*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên Ngưu Vương trang ngoại trừ trồng các loại cây ăn trái, diện tích gieo trồng lớn nhất là bắp, đậu tương và khoai lang, kế tiếp là bí đỏ, lúa nước, hoa hướng dương, dưa hấu, sau đó chính là các loại rau củ.
Năm nay bắp và đậu tương của Ngưu Vương trang đều trồng hai vụ, trồng gối vụ cùng các loại rau củ trên núi, vụ dầu đã thu hoạch rồi, vụ hai vừa mới trồng xuống không lâu.
Sản lượng của đậu tương thấp, một mẫu mới thu được khoảng hai ba trăm cân đậu, nhưng mà trồng đậu tương có ích cho cải tạo đất đai. Hiện giờ, đậu tươi đậu khô La Mông đều bán mười tệ một cân, bởi vì đậu tương tươi cần người già trên Ngưu Vương trang lột từng hạt từng hạt ra từ trong trái đậu, mà đậu khô chỉ cần phơi nằng nguyên trái trái đậu tự nhiên liền mở ra, có thể bớt không ít thời gian.
Sản lượng của bắp liền cao rồi, mỗi mẫu cơ bản đều có thể đạt tới trên một ngàn cân, nhưng mà nếu trồng dài hạn, đất đai liền sẽ trở nên rất cằn cỗi. Tuy rằng giá rẻ một chút so với đậu tương, nhưng mà lượng tiêu thụ của bắp của nhà La Mông ở trên mạng vẫn là thấp rất nhiều so với đậu tương, bán mở rộng cũng không tồn tại nguy hiểm hàng không đủ bán.
Nhưng mà những cái này đều không bằng thu nhập bán dưa hấu năm nay của La Mông, sản lượng dưa hấu vốn liền cao, còn bị la Mông bán giá cao ba tệ rưỡi một cân, một năm nay dưa hấu nhà họ từ đầu hè bán tới cuối hè, cho tới bây giờ còn đang tiêu thụ, túi tiền của La Mông thực ra đã khá dư dả, hai khoản lớn phí nhận thầu và tiền lương xây đập nước của học sinh phải chi bày ra trước mắt anh, cũng không thấy trên mặt anh có cái gì u sầu.
“Anh nói, anh làm sự nghiệp gì, đều không kiếm tiền bằng thằng nhóc cậu bán dưa hấu”. Sáng hôm nay, Vương Đại Thắng lại tới cửa tiệm nhà bọn họ lắm lời vô ích, bởi vì cửa tiệm của hai nhà gần nhau, đi lại cũng liền nhiều rồi.
“Kiếm tốt như vạy, sao anh không trồng một cái thử xem?”. La Mông chậm rì rì đếm tiền mặt đưa cho bác gái tới giao hàng, kiếm tiền là kiếm tiền rồi, nhưng mà người khác nếu nói anh kiếm được tiền, đó là tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Cậu đừng kích anh, năm tới anh liền trồng một mảnh dưa làm cạnh tranh cùng cậu”. Vương Đại Thắng cũng không chịu yếu thế.
“Vậy anh nhưng phải kiềm chế chút, hơn phân nửa nước thần đất thần của Nhị Lang nhà bọn em đều vào ruộng dưa, nhà các anh không có cái này, dưa hấu trồng ra nhiều nhất cũng liền bán một tệ ba, một tệ rưỡi, muốn cạnh tranh cùng bọn em đó là căn bản không có cửa”. La Mông cười ha ha, sau khi trả tiền công lại đưa ra tài liệu của mấy chục cái rổ.
“Nói chút coi, năm nay thằng nhóc cậu lời không ít chứ?”. Hai người Vương Đại Thắng và Hồ Đàn Phong cũng ngầm tính toán qua giúp La Mông, chỉ tiếc thằng nhóc La Mông này miệng rất kín, ngay cả trên Ngưu Vương trang cậu ta tổng cộng có bao nhiêu mẫu ruộng dưa cũng không chịu lộ ra, bọn họ cũng chỉ có thể ước tính, tính ra sai số quá lớn.
“Tiền là lời chút, nhưng là chi phí cũng cao, đám dưa hấu nhà em chính là loại dưa sạch, nghe nói không có, bên Sơn Đông có dưa hấu sạch, giá bán lẻ đều mười sáu tệ một kg. Nhắc tới chi phí sạch chính là cao, vừa phải thuê người bắt sâu vừa phải thuê người nhổ cỏ, một mẫu đất chỉ là phí nhân công đều phải bỏ ra bao nhiêu rồi đó”. Khẳng định phải nói chính mình lời ít, ai còn có thể nói chính mình lời đầy chậu đầy chén sao?
“Bớt xạo đi, trên núi các cậu nhiều chim như vậy, còn phải thuê người bắt sâu?”. Vương Đại Thắng căn bản không tin lời của La Mông.
“Nói tới đám chim đó, anh coi chúng nó là bắt sâu không công cho bọn em à? Hoa màu trong ruộng cũng bị ăn không ít, anh thấy đó liền năm nay mận Quí Lăng của nhà bọn em, ít nhất có một nửa đều bị bọn nó phá hoại, em không biết tìm ai đòi bồi thường này”. Trước mặt nhiều người trong tiệm như vậy, La Mông đó là phun khổ tâm.
“Được rồi, được rồi, cậu đó trồng dưa hấu căn bản không kiếm được tiền, chỉ lỗ vốn, là ông anh già anh hiểu lầm cậu, được chưa?”. Đều là làm ăn, Vương Đại Thắng còn có thể bị cậu ta lừa dối?
“Lỗ vốn thì thật không có, mười tới vạn vẫn là có kiếm được”. Mười tới vạn? Ít nhất còn phải lại thêm số 0 ở đằng sau. Lát sau La Mông lại nói: “Nhưng mà năm nay em lại là xây đập nước lại là bao núi, bây giờ cũng căng rồi”.
“Muốn anh già cho cậu mượn tám vạn mười vạn không?”. Vương Đại Thắng bất đắc dĩ lắc đầu, thằng nhóc này cũng thật là biết giả vờ.
“Lấy lãi không? Nếu không lấy lãi, này thật đúng là không mượn thì thật phí”.
“Cậu nghĩ đẹp nhỉ, bây giờ không lấy lãi cậu tới đâu vay tiền chớ?”.
“Bỏ đi, lát nữa em hỏi chị em một chút”. Thực tế bây giờ La Mông cũng không thiếu tiền.
Ngày 27 tháng 8, bên Vĩnh Thanh liền bố trí mấy người tới trấn Thủy Ngưu, cùng La Mông xác minh phạm vi khu vực nối tiếp của Ngưu Bối Phong anh muốn bao, cùng có mặt còn có người của làng Thượng Thủy.
Nghe nói tại một số nơi, nhận thầu núi hoang cũng từng gây nên không ít tranh cãi, nhận thầu ra khu núi hoang trực thuộc chính phủ, mà nhận thầu tại sau khi ký kết hợp đồng nhận thầu đồng thời thanh toán tiền, người của làng nào nào đó lại nhảy ra nói khu núi này là của làng bọn họ, bọn họ không đồng ý nhận thầu, cũng tịch thu tiền, vì thế tranh cãi liền sinh ra như vậy.
La Mông tốt xấu là dân bản xứ, bên trên có tầng quan hệ của Mã Từ Quân, phía dưới lại có Tiếu lão đại đang làm công tác, trong làng còn có mấy người La Toàn Thuận, mọi mặt đều giúp anh suy xét tới rất chu đáo, tự nhiên không thể ra cái loại dở khóc dở cười này.
Đồng thời cùng người phía Vĩnh Thanh còn có người của làng Thượng Thủy, sau khi xác định phạm vi khu vực của Ngưu Bối Phong, La Mông chiều cùng ngày liền đeo một cái túi du lịch, bên trong tổng cộng đựng 458.280 tệ, tới Vĩnh Thanh ký hợp đồng nhận thầu, thanh toán tiền nhận thầu ba năm đầu, cũng công chứng qua hợp đồng.
Kế tiếp chính là thương lượng cùng phía làng Thượng Thủy. Làng Thượng Thủy nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có mười bảy hộ gia đình, nói tới đất canh tác, trước đây là có hai mươi sáu mẫu ruộng nước, năm mươi hai mẫu núi, hiện giờ sớm đều đã bỏ hoang rồi, làng lân cận còn có hơn một ngàn mẫu núi hoang là thuộc về sở hữu tập thể của làng bọn họ.
Hôm nay đại biểu bọn họ ra mặt chính là trưởng làng của làng Thượng Thủy và một thanh niên trẻ tuổi của làng bọn họ, trong khoảng thời gian La Mông đi Vĩnh Thanh, La Toàn Thuận trường làng làng Đại Loan tiếp đãi bọn họ tới trong nhà chính mình, buổi chiều bọn La Mông trở về từ Vĩnh Thanh, lại lái xe chở mấy người bọn họ tới quán ăn tối của hai vợ chồng La Cảnh Lượng.
Tiếu Thụ Lâm nói chính mình phải đi xem một chút ruộng cua, liền không đi cùng, kỳ thật La Mông cũng biết, bình thường bán rau lại bán rau, chân chính tới trên bàn cơm, nếu hai người bọn họ đồng thời lên sân khấu, ở trong mắt người khác là có chút mất tự nhiên, Tiếu Thụ Lâm vốn cũng không thích trường hợp này lắm, dứt khoát liền không tới đây, La Mông cũng không nói thêm cái gì.
Lát sau chờ La Mông uống rượu xong cùng người ta, lại mang chút ốc đồng xào bia về, hai người ngồi ở trên ban công trên lầu nhà mình uống bia ăn ốc đồng, không có ánh mắt khác thường của người khác, càng khiến bọn họ cảm thấy tự tại.
*Trên trấn Thủy Ngưu quản không nghiêm đối việc bày quán giống như trong thành phố, chỉ cần mặt trời vừa xuống núi, cũng không quản mấy giờ, hai quán ăn tối bên bờ suối nhỏ liền đều khai trương, gần đó còn có một tiêm bán đồ uống lạnh và một tiệm bán sương sáo _(=thạch đen)_ , hai tháng nghỉ hè này buôn bán cũng đều không tệ lắm. *
sương sáo
* *
“Cho một dĩa ốc đồng xào, một dĩa ngao xào, một cái chân giò, lại xào một dĩa cá sợi, một dĩa đậu phộng, một dĩa củ niềng, một dĩa rau, thêm một lốc bia”. Vào cái quán của La Cảnh Lượng, La Mông liền gọi món ăn.
“Ôi chao! Sao em tới đây vậy?”. Trần Tái Lệ vợ của La Cảnh Lượng là một người phụ nữ thân hình cao lớn giọng cũng rất lớn, vừa thấy tới là đám người La Mông, lập tức nhiệt tình tiếp đón.
“Đã lâu không tới, muốn ăn ốc đồng xào nhà anh chị”. Trước đó lúc bọn La Cảnh Lượng khai trương, La Mông và Vương Đại Thắng, Hồ Đàn Phong còn có không ít người trong làng bọn họ đều lại đây ủng hộ, sau đó bởi vì trên núi sự việc nhiều, bận rộn cả ngày cũng không sẵn lòng đi ra ngoài lắm, liền không lại tới qua.
“Chờ chút nha, bưng đồ ăn lên cho mọi người”. Trần Tái Lệ bảo mấy người La Mông ngồi xuống trước, bây giờ La Cảnh Lượng đã vung muôi xào đồ ăn rồi, nhà bọn họ buôn bán tốt, bây giờ cũng đã khai trương rồi.
“Tới, ăn dậu phộng trước, đậu phộng đỏ của Đông Bắc nhà chị, mấy bữa trước bảo cha mẹ chị gởi tới, ăn khá thơm, mọi người ăn chút trước”. Trước đó đã có hai bàn khách rồi, đồ ăn bên La Mông sẽ không lên nhanh như vậy, Trần Tái Lệ bê một dĩa đậu phộng cho bọn họ trước, chính mình lại vội và đi xắt chân giò.
* *
“Ăn một chút, đậu phộng bên kia của bọn họ không tồi”. La Toàn Thuận tiếp đón hai người của làng Thượng Thủy.
“Lạc rang này là không tồi, chất đất bên Đông Bắc bọn họ tơi xốp, thích hợp trồng đậu phộng, bên chúng ta liền không được rồi, trồng nửa mẫu một mẫu đậu phộng, đào lên cần phải mất nhiều thời gian”. Trưởng làng của làng Thượng Thủy là một người một ông lão tên là Thôi Bảo Khôn, ngoài 60 tuổi, theo con cái từ làng Thượng Thủy dọn tới trấn Thủy Ngưu, đã nhiều năm không trồng trọt rồi, nhưng vẫn là thích nhắc tới một chút tới được chút chuyện trồng trọt này.
“Bên người ta đất đai bằng phẳng, bao nhiêu đất tốt ruộng tốt, nào giống bên chúng ta chớ, chỉ toàn khe suối”. Người trẻ tuổi đi cùng ông cũng nói.
“La Mông à, đây là chàng trai Trần Cương của làng Thượng Thủy chúng ta, thằng nhóc này nói chuyện khó nghe, làm việc còn được, hai năm nay làm buôn bán ở Đồng thành đó. Mấy bữa trước mấy người trong làng chúng ta bàn bạc, muốn đem nhà cửa đất đai của làng Thượng Thủy chúng ta đều cho cháu thuê, nó nói không được, thằng nhóc này, mặc kệ tại bên ngoài phát triển tốt hay không tốt, nó chính là không bỏ được một mẫu ba đất quê nhà kia, mấy căn nhà cũ rách”. Thôi Bảo Khôn này nói xong, đúng là đã ướt hốc mắt rồi.
“Ài, chú lão Thôi ơi, chú trước đừng buồn”. La Mông vừa thấy ông lão như vậy vội vàng liền khuyên ông ta: “Ỷ của bọn cháu chính là vầy, làng chú đúng lúc vừa vặn bên trong vùng núi cháu nhận thầu, nếu có thể đồng thời thuê xuống, vậy càng tốt, nếu người làng chú không muốn, vậy chúng ta liền coi như thôi vậy”.
“Bằng lòng chớ, bọn họ đều bằng lòng, liền Trần Cương mới vừa nói với chúng ta, ít nhất nhà cửa phải giữ lại, sau này ngộ nhỡ ngày nào đó lúc muốn trở về, cũng có chỗ ở, ta suy nghĩ một chút, cũng là một cái lý lẽ này”. Thôi Bảo Khôn nói.
“Thôi thì như vầy đi, ruộng vườn nhà cửa các chú đều tự mình giữ lại, mảnh vùng núi sở hữu của tập thể cho cháu thuê, thế nào?’. Dưa hái xanh không ngọt, La Mông cũng không có dự định nhất định phải thuê cái làng của bọn họ, dù sao đó là nhà tổ người ta mà, cho dù hiện tại không ở, sau này cũng khó nói, muốn giữ lại cũng là lẽ thường của con người.
“Tôi thấy được đó, giá cũng ấn mười hai tệ là được rồi”. Trần Cương nói.
“Thời hạn hợp đồng tôi cũng muốn bảy mươi năm, hai người xem phí nhận thầu bao nhiêu năm trả một lần thích hợp?”. La Mông hỏi hai người bọn họ.
“Tôi thấy vẫn là giống làng anh đi, mười năm trả một lần”. Trần Cương lại nói.
“Vậy được, hai người xem ngày nào thích hợp, triệu tập dân làng làng hai người họp một buổi, tôi tại chỗ liền ký hợp đồng, chia tiền, hai người thấy được không?’. Tình huống của làng Thượng Thủy có chút đặc thù, mọi người của cả làng dọn đi rồi, ở chỗ này một ít ở chỗ kia một ít cực kỳ phân tán, lúc này La Mông muốn nhận thầu vùng núi của làng bọn họ, còn là phải triệu tập những người này lại, ngay mặt chia tiền, ngay mặt nói rõ ràng.
“Liền ngày mai đi, bọn họ cũng đều ở không xa, gọi một tiếng chia tiền, những người đó liền đều phải tới đông đủ”. Trần Cương đùa cợt nói.
“Ài, đồ ăn tới rồi nha”. Lúc này Trần Tái Lệ bưng lên một dĩa chân giò một dĩa ốc đồng xào mà La Mông gọi.
“Ăn đi, ăn đi”. La Toàn Thuận kêu hai người Thôi Bảo Khôn và Trần Cương ăn đồ ăn uống rượu.
“Cháu nói chú lão Thôi à, làng chú còn có nền nhà không vậy ạ?”. Uống mấy ngụm bia lạnh, La Mông lại hỏi Thôi Bảo Khôn.
“Có chớ, làm sao không có chớ? Mấy gia đình người ta đều có đó, ngày mai lúc họp, cháu tìm bọn họ trao đổi một chút”. Thôi Bảo Khôn nói.
“Anh còn muốn xây nhà tại làng tôi hả?”. Trần Cương liền hỏi La Mông.
“Một mảnh núi lớn vầy mà, tôi vẫn phải bố trí một hai người giữ núi chớ, lại xây mấy kho hàng chứa đồ vẫn phải làm chớ”. La Mông cười tủm tỉm nói.
“Nếu nói như vậy, anh tự mình mời người tới, ở trên núi tha hồ xây bất cứ nơi nào mà?”. Trần Cương nói.
“Làng cậu có đường đi mà, sân phơi cũng có, tôi sửa sang lại một chút, có sẵn liền có thể dùng mà, đỡ tiêu bao nhiêu tiền”. La Mông cười cười, hỏi Trần Cương, nói: “Sao nào, cậu cũng muốn xây nhà ở làng cậu làm đầu tư dài hạn hả?”.
“Là có ý tưởng này”. Trần Cương rất sảng khoái liền thừa nhận.
“Vậy cậu nên nhìn chuẩn mới ra tay, tôi bao mảnh vùng núi này là muốn làm sản xuất, không định làm du lịch”. La Mông cũng lộ chút tin tức cho cậu ta.
Trước đó còn chưa có được cái linh tuyền này, tình huống của La Mông cũng gần giống Trần Cương bây giờ, tuổi trẻ không bao nhiêu vốn liếng, cực cực khổ khổ làm nên một chút sự nghiệp, cũng rất khó khăn, hiện giờ cậu ta mắt thấy làng phụ cận làng mình giống như sẽ phát triển lên, sẽ động tâm cũng là rất bình thường.
“Tôi xem xét lại một chút”. TrầnCương nói xong cầm ly rượu lên chạm một chút cùng La Mông, xem như cám ơn nhắc nhở của anh.
“Bắp nướng, củ niễng xào”. Lúc này Trần Tái Lệ lại bưng đồ ăn lên cho bọn họ.
“Chị, ốc đồng xào nhà chị ngon lắm”.
“Hài, là ốc đồng của nhà em nuôi tốt”.
“Củ niễng này cũng không tệ”.
“Mua của nhà lão Đỗ bọn họ, năm nay bên đập nước bọn họ đều sắp khô kiệt rồi, tôm hùm đất là nuôi không nổi, hắc, trồng củ niễng cũng không tệ lắm”.
Bửa tiệc rượu này cũng không uống bao lâu thời gian, nên nói đều nói rồi, đồ ăn trên mặt bàn ăn tới gần hết rồi, mọi người liền đều tự trở về, Thôi Bảo Khôn lát nữa còn phải gọi điện thoại thông báo cho các gia đình trong làng bọn họ, bảo bọn họ mười giờ rưỡi sáng mai đều tới cửa tiệm bán rau của bọn La Mông ở trấn Thủy Ngưu.
La Mông lại đóng gói một phần ốc đồng xào, mua một lốc bia lon, đưa La Toàn Thuận về trong làng trước, sau đó mới quay về nhà nhỏ của mình. Một dĩa ốc đồng xào nhà La Cảnh Lượng cũng liền nặng nửa cân, bán mười hai tệ, hồi nãy ở trên bàn rượu La Mông cũng không ăn được mấy con, sau khi về nhà cùng Tiếu Thụ Lâm ngồi ở trên ban công tầng hai nhà mình cùng nhau ăn sạch một phần, lúc này mới đã nghiền.
Mười giờ sáng hôm sau, người của làng Thượng Thủy liền đều tới trong tiệm bọn họ rồi, La Mông thấy dưới lầu nhiều người, liền dẫn bọn họ tới một phòng trống của lầu ba nói chuyện.
Nội dung cũng rất đơn giản, liền là nói rõ một chút, sau này núi lân cận làng bọn họ đều bị anh bao hết, lại muốn lên núi hái rau dại hái trái dại và vân vân, đó là không được.
“Giờ đều thời buổi gì rồi, ai còn lên núi hái rau dại trái dại chớ”. Người của làng Thượng Thủy cũng là cười.
“Vậy liền tốt nhất, cho dù muốn hái mọi người cũng hái không được, chó nhà chúng tôi khá hung dữ”. La Mông nửa thật nửa giả vui đùa nói.
Thật ra anh cũng biết, chính mình thật muốn trồng trái cây đầy núi, tới khi đó có một số người không nổi ý xấu đó là không có khả năng, nhưng mà việc này hiện tại dựa vào miệng nói khẳng định vô dụng, phải đợi tới lúc sự việc xảy ra, lại hung hăng chỉnh họ một phen te tua, sau này lại có người muốn đụng tới trái cây nhà anh, vậy phải cân nhắc một chút.
“Nghe nói cậu còn muốn mua nền nhà?’. Người của làng Thượng Thủy cũng phần lớn đồng ý cách nói của trưởng làng Thôi Bảo Khôn và Trần Cương, nhà tổ rốt cuộc vẫn là giữ lại mới tốt, nhưng mà nền nhà của người trong làng, không cần phải giữ lại nữa, thời buổi này, ai còn tới ngọn núi đó xây nhà ở chớ?
“Đúng, tôi muốn xây mấy căn nhà ở trong núi, chứa công cụ trái cây và vân vân, có đôi khi nói không chừng còn có thể có người qua đó ở”. Đặc biệt sau này mùa trái cây trong núi chín, khẳng định phải trông nom.
“Vậy cũng đúng lúc, mấy năm trước làng chúng tôi còn có người chê nhà cửa cũ nát, tìm một mảnh đất định xây căn nhà mới, kết quả cái nhà sau đó cũng không ai ở, mỗi người đều dọn ra ngoài, nền nhà của mấy gia đình đều nối liền một mảnh, nếu cậu muốn ở đó xây hai căn nhà lớn cũng thích hợp”. Những dân làng dọn đi từ làng Thượng Thủy, ngày trôi qua phần lớn cũng thật sự bình thường, lúc này nghe nói nền nhà trong làng còn có người muốn, đương nhiên cao hứng.
“Vậy được, chờ lát nữa ký hợp đồng nhận thầu núi hoang, chúng ta đồng thời làm việc này, nền nhà này, một mét vuông liền ấn một trăm tệ tính, thế nào?’. Sau khi quyết định muốn nhận thầu Ngưu Bối Phong, La Mông cũng cùng La Toàn Thuận cùn nhau tới làng Thượng Thủy nhìn qua, một khối nền nhà kia của làng Thượng Thủy, thật ra anh đã sớm nhìn trúng rồi.
“Vậy được rồi”. Nền nhà trong làng, tùy tùy tiện tiện đều một hai trăm mét vuông, này nhưng chỉ có một hai vạn tệ. Làng bọn họ chính là cái khe núi nhỏ, ngay cả cảnh nước non đẹp chút đều không có, liền một cái khe suối nhỏ, ai muốn nói làng Thượng Thủy có thể làm du lịch, dân làng của làng Thượng Thủy là người đầu tiên sẽ không tin.
Hơn nữa La Mông thật muốn có thể tại làng bọn họ xây mấy căn nhà, nếu lại có người dọn vào sống, sau này hàng năm hàng năm tiết Thanh Minh bọn họ quay về trong làng tảo mộ đều có thể náo nhiệt chút, sẽ không giống nhiều năm trước, lạnh lạnh lẽo lẽo, giống như làng quỷ. Nói tới tiết Thanh Minh, nhóm dân làng này lại nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, mộ tổ tiên của nhà chúng tôi còn tại bên trên Ngưu Bối Phong mà, La Mông à, cậu núi này bao là bao, cũng đứng san bằng mộ tổ tiên của chúng tôi”. Mộ tổ tiên bọn họ không phải ở trên mảnh núi rừng sở hữu tập thể của làng Thượng Thủy, mà là ở Ngưu Bối Phong, trước đó La Mông từ trong huyện nhận thầu mảnh vùng núi đó.
“Này sao có thể chớ? Tôi có thể làm chuyện thất đức vậy sao?”. Một ngọn núi trên vạn mẫu mà, anh cần gì vì một hai mẫu đất núi đi san bằng mộ tổ tiên người ta sao?
Ký hợp đồng công chứng trả tiền nhận thầu, sau đó La Mông lại ký [thỏa thuận tặng nền nhà] cùng thôn dân có nền nhà, không có biện pháp, nhà cửa của nông thôn không cho phép mua bán, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, nói là tặng cho, nên giao tiền hay là yêu cầu gì, dân làng khác nhận tiền viết cái biên lai cho La Mông.
Buổi chiều bọn họ lại cùng đi làng Thượng Thủy một chuyến, vẽ ra phạm vi đất đai nhận thầu của La Mông, trộn không ít nước sơn sơn cọc gỗ làm mốc ranh giới, lại cũng dùng cọc gỗ cắm xuống nền nhà La Mông mua lại, việc này liền coi như xác định rồi.
Làm xong việc này, La Mông như trút được gánh nặng, ngọn núi đằng sau cuối cùng là của anh rồi, cũng không cần lo lắng bị người khác giành nhận thầu trước nữa.
Xem ngày, tháng tám chớp mắt liền muốn trôi qua rồi, công trình xây đập nước trên Ngưu Vương trang cũng đã bước vào phần cuối, qua mấy ngày lại phải làm tiệc giết heo rồi, đám thằng nhóc trên núi mỗi đứa đi đường như gió tinh thần phấn chấn, gần hai tháng, bọn nó sớm đã quen sinh hoạt làm việc trên núi, hơn nữa công trình sắp kết thúc, gần đây công việc thoải mái không ít so với trước đó.
Ngày tiệc giết heo định ở 31 tháng 8, đám thằng nhóc làm việc trên Ngưu Vương trang đều là lớp tốt nghiệp, có một số báo danh muộn, phải chờ tới giữa tháng mười mới tới trường đại học đăng kí, có một số không thi đậu, sau này còn chưa nghĩ tốt phải làm cái gì nữa, một ngày chưa xuống núi bọn nó một chút cũng không sốt ruột, còn có không nỡ đi.
Ở trước lúc tiệc giết heo, La Mông còn có thể nhàn nhã hai ngày, gần đây công việc cứ liên tiếp, anh và Tiếu Thụ Lâm hai người đều có chút rối ren, thật vất vả buôn bán giày bệt và đan rổ đều gần như đi vào khuôn khổ rồi, hai người bọn họ cũng có thể thở phào một cái.
Hôm nay giữa trưa ngày 30, La Mông và Tiếu Thụ Lâm sớm liền đưa cơm qua bên đập nước cho mấy con chó lớn chó nhỏ, thuận tiện cơm trưa của hai người bọn họ cũng giải quyết tại bên đó, giữa trưa dưới cây lớn bên bờ đập nước ăn cơm cũng rất mát mẻ.
“A ô a ô…….”. Rất xa, La Mông nhìn đến hàng ngốc Nha Nha kia đang ngưỡng đầu kêu to liên tục hướng trên cây.
“Gâu gâu!”. Bốn anh em Đông, Tây, Nam, Bắc cũng chỉ còn lại hai, đều xoay quanh cái cây đó.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi qua nhìn một cái, hai con khác đều ở trên chạc cây, bởi vì nhánh cây bên cạnh rất nhỏ, cũng không dám tiếp tục đi phía trước, đành phải sủa liên tục hướng con chó con trên chạc cây.
Không cần phải nói, lúc này gặp rắc rối lại là Đại Bảo, hàng này đang cẩn thận từng li từng tí nằm sấp lắc lư lắc lư trên nhánh cây cái đầu vói vào bên trong tổ chim, hai con chim khách xám trên không trung đang quanh quẩn không đi, hiển nhiên, con chó con này gây hại chính là ổ của bọn nó.
Hai con chim khách xám cũng không phải dễ chọc, mấy lần đều lao xuống dưới muốn mổ một cái trên cái ót lông xù của Đại Bảo, Nha Nha dưới tàng cây nhìn thấy, liền liều mạng a ô lên, trên cây dưới tàng cây Đông, Tây, Nam, Bắc cũng kêu to gâu gâu liên tục.
“Đại Bảo! Làm gì đó?”. La Mông gọi nó.
“Ô…..”. Đại Bảo thò đầu xuống phía dưới nhìn một cái, chỉ thấy La Mông và Tiếu Thụ Lâm đã đi tới dưới cây lớn, nó quay đầu lại lại nhìn nhìn mấy trái trứng chim trong tổ chim, có chút không nỡ đi xuống.
“Gan lớn rồi! Ngay cả động vật bảo hộ đều dám ăn! Hôm nào lúc bị người ta lôi ra ngoài bắn chết xem tao có bảo vệ mày được hay không?”.