý, liền ngay cả linh lực trong cơ thể đều bị dẫn động.
Tê tê. . . Đơn giản liền có thể coi như Tiên gia phúc địa, bảo khố tu tiên.
Mà người tạo ra mọi thứ này lại là tồn tại cao thâm đến cỡ nào đây?
"Nhật Xuất Âm Sơn Đồ. . Nhật Xuất Âm Sơn Đồ. . Nhật Xuất Âm Sơn. ."
Chúc Chiếu chân nhân lặp đi lặp lại tên của bức họa, bỗng nhiên linh quang lóe lên, hô nhỏ một tiếng.
"Ta hiểu được rồi, ta đã hiểu ra."
"Nhật Xuất Âm Sơn, Âm Sơn là Thái Âm sơn, ám chỉ Thái Âm Tông ta. Mà 'Nhật' hẳn là chỉ Pháp Tướng. Vị tiền bối này muốn mượn tay Ngọc Mặc đem phần cơ duyên này đưa đến trong tay của ta, muốn chỉ điểm ta, giúp ta đột phá Pháp Tướng cảnh.
Bên trong ‘Nhật Xuất Âm Sơn Đồ' ẩn chứa đại đạo chí lý vô cùng phù hợp với ‘Chúc Âm Minh Chiếu Kinh' của Thái Âm Tông ta, Ngọc Mặc bước vào tiểu điếm thì bức họa vừa hoàn thành không được bao lâu. . Những điều này chính là lời giải thích tốt nhất.
Ta đoán có thể là Thái Âm Tông ta trước đó đã kết được thiện duyên với một vị tiền bối nào đó, hôm nay vị đó đặc biệt đến đây để chỉ điểm ta.
À, Tu Duyên, cái chữ ‘duyên’ này cũng nói lên tất cả.
Chậc chậc, vị tiền bối này có thể tính tinh chuẩn từng bước đi như thế, quả nhiên là vô cùng đáng sợ."
Chúc Chiếu chân nhân vô cùng mừng rỡ, vui vẻ, còn có vẻ tự tin chắc chắn không gì sánh nổi.
Bên trong gian phòng an tĩnh mấy giây. Một lát sau, Tuân Ngọc Mặc chần chờ gật đầu, nói ra: "Sư tôn vừa phân tích như thế xác thực có đạo lý, bên trong bức ‘Nhật Xuất Âm Sơn Đồ' này ẩn chứa đạo lý quá mức thâm thuý, ta chỉ có thể lĩnh ngộ được da lông, để sư tôn lĩnh ngộ lại vừa hay.
Với lại, thời cơ mà bức họa này hoàn thành cũng cực kỳ xảo diệu, chính là trước lễ mừng thọ của sư tôn mấy ngày. ."
Nụ cười trên mặt Chúc Chiếu chân nhân càng trở nên xán lạn.
Một bên, Hoàng Trạch lại nhịn không được kêu lên:
"Ta nhổ vào, Chúc Chiếu ngươi cũng quá không biết xấu hổ, cái này có lính líu quan hệ gì với ngươi chứ. Ta thấy vị kia hẳn là vô ý tạo ra, lại thấy đồ đệ này của ngươi tư chất không tệ cho nên mới thuận tay tặng bức họa, kết quả lại trời xui đất khiến để ngươi cho thấy được. ."
"Ha ha. ."
Chúc Chiếu chân nhân khinh thường cười một tiếng, lười nhác tranh luận cùng Hoàng Trạch.
"Đem mấy cái tượng bùn này trả lại cho vị đệ tử kia, đây là cơ duyên thuộc về nàng. Nếu như vị kia đã nhắc đến một chữ duyên, đạt được chính là duyên phận của nàng, người ngoài không cần cướp đoạt. À đúng rồi, từ nay về sau cho nàng thêm nhiều tài nguyên một chút, còn lại liền xem tạo hóa của nàng.
Ngọc Mặc, ta chuẩn bị đem bức họa này làm truyền thừa chi bảo của Thái Âm Tông ta để bảo quản, đệ tử môn hạ tu hành Chúc Âm Minh Chiếu Kinh' cũng có thể lĩnh hội.
Đương nhiên, ngươi có quyền ưu tiên.
Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Tất cả đều nghe sư tôn sắp xếp."
Chúc Chiếu chân nhân lộ ra vẻ hài lòng.
Có tấm ‘Nhật Xuất Âm Sơn Đồ' này, về sau tu sĩ Nguyên Anh của Thái Âm Tông hẳn là sẽ không đứt đoạn được.
"Tốt, tiếp theo ta muốn diện kiến vị tiền bối kia một phen."
Chúc Chiếu chân nhân sửa sang áo bào, nói ra một cách vô cùng nghiêm nghị.