Ở trong mắt Tiếu lão đại, đàn ông nên tạo dựng sự nghiệp, một đời sống ở trên đời này, như thế nào đều phải có một phen thành tựu mới xem như không sống uổng cuộc đời này.
Đáng tiếc Tiếu Thụ Lâm con trai ông không phải cái loại loại hình có hùng tâm tráng chí này, biểu hiện trước đó của La Mông cũng rất thấp, lúc này bọn nó đột nhiên nói muốn nhận thầu Ngưu Bối Phong, ông rất là vui sướng, quyết định tiếp tục phát huy nhiệt lượng thừa, giúp bọn nó tóm lấy ngọn núi này.
Bên khác, La Mông cũng gọi điện thoại cho Mã Từ Quân, nói với gã anh muốn bao thêm một vùng núi, chính là Ngưu Bối Phong đằng sau Ngưu Vương trang, cần phải thương lượng cùng trong huyện bọn họ, hỏi Mã Từ Quân có quan hệ bên Vĩnh Thanh hay không.
Mã Từ Quân ở Vĩnh Thanh đương nhiên là có quan hệ, không quan hệ cũng có thể chắp nối thôi, quan hệ này từ bên Đồng thành, từ trên đi xuống, thao tác lên cũng không hề khó khăn. Hơn nữa chuyện lần này La Mông muốn làm cũng chẳng qua là quy quy củ củ nhận thầu một mảnh vùng núi mà thôi, cũng không phải là muốn làm mánh khóe tay không bắt sói trắng, có thể có bao nhiêu khó khăn?
Nhưng mà tên Mã Từ Quân này cũng không làm không công, bây giờ gã ngắm trúng chính là rượu sơn trà của Ngưu Vương trang. Lần trước lúc bọn La Mông ăn bồ câu mở một bình rượu sơn trà, gã liền bảo người nhà họ Mã theo dõi, La Mông vốn là muốn để dành chậm rãi dùng đám rượu sơn trà này, căn bản không muốn bắt đầu tiêu thụ sớm như vậy, nhưng mà bây giờ liền có một sự kiện cần Mã Từ Quân ra sức, đối phương lại nói ra, anh cũng liền không từ chối.
Rượu trái cây chưa mở ra dễ gởi, để đâu đều như nhau, vì thế La Mông liền gởi đám hàng này qua cho Mã Từ Quân. Tổng cộng là năm mươi hai bình đựng hai cân, công thêm ba trăm năm mươi cân rượu trái cây, một cái liền mất hơn một nửa số rượu sơn trà tồn kho của La Mông, đương nhiên giá tiền cũng không chùn tay, một cân một trăm tệ, không không tính số lẻ, không bao bưu phí.
Sau khi Mã Từ quân nhận được đám rượu sơn trà này, lập tức bảo nhân viên đặt bọn nó vào trong hầm rượu của Cực Vị lâu, bình thường không chịu dễ dàng bán ra, chỉ có ngày sinh nhật khách VIP của Cực Vị lâu, mới miễn phí tặng một chén.
La Mông ngâm một đám rượu sơn trà này, rượu ngon trái cây ngon, mở bình có thể ngửi được hương rượu mê người, trong rượu trong veo lộ ra màu vàng nhàn nhạt, dùng chén sứ xa hoa đựng, lại thả một miếng thịt sơn trà lột vỏ rồi vào, nhìn một cái có hơi giống đồ hộp, nếm một ngụm, hương rượu xông mũi mùi trái cây nồng đậm, nếm qua sẽ không có ai nói không ngon.
Một đoạn thời gian tiếp đó, rất nhiều ông lão tham ăn ở Đồng thành đều đang bàn tán rượu sơn trà nhà bọn họ, trong vô hình, lượng thẻ vàng VIP của Cực Vị lâu lại tăng thêm rất nhiều rồi.
“Ài! Bồi bàn, rượu sơn trà của tôi đâu, sao còn chưa mang lên?’. Buổi trưa 22 tháng 8, chính là giờ cơm, đại sảnh Cực Vị lâu có ông lão liền gọi bồi bàn.
“Xin lỗi tiên sinh, rượu sơn trà của chúng tôi chỉ tặng nhân ngày sinh nhật của khách VIP, nếu hôm nay sinh nhật ngài, làm phiền đưa chứng minh cho tôi, để tôi đăng ký một chút bên lễ tân kia giúp ngài”. Cô gái bồi bàn nói.
“Tôi vừa mới tới nhà hàng các cô, liền tự mình tới lễ tân đăng ký qua, này, cô gái à, cô giúp tôi tới quầy lễ tân nhìn một cái đi, xem rốt cuộc là chuyện gì? Làm ssao còn chưa bưng rượu sơn trà lên cho tôi?”. Ông lão liền nói.
“Dạ, tiên sinh, phiền ngài lại đưa chứng minh và thẻ hội viên ra, có thể chứ?”. Nếu khách đã đăng ký rồi, lúc này còn chưa đưa rượu sơn trà lên cho ông ta, khẳng định chính là khâu nào đó ra vấn đề rồi.
“Nhanh lên a”. Ông lão sảng khoái móc thẻ hội viên và chứng minh.
“Chuyện gì vậy? Sẽ không là nhìn ra rồi chớ?”. Chờ bồi bàn đi rồi, mấy ông lão trên bàn cơm liền nhỏ giọng thì thầm.
“Không có khả năng, tôi tìm người này tuyệt đối không thành vấn đề”. Một ông lão khác nói.
“Lần này ông dùng nếu không vấn đề, ngày mai tôi cũng tìm tên đó làm một cái”.
“Đừng gấp, trước từ từ xem”.
“Ối chà chà, tôi sao lại cảm thấy chuyện này không đáng tin vậy chớ”.
“Vậy làm sao đây? Mấy người chúng ta lại không có mấy ngày sinh nhật”.
“Chà, tới rồi, tới rồi”.
“Xong rồi, tới sao lại là thằng nhóc Mã Từ Quân?”.
“Quý khách, có chút vấn đề, chúng ta tới bên cạnh nói chuyện đi?”. Mã Từ Quân phong độ nhẹ nhàng tươi cười đầy mặt đứng ở bàn bọn bọ.
“Vấn đề gì vậy?”. Ông lão kia mặt không đổi sắc, đứng lên cùng Mã Từ Quân đi đến một bên nói chuyện, trong lòng cũng đã âm thầm thở dài một hơi rồi, thầm nghĩ rượu sơn trà hôm nay xem ra là phải ngâm nước nóng rồi.
Năm phút sau, ông lão lại trở về bàn mình.
“Sao rồi?”. Mấy người khác liền hỏi ông ta.
“Đừng nói nữa, lộ tẩy rồi!”. Người vô dụng ở đâu đều có.
“Được rồi, được rồi, hiện tại đều đừng nói cái này, tôi nói này, hôm nay chúng ta là tới không công một chuyến rồi, rốt cuộc vẫn là không uống được rượu sơn trà! Ài! Cũng không biết là mùi vị như thế nào……”.
“Không hẳn, lương hưu của mấy người chúng ta đều cống hiến cho Cực Vị lâu, thằng nhóc Mã còn không chừa chút mặt mũi cho tôi nữa? Đại sảnh nhiều người như vậy mà”. Ông lão vừa nãy lại nói.
“Sao? Cho rượu sơn trà hả??!”. Vừa nghe lời này của ông ta, mấy ánh mắt trên bàn đều sáng lên.
“Cho là cho, nhưng mà không phải cho không, một chén liền muốn 100 tệ của ông đây”.
“Hắc hắc! Nếu không phải thật sự rất mất mặt, một trăm tệ tôi thật cũng bỏ được uống mấy lần”.
“Nhưng cũng phải nói, ôi chao, mặt già này xấu hổ chết mất”.
“Mấy ông nói coi cậu ta rốt cuộc sao nhìn ra vậy? Chứng minh chúng ta làm tới rất thật”. Có một ông lão là trăm lần không hiểu chuyện này nha.
Mấy ông lão nhào qua nhìn tấm chứng minh kia của ông ta một cái, dòng ngày sinh rõ ràng viết: Ngày 22 tháng 8 năm 1958, số chứng minh thân phận công dân bên cưới cũng y chang::*19582208*.
“Hố cha rồi!”. Sau khi xem hiểu, nhóm ông lão quăng tờ chúng minh này lên trên bàn, tập thể không nói gì.
Bên La Mông, sau khi giao chuyện nhận thầu vùng núi cho Mã Từ Quân và Tiếu Lão Đại, anh liền không quản nữa, sau này tên Mã Từ Quân muốn lấy bao nhiêu hàng từ chỗ anh, phải nhìn lúc này gã ta chịu ra bao nhiêu sức.
*Mấy ngày nay anh lại nhận được mấy kiện hàng gởi tới từ làng Tạ gia, bởi vì bưu chính Trung Quốc quy định trọng lượng của một kiện hàng bình thường không được vượt qua bảy mươi cân _(= 35kg)_ , cho nên người trong làng liền từng nhà từng nhà gởi, mỗi gia đình đều tự báo tổng số cho La Mông, bên La Mông sau khi nhận được hàng liền bố trí Lâm Xuân Ngọc chuyển tiền qua, từng khoản từng khoản rõ rõ ràng ràng. *
Tận lực tiết kiệm phí vận chuyển, La Mông bảo bọn họ từng kiện hàng đều ấn bảy mươi cân gởi, giày bệt có gom đủ sỗ chẵn hay không không sao, hiện tại trên Ngưu Vương trang bọn anh có phòng kế toán, không cần lo lắng sẽ tính sai tiền.
“Cậu xem lần này tớ mua vải về thế nào?”. Buổi tối, ở trong căn nhà nhỏ của hiai người bọn họ, La Mông bày một loạt vải thô kệch ở trên bàn trà, khác kiểu dáng xanh đỏ loè loẹt lần trước, lần này anh mua vải liền nhã nhặn hơn, chủ yếu lấy màu trơn và màu trắng, ca rô là chính.
“Muốn làm dép đi trong nhà?’. Tiếu Thụ Lâm mới đi ra từ phòng tắm, đang dùng một cái khăn lau tóc ngắn trên đầu.
“Đúng, một container rổ của cậu không phải cũng đều sắp gom đủ rồi sao, tới khi đó liền thuận tiện gởi mấy dôi dép lê hàng mẫu qua, nói không chừng còn có thể kéo một đơn hàng về cho tớ, tớ suy nghĩ, người bên bọn họ đại khái không thích xanh đỏ loè loẹt lắm, lần này tớ liền dùng đám vải này làm một đám cho bọn họ thử xem”. La Mông nói ra kế hoạch của chính mình.
“Ngày mai lại lên núi chặt chút cây trúc về”. Tiếu Thụ Lâm ở làng Tạ gia mấy ngày, cũng đã học xong chế tác giày sợ trúc rồi, tuy rằng tốc độ vẫn là chậm một chút, nhưng mà giày làm ra đã không kém bao nhiêu so với người thạo nghề của làng Tạ gia.
“Lần này lên núi chặt, cây trúc trong làng rất tốt, dùng để làm hàng mẫu không thích hợp, tới khi đó người ta kỳ vọng cao quá, sau đó nhận được số lượng lớn hàng hóa khẳng định liền thất vọng”. La Mông nói.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, bên La Hưng Hữu gọi tới, bây giờ là hơn tám giờ tối, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đã về nhà tắm rửa nghỉ ngơi tán gẫu rồi, bên bọn La Hưng Hữu còn đang bận rộn.
“La Mông à, trên mạng xuất hiện giày giống như của chúng ta rồi”. La Hưng Hữu nói.
“Không sao, chúng ta bán của chúng ta”. La Mông cũng không sốt ruột.
“Anh chính là nói một tiếng với em”. Hiện tại La Hưng Hữu cũng bình tĩnh hơn so với trước đây.
“Được rồi, lát nữa em cũng lên xem một chút”.
Vừa vặn lúc này cũng rãnh rỗi, cúp điện thoại, La Mông liền mở máy tính lên mạng, Triệu Đông Linh đã gởi link của tiệm đối phương tới trên Aliwangwang cho anh rồi, nhấn mở đường link, trang chủ của tiệm online kia trực tiếp liền mở ra.
Chủ tiệm là một cô gái trẻ, vè làng mở tiệm online, bán đồ của làng họ tới toàn quốc, đây cũng là một loại hình thức tiệm nông sản phẩm online khá thông thường của hiện tại. La Mông nhìn nhìn các phương diện số liệu nội dung đánh giá của tiệm online này công với mấy thứ sản phẩm tiêu thụ chủ yếu, cảm giác đây là một tiệm online khá đáng tin.
Trên tiệm nay có hai kiểu giầy sợi trúc tương tự nhà bọn anh, một kiểu nam một kiểu nữ, phương diện chế tác hình như cũng không tệ, giá cả định thấp hơn so với của bọn La Mông, hai mươi hai tệ bao bưu phí.
“Hình như là nhà bọn họ tự bện”. Tiếu Thụ Lâm nhìn kỹ từng chi tiết của đối phương, nói.
“Cho dù không phải người trong nhà bện, hẳn là cũng là người làng lân cận bện, bằng không giá không có khả năng thấp như vậy”. La Mông cũng là nghĩ như vậy, hai mươi hai tệ bao bưu phí, nếu bưu phí tính tám tới mười hai tệ, bọn họ cũng chỉ có thể kiếm mười tới mười bốn tệ, trong này không chỉ có gồm nhân công và phí tổn vật liệu, còn phải gồm lợi nhuận bán ra và chi phí vận chuyển bên bọn họ, tính thế nào cũng thấy có hơi quá thấp.
“Không ảnh hưởng đối bên chúng ta”. Tại Tiếu Thụ Lâm xem xét, nếu tiệm online này không nâng giá lên cao một chút, là không có khả năng làm lớn, lại không có lực cạnh tranh cùng bên bọn họ, cho nên hoàn toàn không cần lo lắng.
“Tớ cũng không sợ cạnh tranh”. Trước đó La Mông định giá loại giày này tại con số này, không đẩy lên cao bán, giá tiền công trả cho làng Tạ gia cũng ở mức phù hợp, không để cho bọn họ kiếm càng nhiều tiền, chủ yếu chính là vì khống chế giá cả của loại giày này, khiến người khác muốn bắt chước không thể thông qua giá cả tiến hành chèn ép đối bọn họ.
Các loại chi phí của nhà xưởng trong thành phố đều cao, rất khó đưa ra hàng hóa giá cao hơn so với chất lượng như vậy, nếu muốn phát triển nguồn hàng hướng nông thôn, vậy cần rất nhiều nhân tố, không phải mỗi người muốn làm buôn bán này đều quen Trịnh Bác Luân, La Mông chỉ là phương diện nguồn cung cấp này liền có ưu thế hơn so với người khác.
Anh cũng không cần lo phương diện tiêu thụ, Ngưu Vương trang là một thương hiệu vàng, tuy rằng danh tiếng không giống như một số thương hiệu lớn, nhưng mà chứa lượng vàng cao, bầy khách trung thành cũng không ít, cho dù lúc anh là bán nông sản phẩm tùy tiện kéo theo đám giày này, lượng tiêu thụ cũng sẽ không rất thảm.
“Cái kinh doanh đan rổ của cậu, đoán chừng rất nhanh cũng sẽ có người làm theo”. Tắt máy tính, La Mông nói với Tiếu Thụ Lâm.
“Vốn cũng không phải thứ mới mẻ gì”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
“Bên cậu ra kiểu mới này, người ta muốn học cũng rất nhanh”. Nói tới việc này, La Mông cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, người trong nước chính là bản lĩnh đặc biệt cao tại phương diện này, tại trên trình độ rất lớn đả kích tính tích cực của mọi người đối với sáng tạo cái mới.
“Tận lực tranh thủ nhiều một ít đơn hàng nước ngoài”. Tại trên sự kiện này, Tiếu Thụ Lâm cũng có chuẩn bị tâm lý.
“Cậu nói chúng ta nên mời một người mậu dịch quốc tế?”.
“Sau này nói sau, hiện tại hẳn là còn chưa cần tới”.
“Sớm bắt đầu tuyển nhân viên một chút cũng không có hại, trước thử việc một chút, nói không chừng còn có thể nhận được một hai cái đơn đặt hàng”.
“Cũng được”.