Bởi vì một trái dưa hấu thật sự không đủ chia cho quá nhiều người, những người này thương lượng, liền quyết định lén chia trái dưa hấu này ở trên núi, La Mông cũng đồng ý, Tiếu Thụ Lâm cầm lấy con dao nhỏ từ Nạp Mậu Thành vài cái liền cắt dưa hấu thành miếng, mỗi khi gã bổ một dao, mùi dưa trên sườn núi liền càng đậm vài phần.
“Cộp cộp cộp cộp……..”. Lúc này một chuỗi tiếng bước chân từ xa tới gần.
“Là ai vậy?’. Liễu Như Hoa hạ giọng hỏi.
“Ụm bò……. Phía trước truyền tới một tiếng trâu kêu trầm thấp, La Mông vừa nghe nhận ra nhận ra, hàng này là Nhị Lang, ngoại trừ nó, trâu khác cũng sẽ không mở hàng rào sẽ không cởi dây buộc trâu, lại càng sẽ không nửa đêm chạy lên trên núi.
“Lỗ mũi trâu cũng rất thính sao?”. Một học sinh hỏi Nạp Mậu Thành.
“Dù sao thính hơn so với mũi người”. Nạp Mậu Thành cũng không nói rõ được việc này.
Dưa hấu của năm nay, tựa hồ còn muốn ngon hơn một chút so với năm ngoái, giòn ngọt giòn ngọt, ăn ngon tới những người này hận không thể cũng gặm nuốt luôn vỏ dưa hấu.
**“Ô ô ô…….”. Đại Bảo vẫy đuôi ăn xong một miếng dưa hấu của chính mình, lại muốn tới trong ruộng dưa hấu tiếp tục tìm.
“Nha Nha, ngậm con mày về”. Lúc này La Mông đang nhét vỏ dưa hấu trong tay mình vào miệng Nhị Lang, hàng này mồm rộng, một miếng dưa hấu căn bản chả bỏ dính răng, đành phải lại nhai hai miếng vỏ dưa hấu đỡ thèm. **
“A ô a ô…….”. Lại tìm một trái dưa hấu ăn đi mà.
“Hôm nay trễ qua rồi, đều trở về ngủ, ngày mai lại tới”. La Mông gọi Đông, Tây, Nam, Bắc một tiếng, lại vỗ vỗ Nhị Lang còn có chút chưa thỏa mãn, bảo bọn nó đều trở về.
“Ụm bò……..”. Nó bây giờ mới vừa xuất hiện, còn chưa muốn trở về.
“Ồn ào gì? Đều trở về ngủ cho tao!”. Lão Chu mặt hổ, mấy con này đành phải rụt cổ, uể oải đi xuống núi.
“Ôi, anh Mậu Thành sao anh không ăn? Để dành cho vợ à?’. Trên đường xuống núi, Liễu Như Hoa trêu ghẹo Nạp Mậu Thành.
“Dành cho con trai”. Nạp Mậu Thành cười cười.
Gần đây trường học đều nghỉ hề rồi, Nạp Kì Vân không cần đi học, có đôi khi sẽ cùng cha mẹ nó cùng chăm sóc đàn trâu, có đôi khi cũng xem TV chơi game và vân vân, dù sao cũng là con nít mà.
“Đúng rồi, hôm nay một nhà Búa còn hỗ trợ tìm người mà, cũng không được ăn”.
“Mấy con của nhà lão Chu lại ăn không sót con nào”.
“Chủ nào tớ nấy”.
“Chậc, lại còn có một con trâu nữa chứ”.
“Tôi nói lão Chu à, anh bình thường đều là dạy thế nào vậy?”.
” Hoàn toàn do anh chân truyền đó! Ha ha ha!”.
“…….”
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Thụ Lâm liền gọi điện thoại cho đồng nghiệp trong công ty gã, bảo lát nữa có ai tới trấn Thủy Ngưu thì chở mấy học sinh kia về nhà, bên bọn họ trả tiền xe. Ngoài ra, Trần Kiến Hoa còn gọi điện thoại cho người nhà của mấy học sinh này, đánh tiếng cùng người nhà bọn nó, nói là con họ lát nữa liền đưa về cho bọn họ.
Cha mẹ đương nhiên muốn hỏi là vì chuyện gì, Trần Kiến Hoa liền giải thích một chút cùng bọn họ, nói không phải chuyện lớn gì, chính là trễ mấy phút quay về ký túc xá, về muộn, ấn giao hẹn trước đó liền không thể để bọn nó tiếp tục ở trên Ngưu Vương trang làm việc.
Những cha mẹ này ngược lại có thể hiểu quyết định của bên Ngưu Vương trang, dù sao đám trẻ con này nói lớn không lớn, nếu thật xảy ra chuyện gì, ai cũng không chịu trách nhiệm nổi, hơn nữa người ta cũng không cần phải chịu trách nhiệm như vậy thay mình.
Chẳng qua dù sao không phải chuyện lớn gì, có một số cha mẹ liền biện hộ thay cho con mình, nói là con mình ở trên núi rất tốt rất vui vẻ, bảo bên Ngưu Vương trang có thê châm chước một chút hay không, nhưng đều bị Trần Kiến Hoa lấy giọng nói hiền lành và thái độ kiên định từ chối.
Hơn mười giờ sáng hôm nay, mấy học sinh này liền bị đưa về nhà, trước lúc rời khỏi Ngưu Vương trang, bọn nó còn tìm La Mông thương lượng nói muốn mua chút đồ về, bởi vì mấy ngày nay bọn nó ở Ngưu Vương trang ăn được không ít đồ ngon, bây giờ phải về nhà, liền muốn mua mang một chút về cho người nhà ăn một chút, La Mông cũng đều đồng ý.
“Sao còn bao lớn bao nhỏ vậy?’.
“Mẹ ơi, con mới kiếm được hai trăm tệ, mua mớ đồ này đều tốn hơn năm trăm tệ, làm sao đây?”.
“Con bé chết tiệt này, ai bảo con không sớm chút quay về ký túc xá?’.
“Liền trò chuyện một chút cùng bạn học, quên thời gian, ai có thể nghĩ tới bọn họ thế nhưng một chút thương lượng đều không có”.
“Đây là gà mua từ chỗ bọn họ hả?’.
“Mẹ ơi con nói mẹ này, một con à này hơn ba trăm tệ đó, mắc chết ăn ngon chết luôn”.
“Mẹ cũng nghe nói gà nhà bọn họ ngon, lần trước mẹ còn cùng bác gái Ngô dưới lầu cùng đi trấn Thủy Ngưu, kết quả liền cướp được một mớ rau”.
“À, còn có đậu hủ nè, thứ này hiện tại ngay cả trong tiệm nhà bọn họ cũng chưa bán đâu, mẹ biết tiệm ăn tại trấn trên chúng ta kêu làng Đại Loan chứ? Đậu hủ ăn cực ngon trong truyền thuyết, chính là làm ra từ cái tứ hợp viện con mới vừa từ đó về, con chính là nói hơn nói thiệt, mới mua được một khối như vầy đó”.
“Nhanh lên, ngâm vào nước”.
Lúc này, di dộng trong túi quần cô gái vang lên reng reng reng, cô lấy ra nhìn một cái, thần sắc trên mặt nhất thời liền u oán lên.
“Lại làm sao rồi?”. Mẹ cô hỏi.
“Bốn mắt chết tiệt dưới lầu, gửi tin nhắn nói với con, lão Chu vừa mới cho bọn nó ăn dưa hấu”. Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thằng nhóc này thật là, ăn miếng dưa hấu còn khoe một chút với người khác”. Mẹ cô gái nói.
“Nhưng mà thật ăn rất ngon nha…….”. Cô gái rên một tiếng khóc nức nở, bây giờ cô đã hối hận nghiêm trọng rồi, rãnh rỗi cùng mấy thằng đó ở trên núi tán gẫu cái rắm trời ơi, quy quy củ củ thật tốt! Ngao! Hại cô ngay cả dưa hấu ăn ngon như vậy đều bỏ lỡ rồi!
Nói về đám nhóc trên Ngưu Vương trang nhưng khẩu phục rồi, sau khi trải qua phát hiện của tối qua, ngày này sáng sớm, Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha, Đại Bảo liền đều đi lên núi, đi khắp núi tìm đám dưa hấu đã chín rồi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng bọn nó dạo qua một vòng trên núi, thế nhưng hái được mười một trái dưa hấu lớn chín rồi.
Nóm dưa hấu đầu tiên chín không bán trái nào, đều để ăn, bên ông La một trái, bên Tiếu lão đại một trái, các ông bác bà bác trong tứ hợp viện ăn hai trái, lúc hơn mười giờ sáng, đưa bốn trái cho bên đập nước các nam sinh đang xây, bên nữ sinh ít người, liền ăn một trái, ngoài ra Hầu mập, La Toàn Thuận, Nạp Mậu Thành cùng ăn một trái. Còn lại một trái cuối cùng, bị La Mông ôm về căn nhà nhỏ của mình, gọi trâu chó nhà mình, và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau ăn, ăn ngon một bữa.
Bên Mã Từ Quân rất nhanh cũng biết tin này rồi, liên hệ La Mông bảo nhanh chóng cung ứng dưa hấu, về phần giá cả, bởi vì hiện tại dưa hấu chính là lúc muốn quy mô lớn đưa ra thị trường, ở chỗ bọn họ, cho dù là dưa hấu bản địa trồng trên núi, một cân có thể bán được một tệ rưỡi coi như là không tồi rồi, năm ngoái La Mông bán hai tệ rưỡi liền coi như khá mắc, năm nay an định bán tăng giá lên một chút, bán ba tệ rưỡi một cân.
Dưa hấu dù sao hàm lượng nước lớn, tùy tiện một trái liền mười lăm mười sáu hơn hai mươi cân, hơn nữa năm nay bọn họ lại trồng nhiều dưa hấu, mới thời gian chưa tới mấy ngày, La Mông ngoại trừ cung ứng cho bên Mã Từ Quân, trong tiệm cũng có thể bán một ít.
Nhưng mà nếu bán ở trong tiệm, một trái dưa hấu gần một trăm tệ, có một số người không nỡ mua, bảo La Mông bổ ra, La Mông liền đi siêu mua một con dao dưa hấu, lại bày một cái bàn ở giữa tiệm, giao việc này cho Tiếu Thụ Lâm, mỗi sáng Tiếu Thụ Lâm ở trong tiệm, giơ tay hạ dao rắc rắc mấy cái, có thể cắt ra một bàn dưa hấu cho người ta tùy chọn, còn không làm lỡ thời gian gã thu tiền thối tiền.
“La Mông ơi, dưa hấu còn không vậy?”. Hơn tám giờ sáng nay, Vương Đại Thắng đầu đầy mồ hôi vọt vào trong tiệm bọn La Mông.
“Hết rồi”. La Mông cười khanh khách nói.
“Ôi trời, lại tới chậm rồi!”. Vương Đại Thắng tiếc hận thở dài một hơi.
“Còn để lại một miếng cho cậu này”. Tiếu lão Đại nói xong lấy một phần tư trái dưa hấu từ trong cái sọt dưới giá hàng.
“Lão Tiếu ơi! Chú thật đúng là người tốt nha! Bao nhiêu tiền ạ?”. Vương Đại Thắng vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm lấy dưa hấu, lại duỗi tay moi ví tiền trong túi quần.
“Mười bảy”. Bên cạnh, Tiếu Thụ Lâm nói giá, cầm lấy năm mươi tệ từ trong tay Vương Đại Thắng, sau đó thối tiền cho Vương Đại Thắng.
“Cái tiệm bên bọn anh buôn bán tốt chứ?’. La Mông hỏi Vương Đại Thắng.
“Hắc, cũng được”. Vương Đại Thắng cười nói.
Vương Đại Thắng này dẫn dắt người của làng Vương gia nuôi ong cũng gần một năm rồi, năm ngoái còn chưa thành quy mô lắm, nhưng mà sau khi trải qua tuyên truyền của đài truyền hình, phản ứng còn rất tốt, hè năm nay không biết nghĩ như thế nào, mở một tiệm thức uống từ mật ong ngay tại trấn trên, nói trắng ra là chính là chuyên môn bán nước mật ong, muốn làm cái hình thức giống tiệm cà phê, hiện nay do con gái gã đang kinh doanh, buôn bán cũng khá tốt.
“Chút sản lượng mật ong của làng các anh đủ bán à?”. La Mông hỏi gã ta.
“Không đủ bán, muốn mua một chút từ cậu, cậu lại không chịu”. Vương Đại Thắng cười ha ha hai tiếng, tìm con dao dưa hấu của nhà bọn La Mông cầm ra, cắt cho chính mình non nửa miếng dưa hấu kia, “Anh mang dưa hấu qua cho con gái trước, các cậu đừng đóng cửa trước, lát nữa anh quay lại nói với cậu chuyện này”.
“Được”. La Mông gật gật đầu.
Lúc đầu xuân năm nay Vương Đại Thắng từng tìm anh, nói muốn mua mật ong, hoặc là bọn họ cùng hợp tác cũng được, tóm lại chính là muốn cùng nhau mamg mật ong tới bán ở trấn trên, tạo ra danh tiếng cho mật ong của trấn Thủy Ngưu bọn họ, đáng tiếc La Mông không đồng ý.
Chủ yếu là nhà bọn họ ở trên mạng không hề ít khách quen, năm ngoái sau khi bán mật bí đỏ, hoa hướng dương, còn có không ít người nhận ra mật ong của nhà bọn họ thật tốt, năm nay đang mong chờ đó, La Mông cũng không dễ nói ngưng hàng liền ngưng hàng, khiến người ta chờ vô ích một hồi.
Hơn nữa đồ nhà mình sản xuất nhà mình bán, là tốt là xấu đều tự chịu trách nhiệm, hợp tác cùng người khác liền khác, có một số vấn đề khó tránh khỏi liên lụy không rõ ràng, còn có trên lý niệm kinh doanh, hai người bọn họ ít nhiều cũng có một ít khác biệt, La Mông là tiểu phú tức an*, không muốn lộ mặt lắm, Vương Đại Thắng hiển nhiên không nghĩ như vậy.
*tiểu phú tức an: giàu vừa nhưng an toàn
“Ài, hai bữa nay cậu có xem thời sự không?”. Chưa tới một lát, Vương Đại Thắng lại trở lại rồi, lau lau nước dưa hấu ngoài miệng, ngồi xuống trong tiệm của bọn La Mông.
“Không xem, sao, xảy ra chuyện gì?”. La Mông cảm thấy không phải chuyện lớn gì, cho dù anh không xem thời sự, người trên Ngưu Vương nhiều như vậy, nếu thật xảy ra chuyện lớn gì, anh cũng không tới nỗi không biết.
“Hiện tại cũng không tính chuyện lớn gì, anh chính là lo lắng sau này”. Vương Đại Thắng thở dài một hơi, bộ dáng có vẻ có chút lo lắng.
“Rốt cuộc chuyện gì vậy?”. La Mông bị thở dài than thở này của gã, cũng có chút sốt ruột.
“Hai ngày trước anh đi nhà lão Hồ, đúng lúc thời sự hôm đó liền phát một bản tin, nói hiện nay trong nước ta rất nhiều người nuôi ong, đều dùng thuốc kháng sinh phun thuốc trị nấm, anh chính là lo lắng sau này việc này nhưng đừng làm tới giống như sự kiện sữa bột kia, làm tới lòng người hoảng sợ, tới khi đó trong làng anh người nuôi ong nhiều như vậy biết làm sao đây?”. Vương Đại Thắng nói ra lo lắng của chính mình.
La Mông nghe xong lời gã, tâm tình cũng có chút nặng nề, “Dùng thuốc cơ bản đều là ong mật Ý, ong mật Ý sức đề kháng kém, trại ong dùng thuốc liền nhiều, ong đất rất ít nghe nói đung thuốc”.
“Cũng có”. Vương Đại Thắng nói: “Năm nay nhà anh mở cái tiệm này, giá mua mật ong trong làng lại tăng cao một chút, nguồn tiêu thụ cũng ổn định, không ít người trẻ tuổi làm việc bên ngoài nói muốn trở về nuôi ong, anh liền lo lắng bọn họ chịu cực không nổi, làm ra chuyện loạn xới này”.
“Này đúng thật, nếu bọn họ ý đồ bớt việc, lén đút chút thuốc cho ong mật của chính mình, ai cũng không biết”. La Mông cảm thấy này quả thật cũng là một vấn đề.
“Ài……Nếu chất lượng của bản thân bọn anh làm tới đủ mạnh, sóng to gió lớn gì cũng là không cần sợ, mật ong rốt cuộc vẫn là thứ tốt mà, cậu nói đúng không?”. Vương Đại Thắng càng hiểu biết càng nhiều đối ngành sản xuất này, sầu lo lại càng nặng. Hàng giả hoành hành, với lại giá rẻ, dùng thuốc không quy phạm vấn đề tiêu chuẩn, giống như là những người nuôi ong tiến tới con đường đầy mìn, ngày nào đó chẳng may thật muốn nổ tung, làm ra chút chuyện lớn gì đó, sau này còn có ai dám ăn mật ong?
“Vậy anh định làm thế nào?’. La Mông hỏi gã, trong lòng mọi người đều là nắm rõ hiện trạng của ngành sản xuất mật ong này, nhiều lời vô ích.
“Anh định nhập về một ít thiết bị, lại mời một người về, chuyên môn kiểm định mật ong cho làng bọn anh”. Vương Đại Thắng nói.
“Này nhưng cần không ít tiền”. Bên cạnh, Tiếu lão đại chen vào nói.
“Nêu dùng phải dùng, có mấy cái máy mó một người kiểm định như vậy, đám nhóc con đó cũng không dám làm bậy cùng anh”. Vương Đại Thắng như là đã hạ quyết tâm rồi. “La Mông à, nghe nói chỗ cậu hiện tại có một giáo sư ở mà, đúng không? Cậu xem có thể nhờ ông ấy giúp hỗ trợ hay không?”.
“Được, không thành vấn đề, lát nữa tôi về liền hỏi giùm anh một chút”. La Mông rất sảng khoái đồng ý, Vương Đại Thắng muốn kiểm soát nghiêm khắc chất lượng của mật ong Vương gia trang, đó chính là chuyện tốt, phải ủng hộ.
“Hắc, cám ơn cậu trước! Liền biết thằng nhóc cậu sảng khoái!”. Thấy La Mông một hơi liền đáp ứng việc này, Vương Đại Thắng cũng có vẻ thật cao hứng.
“Bên tôi đúng lúc cũng có chuyện này phải làm phiền anh một chút”. La Mông cười nói.
“Chuyện gì vậy, cứ việc nói”.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, trong làng tôi có một người kêu La Cảnh Lượng, đang chuẩn bị muốn ở một tiệm ăn tối ở trấn trên chúng ta, tôi là không thạo việc này, cũng không biết phải làm chứng nhận gì nộp phí gì, nếu anh nếu có thể nói một chút với anh ta, vậy qua tốt rồi”. Hia bữa nay vợ chồng La Cảnh Lượng đã bắt đầu tới bên Vĩnh Thanh đặt mua đồ rồi, La Mông tự nhiên cũng không thể quên chuyện đáp ứng bọn họ rồi.
“Một cái quán ăn tối thôi mà, việc này có lớn lao gì chứ, cậu đưa số điện thoại bọn họ cho anh, anh nói mấy câu liền có thể nói rõ rồi, trấn trên vốn không phải có một tiệm ăn tối sao, tới khi đó anh và lão Hồ lại tới đó bắt chuyện cùng bọn họ, để hai nhà cạnh tranh công bằng làm ăn thật tốt, đảm bảo sau này trôi trôi chảy chảy”. Vương Đại Thắng ôm đồm nhiều việc.
Thì ra tiệm ăn tối kia ở trấn trên bọn họ chính là có chỗ dựa vững chắc, nếu La Cảnh Lượng kia im hơi lặng tiếng mở một quán ăn tối ở bên cạnh cạnh tranh cùng bọn họ, khẳng định bị chèn ép.
Bên bọn họ nói xong, chiều cùng ngày, La Cảnh Lượng liền nhận được điện thoại của Vương Đại Thắng.
“Alo, Vương Cảnh Lượng hả? Tôi là Vương Đại Thắng của Vương gia trang, La Mông nói với tôi cậu muôn mở quán ăn tối ở trấn trên?”.
“Ài, đúng vậy, bọn tôi là muốn mở một quán ăn tối”. La Cảnh Lượng vui cực kỳ, ai không biết Vương Đại Thắng của Vương gia trang chứ, đừng thấy gã ta là một người làm ăn, ở trấn trên chính là đại thụ rễ sâu, Vương gia trang xuất hiện mấy cán bộ tốt, đều quan hệ rất gần cùng gã.
Không nghĩ tới ngày đó lúc uống rượu nói một câu cùng La Mông, người ta thế nhưng thật nhớ kỹ ở trong lòng, cũng không phải tùy tiện có lệ chính mình, nghĩ như vậy, ấn tượng của La Cảnh Lượng đối La Mông liền càng tốt.
Hai vợ chồng bọn họ buôn bán nhiều năm ở bên ngoài, xem hết nhân gian ấm lạnh, những người có tiền có bản lĩnh, phần lớn đều là mắt cao hơn đầu, có mấy người nhã nhặn, cơ bản chính là tỏ vẻ bên ngoài thôi, có thể làm tới phân thượng như La Mông, thật tình không nhiều lắm.
Ngày hôm sau đúng lúc là thứ bảy, chiều nay, bên La Mông thông qua Mã Đinh Lương, Mã Đinh Lương lại thông qua đồng nghiệp trước đây của ông, cũng liên hệ một người trẻ tuổi.
“Xin chào, xin hỏi là Vạn Lương Sơn phải không?’. Sau khi điện thoại kết nối, La Mông hỏi.
“Đúng, là tôi”.
“Giáo sư Chung có đánh tiếng trước với cậu chưa? Bên bọn tôi hiện tại cần một xét nghiệm viên, chủ yếu phụ trách mảng an toàn thực phẩm, nghe nói cậu hình như có hứng thú?’.
“Đúng vậy”.
“Có một số việc tôi cần nói rõ trước một chút với cậu, chỗ chúng tôi là địa phương nhỏ, một khi cậu tới đây, sau này ở trên sự nghiệp chỉ sợ cũng không có phát triển quá lớn”.
“Tôi biết”.
“Tốt, cậu đã có chuẩn bị tư tưởng rồi, vậy tôi cho cậu một số điện thoại, cậu liên hệ trước một chút cùng anh ta, tiến hành một cuộc phỏng vấn qua điện thoại đơn giản được chứ?”.
Nhiệm vụ của La Mông chính là xác nhận người này bằng lòng tới địa phương nhỏ bọn họ làm việc, nếu đối phương không bằng lòng, anh còn phải nhờ Mã Đinh Lương hỗ trợ tìm người khác, thật sự không được, nhiều nhất tới trên tiệm online treo bảng tuyển người linh tinh, đoán chừng cũng có thể kéo người tới, nghe nói bây giờ tiệm online nhà bọn họ khá có tiếng.
“Cái này, tôi có thể hỏi mấy vấn đề không?’. Vạn Lương Sơn hỏi.
“Hỏi đi”.
“Nghe nói địa điểm công tác là ở một trấn nhỏ gọi là trấn Thủy Ngưu ở Đồng thành?’.
“Đúng”.
“Có phải trấn trên có một địa phương kêu Ngưu Vương trang hay không?’.
“Đúng”.
“Lần này nhận người chính là Ngưu Vương trang sao?’.
Sáng nay lúc nhận được điện thoại của giáo sư Chung, Vạn Lương Sơn vừa nói việc này cùng Lâm Xuân Ngọc vợ gã, Lâm Xuân Ngọc liền kinh ngạc: “Trấn Thủy Ngưu? Không lẽ là Ngưu Vương trang?’.
“Rất có khả năng”. Một cái trấn nhỏ vùng núi mà thôi, xí nghiệp có thể chịu chi mua thiết bị mời xét nghiệm viên sợ là không nhiều lắm.
“Chồng ơi! Vậy chúng ta đi thôi!”. Lâm Xuân Ngọc ôm con trai mặt mong chờ.
“Đừng gấp, hỏi rõ ràng trước một chút rồi hẵng nói”. Đàn ông có vợ có con, liền phải gánh một gánh nặng gia đình, công tác không phải muốn đổi liền có thể đổi.
“Lần này nhận người không phải Ngưu Vương trang, là Vương Đại Thắng của Vương gia trang, chủ yếu là muốn để cậu hỗ trợ thắt chặt chất lượng của mật ong tốt”. Thanh âm mang theo ý cười của La Mông truyền tới từ đầu kia điện thoại, không nghĩ tới tiếng tăm Ngưu Vương trang của anh thật đúng là rất cao.
“Ngưu Vương trang không tuyển xét nghiệm viên sao?”. Vạn Lương Sơn có vẻ có hơi mất mát.
“Không cần, bởi vì tất cả sản phẩm của Ngưu Vương trang đều là chúng tôi tự bố trí gieo trồng sản xuất, sẽ không tồn tại vấn đề rủi ro an toàn”. La Mông giải thích nói với gã ta.
“Anh là?”. Vạn Lương Sơn nghe rõ ràng, anh ta vừa mới nói “chúng tôi”.
“Tôi chính là La Mông của Ngưu Vương trang”. Lúc này, trong lòng La Mông quá tự hào quá đã ghiền miễn bàn.