Lần này Dạ phi đã tìm đến tận cửa, Tuệ phi khẳng định sẽ phải cho nàng một câu trả lời thoả đáng.
Trong tình huống này mà muốn làm rõ, thì đơn giản nhất sẽ có hai loại kết quả. Đầu tiên Tuệ phi bán cho Dạ phi một chút mặt mũi, đem Ngụy Thiên Minh kéo ra ngoài cửa thi hình đình trượng một trận, rồi lại hung hăng giáo huấn hắn một phen.
Hoặc trường hợp hai đó là Tuệ phi không thèm khách khí với Dạ phi nữa mà đứng ra bảo vệ Ngụy Thiên Minh, tiễn Dạ phi ra khỏi cung. Bất quá trong trốn hậu cung này, chủ tử mà vì một tên nô tài dẫn đến giao phong chính diện với một phi tần khác, thì vẫn là tương đối hiếm thấy.
Lại thêm địa vị của Dạ phi tại hậu cung đang như mặt trời ban trưa thế này, Ngụy Thiên Minh cũng rất lo lắng rằng hắn sẽ bị Tuệ phi lôi ra trách phạt.
Thấy tình hình càng lúc càng tệ, trong đầu Ngụy Thiên Minh nhanh chóng xoay chuyển. Muốn xem sự tình lần này có cách nào để xoay chuyển cục diện được hay không.
Hắn liếc qua mấy tên thủ hạ của Dạ phi đang trưng ra một bộ mặt đắc ý, trong đầu của Ngụy Thiên Minh đột nhiên loé lên linh quang làm cho nụ cười của hắn mang theo chút kỳ lạ.
Đột nhiên, Ngụy Thiên Minh không nói hai lời mà bước nhanh đến bên người Dạ phi. Khẽ vươn tay tóm lấy cổ áo tên Trần công công kia liên tục đánh lên mặt hắn, khiến cho tên thái giám đó kêu la oai oái.
Tuệ phi, Dạ phi cùng đám người kia thấy Ngụy Thiên Minh hành động như vậy để cho ai cũng sững sờ. Không ngờ Ngụy Thiên Minh lại to gan lớn mật như vậy, dám ở trước mặt hai vị nương nương mà ra tay đánh người.
"Dừng tay! Ngụy Thiên Minh! Cái tên cẩu nô tài này, ngươi thật là muốn lật trời sao? Lại dám đánh người ngay trước mặt bản cung, ngươi thật không coi mọi người ở đây ra gì sao!" Dạ phi tức giận quát một tiếng.
Khi nghe đến lời này, Ngụy Thiên Minh mới dừng tay lại, đem Trần công công ném sang một bên, hừ lạnh một tiếng.
Lần trước bị đánh khiến cho mặt mũi của tên này đã sưng như cái đầu heo. Lần này, càng là họa vô đơn chí, hắn cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất như một con chó chết.
Tên thái giám này vẻ mặt thống khổ cùng cực, cố dùng chút sức cuối cùng bò đến bên chân của Dạ phi, khẽ rên nói: "Nương nương, người phải làm chủ cho nô tài a, tên Ngụy Thiên Minh hỗn đản này, hắn đây là muốn đánh chết ta, hắn làm như thế này là hoàn toàn không thèm đem ngài để vào mắt đâu!"
Tên thái giám này cũng không ngốc, biết ở thời điểm này phải đem vấn đề từ trên thân Ngụy Thiên Minh dẫn đến người của Dạ phi. Như vậy thì Dạ phi sẽ vì mặt mũi của mình mà sẽ xử lý tên Ngụy Thiên Minh này thật nặng.
Trong Trần Lưu công công nhìn Ngụy Thiên Minh mang theo tràn ngập oán hận, nếu không phải hắn đánh không lại Ngụy Thiên Minh, thì chắc chắn hiện tại đã xé xác Ngụy Thiên Minh ra thành ngàn mảnh để phát tiết rồi.
Biểu tình của Dạ phi rất khó coi, một khuôn mặt thanh tú mỹ lệ đã trở nên tràn đầy âm lãnh.
Nàng hướng về phía Tuệ phi, lạnh lùng nói: " Tuệ phi, tên nô tài kia của ngươi thật đúng là càn rỡ. Ngay cả ta cũng đều không để vào trong mắt. Thật sự là phách lối, chỉ sợ bây giờ hoàng thượng ở đây thì hắn cũng không sợ đi!"
Hiện tại Dạ phi đúng là rất tức giận, xưng hô đối với Tuệ phi ngay cả hai từ tỷ tỷ cũng không gọi.
Tuệ phi giờ phút này cũng rất kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ tới Ngụy Thiên Minh lại lớn gan như vậy, dám ở ngay trước mặt các nàng đánh thủ hạ của Dạ phi. Ngụy Thiên Minh nhìn Tuệ phi đang do dự, liền biết nàng đang lúng túng không biết phải xử lý ra sao.
Vụ việc này chắc là phải để chính hắn đến giải quyết mới ổn thoả được. Tuệ phi ở bên cạnh hắn, phụ hoạ thêm một chút là đủ rồi.
"Hừ!"
Ngụy Thiên Minh lùi về một bước nhìn Dạ phi chắp tay nói: " Dạ phi nương nương, ta làm như vậy cũng hoàn toàn là muốn tốt cho người. Nương nương chắc là không biết hôm nay tên Trần công công đó đã dẫn theo đám thủ hạ này đến đánh người hầu của Tuệ Hương Cung chúng ta. Bọn họ ở sau lưng người làm ra những việc cực kỳ càn quấy, cho dù là ai đi nữa thì chúng cũng không để vào trong mắt. Gặp người nào đánh người đó, còn phát ngôn cực kỳ bừa bãi. Hắn nói rằng Dạ phi nương nương sắp trở thành hoàng hậu, nên ở hậu cung này bọn họ chính là lớn nhất. Chính bởi vì như vậy ta mới thay người dạy dỗ Trần công công bọn họ một chút, không nên quá phách lối. Lỡ như một ngày nào đó những lời này truyền đến bên tai của Hoàng hậu nương nương, như vậy còn không phải là tìm phiền toái cho người sao, người xem ta nói có đúng hay không? Dạ phi nương nương."
Muốn sinh tồn ở nơi này thì nhất định phải có cặp mắt của ưng, chiếc miệng của vẹt. Lần giải thích này của Ngụy Thiên Minh có thể nói là hoàn mỹ, để Dạ phi phải cân nhắc thiệt hơn khi xử phạt hắn.
Quả nhiên, sau nghe xong những lời này thì biểu hiện trên mặt của Dạ phi cũng bắt đầu biến hoá. Nàng đương nhiên biết mấy tên nô tài này của nàng, ở trong hậu cung rất phách lối. Mà mấy loại việc này trên thực tế là nàng cũng là ngấm ngầm đồng ý, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể thể hiện địa vị địa vị của nàng tại hậu cung. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, cái đám đầu óc đần độn Trần công công này lại thật sự dám mở miệng nói ra những câu như vậy.
Nếu hiện tại xử lý tên Ngụy Thiên Minh này thì nàng lại không dám chắc tên kia có ghi thù mà lén bẩm với Hoàng hậu nương nương hay không. Tuy là những phi tử như các nàng có thể nhất thời được đế vương sủng hạnh, nhưng so sánh với hậu cung chi chủ vẫn là kém quá xa.
Rốt cuộc, Hoàng hậu vẫn là mẫu nghi thiên hạ, chính cung của hoàng thượng. Không phải ai cũng có thể rung chuyển địa vị của nàng được. Chấp chưởng tam cung lục viện chỉ có Hoàng hậu mới có thể làm được.
Cho dù là hoàng thượng đi nữa cũng không thể tùy tiện phế đi hoàng hậu.
Bây giờ được Ngụy Thiên Minh một nhắc nhở như vậy, Dạ phi mới phát hiện, chính mình xuýt chút nữa phạm sai lầm lớn. Nếu nàng và hoàng hậu xảy ra mâu thuẫn, thì đây chính là việc cực kỳ nguy hiểm. Bất quá, cho dù Dạ phi trong đầu nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài của nàng vẫn không biết biểu hiện chút nào.
Nàng vẫn một bộ dáng lạnh lùng như cũ, khinh thường nói ra: " Ngụy Thiên Minh, cho dù những lời ngươi nói là thật thì đã làm sao? Nô tài của bản cung, tự nhiên là có bản cung đến dạy chỗ nào đến phiên ngươi đánh bọn hắn!"
Nhìn bộ dáng kia của Dạ phi, có chút tư thế là không muốn buông tha người. Bất quá Ngụy Thiên Minh cũng không hoảng hốt, hắn đã dám một lần nữa đánh Trần công công, tự nhiên là đã có chuẩn bị sẵn sàng đẻ ứng phó Dạ phi!
Đối mặt Dạ phi chất vấn, Ngụy Thiên Minh căn bản cũng không biểu hiện cái gì.
Hắn đứng tại chỗ kia, mười phần bình tĩnh nói ra: " Dạ phi nương nương, Ta biết là không nên đánh thủ hạ của người. Nhưng đám người Trần công công này lại ra tay đánh người của Tuệ Hương Cung chúng ta trước, vậy thì mời nương nương xem xem có phải mấy nô tài kia cũng không đem Tuệ phi nương nương của chúng ta để vào trong mắt hay không? Theo lý mà nói Tuệ phi nương nương chúng ta tiến cung sớm hơn so với người. Dạ phi còn phải gọi Tuệ phi nương nương của chúng ta một tiếng tỷ tỷ. Nếu như Dạ phi nương nương vẫn muốn phạt ta thì người cũng phải công bằng một chút. Để Trần công công chịu trừng phạt trước mới hợp với lẽ thường!"
Ngụy Thiên Minh vừa nói lời này ra thì trên mặt Tuệ phi cũng hiện lên nụ cười như hoa lan chớm nở. Bây giờ nàng mới phát hiện tên Tiểu Ngụy tử này lại có tài ăn nói như vậy.
Vì mặt mũi của chính mình, cũng là vù uy nghiêm trước mặt bọn người hầu, Tuệ phi đương nhiên phải đứng ra bảo vệ Ngụy Thiên Minh.
Nhân tiện nàng cũng muốn đả kích Dạ phi một chút.
Dạ phi hiện tại đang rất được sủng hoàng đế khiến nàng cũng không vui lắm, bây giờ có thể lên mặt trước Dạ phi một chút cũng coi như là không quá tệ.
Tuệ phi giương lông mày lên, nói theo: " Dạ phi, mặc dù Ngụy Thiên Minh thân phận nô tài, nhưng những điều mà hắn nói ra cũng không phải là không có lý. Hôm nay ngươi muốn ta xử phạt Ngụy Thiên Minh thì trước tiên phải xử phạt cái đám nô tài kia của ngươi trước, nếu không sẽ khó mà làm cho kẻ dưới tin phục. Người ở Tuệ Hương Cung này của ta, cũng không phải dễ bị khi dễ."
Câu nói sau cùng như là chém đinh chặt sắt, hiện tại nàng đã không có ý định để cho Dạ phi chút thể diện nào.
Biểu lộ của Dạ phi đã biến thành rất khó coi.
Nàng ở trong hậu cung hoành hành lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải loại nô tài lớn gan như thế này, lại dám cùng nàng đối kháng chính diện. Mấu chốt là lời của Ngụy Thiên Minh có đạo lý, để khuôn mặt nhỏ của Dạ phi thoạt đỏ thoạt trắng.
Sau một lúc bình ổn lại, Dạ phi mới cười lạnh nói: " Tuệ phi tỷ tỷ, giờ muội mới biết bên cạnh người còn có một tên nô tài nhanh mồm nhanh miệng như vậy a. Hắn cũng rất là thông minh, đúng làm cho người ta có chút không nỡ trách phạt hắn!"
Nói xong câu này Dạ phi liền quay người đi, đối với mấy tên thủ hạ phía sau hừ một tiếng: " Các ngươi còn không mau mang cái tên vô dụng này đi, muốn ở lại làm bổn cung mất mặt nữa hay sao!"
Dạ phi mang theo một bụng tức giận rời khỏi nơi này, mấy tên thái giám và tiểu cung nữ cũng đều xám xịt gương mặt theo sau.