Chương 140: Chương 140

Gạo lúa chiêm, cũng chính là gạo tẻ, không mềm dẻo ngon miệng giống gạo tẻ mọi người dùng ăn hàng ngày, loại gạo này tương đối vừa cứng lại xốp, nấu cơm ăn chín là không ra sao cả.

Trong quá khứ những năm gian khổ, trên trấn Thủy Ngưu còn có rất nhiều người trồng loại gạo này, bởi vì nó chu kỳ sinh trưởng ngắn, ở rất nhiều địa phương một năm đều có thể trồng hai mùa, sau này cuộc sống tốt hơn rồi, loại gạo này cũng liền không ai ăn nữa, cơ bản đều là bán cho một ít người làm bún gạo bột gạo các loại, giá bình thường không cao, là loại gạo rẻ nhất trong thị trường, mấy năm nay đã rất ít có người trồng rồi.

Ngô Hồng Phú này sớm liền bàn bạc tốt cùng con gái rồi, năm nay trong nhà trồng gạo sớm hai mùa, tới khi đó không bán, toàn bộ giữ lại nhà mình làm bún gạo, làm xong đăng lên cái tiệm online nhà La Hưng Hữu bán. Việc này cũng giấu Trương Xuân Thảo, bởi vì hai cha con đều biết, Trương Xuân Thảo tuyệt sẽ không dễ dàng đồng ý để Ngô Chiêm Phương quay về trong làng, đây nhất định là một cuộc chiến giằng co.

Lại không nghĩ rằng, một tiếng Ngưu Vương kêu của Nhị Lang, thế nhưng dễ dàng khiến cho Trương Xuân Thảo nhượng bộ, đồng ý liền một năm, làm không ra hồn, tới khi đó vẫn để Ngô Chiêm Phương đi ra ngoài đi làm, việc này khiến hai cha con cực kỳ cao hứng.

Cô gái này về chưa được mấy ngày, La Mông và Tiếu Thụ Lâm có một ngày lúc chạng vạng quay về trong làng chợt nghe người ta nói, Ngô Chiêm Phương đó muốn xây cối giã gạo bằng sức gió.

“Cối giã gạo bằng sức gió là gì?”. Tiếu Thụ Lâm không biết không biết bọn họ nói “cối giã gạo” rốt cuộc là cái cối giã gạo nào.

“Dùng xay giã gạo, trước đây mọi người phần lớn đều dùng cối giã bằng chân, chính là dùng chân đạp, trong [thiên công khai vật]có vẽ một bức cối đá giã gạo bằng sức nước, bốn cối nối liền, lợi dụng sức nước kéo bốn chày gỗ, ngày đêm liên tục giã, cối xay gạo bằng sức gió thật cũng nghe nói qua, nhưng mà chưa thấy qua mô hình”.

Mấy thứ này cũng là trước đây La Mông nghe một khách hàng nói qua, sau đó chính mình lại tìm một ít tư liệu, mới có một ít hiểu biết, khi đó bọn họ tự chạy nghiệp vụ, giao tiếp cùng đủ loại người, tri thức rộng, mới càng dễ dàng hù được khách hàng.

“Người đọc sách chính là khác biệt, cũng là cậu biết nhiều, người già trong làng chúng ta, cũng liền chỉ biết cối giã gạo bằng chân, cối giã gạo bằng sức nước sức gió gì đó, nghe cũng chưa nghe nói qua”. Các đàn ông trong làng nghe La Mông nói tới rõ ràng mạch lạc, đều tỏ vẻ bội phục.

“Nếu không làm sao là cao tài sinh của làng chúng ta chứ?”. Thằng nhóc La Minh Huy bê một cái tô to, ngồi xổm trên tảng đá lớn bên cạnh sân phơi, vừa ăn cơm vừa tán gẫu linh tinh cùng người ta.

“Thằng nhóc cậu không phải cũng học đại học sao, làm sao mới nãy còn vừa hỏi liền không biết?”. Có người hỏi cậu ta.

“Trường học lại không dạy cái này”. La Minh Huy chẳng hề để ý đáp một câu, sau đó hỏi La Mông, nói: “Bên anh có muốn lao động miễn phí hay không, em qua đó cắt cỏ giúp anh nha?”.

“Được”. La Mông rất sảng khoái đồng ý.

“Muốn cỏ liền nói muốn cỏ đi, còn cần phải nói hỗ trợ cho người ta”. Trong làng cũng có một số người không quen nhìn đức hạnh miệng lưỡi ngọt ngào của La Minh Huy. La Minh Huy này không phải nuôi một đám dê ư, lúc này gã xác định cũng đã biết chỗ tốt của Ngưu Vương trang rồi, muốn đi tới đó dính chút tiên khí, hoa màu của Ngưu Vương trang tốt, cỏ mọc ở đó khẳng định cũng không bình thường.

“Hì hì, đôi bên cùng có lợi mà”. Da mặt của La Minh Huy nhưng thật ra đủ dày.

“Cô ấy định xây cối giã gạo bằng sức gió ở đâu?’. Tiếu Thụ Lâm vẫn là cảm thấy hứng thú đối chuyện cối gã gạo bằng sức gió.

“hài, nhà bọn họ có ngọn núi, đó là rất nhiều năm trước, ông nội của con bé Chiêm Phương đọc báo thấy bên ngoài có người nhận thầu đất núi hoang, nóng đầu liền bao một cái sườn núi nhỏ tại làng chúng ta, lúc ông ấy còn trẻ còn trồng dưa hấu ở đó, cái cuốc đều cuốc tới hư mấy cái, mệt sống mệt chết, kết quả là cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, khi đó giá dưa hấu rất rẻ”.

Lúc này ông La vừa vặn cũng tại sân phơi, ông nắm rõ chuyện này nhất, hồi lúc ông còn trẻ, lúc mới đầu còn có chút động tâm, thiếu chút nữa còn học theo ông nội của Ngô Chiêm Phương bao núi nữa, sau đó lại thấy ông ấy không kiếm được tiền, tâm tư cũng liền phai nhạt, nhưng mà lúc ấy giá bao ngọn núi đó rất rẻ.

“Ngay tại phía sau núi chúng ta, còn có một đỉnh núi nhỏ, cái cối giã gạo bằng sức gió gì đó, nói không chừng thật đúng là có thể làm được”. Về chuyện đất đai trong làng này, trưởng làng La Toàn Thuận đương nhiên cũng là rất rõ ràng.

“Cái cối giã gạo bằng sức gió gì đó, làm xong dùng để làm gì vậy?”.

“Không phải nói muốn làm bún gạo sao? Khẳng định là dùng giã bột gạo rồi”.

“Nghe cũng chưa nghe nói qua, cái này có thể làm được sao?”.

“Tôi thấy hơi ảo tưởng”.

“……..”. Nhóm dân làng này tranh nhau nói, phần lớn đều tỏ vẻ không xem trọng lắm.

“Ài! Hồng Phú à! Ông đây là muốn đi đâu vậy?”. Lúc này vừa vặn có người thấy Ngô Hồng Phú đi qua bên cạnh sân phơi, liền cao giọng gọi ông ta lại.

“Đi trong ruộng nhìn nước một chút”.

“Đừng đi, lúc nãy tôi đi đều nhìn giúp ông rồi, yên tâm đi, không khô được”.

“Dù sao rãnh rồi, tôi lại đi nhìn một chút”.

“Ài gấp cái gì, ông qua đây một chút, hỏi ông chuyện này”.

“Chuyện gì vậy?”.

“Nghe nói con gái ông muốn làm cối giã gạo bằng sức gió gì đó?”.

“Đúng, bản vẽ đều vẽ xong rồi, ngay cả mô hình đều làm rồi, hiện tại còn kém tìm mấy thợ mộc ấn theo đó mà làm thôi”. Vừa nói tới con gái ông, Ngô Hồng Phú nhất thời cũng không vội đi, ở bên cạnh tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, hỏi những người ở đây, nói: “Sao mọi người đều biết vậy?”.

“Này còn không phải lúc Hưng Hữu cậu ta tới nhà ông thu đồ nghe vợ ông nói nha? Cậu ta còn thấy kì lạ, lúc tới nhà của tôi liền hỏi tôi cối giã gạo bằng sức gió là cái gì, tôi nào biết nha, tới chỗ những ông bà già trong làng vừa hỏi, vậy đó, mọi người liền đều biết rồi”. Trưởng làng La Toàn Thuận nói.

“Hài, biết liền biết, dù sao chờ thêm hai ngày khởi công, mọi người khẳng định cũng đều sẽ biết con gái tôi, nó cực kỳ ngại ngùng, không cho bọn tôi nói với người khác”. Ngô Hồng Phú này hiển nhiên cũng là kiềm nén đủ lâu rồi, con gái nhà mình có năng lực, không khoe ra có thể chịu được sao?

“Con gái ông giỏi nhỉ, ngay cả mô hình đều làm xong rồi?”.

“Cũng không phức tạp lắm, chính là mấy cái cây mấy miếng gỗ, nhưng mà tôi chưa thấy qua, thật đúng là không thể tưởng được, mọi người nói tư tưởng của người xưa sao liền giỏi như vậy?”.

“Rốt cuộc bộ dáng gì vậy? Ông cũng không lấy ra đây cho bọn tôi xem với!”.

“Được được, mọi người chờ chút, tôi về nhà cầm qua”. Ngô Hồng Phú thật cũng sảng khoái, nói xong liền đứng dậy đi hướng nhà mình, có một số người nóng vội, liền trực tiếp đi theo về nhà ông ta xem.

Chưa được một lát, Ngô Hồng Phú liền lại cầm một cái mô hình gỗ về tới sân phơi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm còn có đám người ông La cũng đều vây qua xem, ở dưới ánh sáng hơi mờ tối, mô hình này có vẻ lại càng tinh mĩ, La Mông vừa nhìn liền biết, Ngô Chiêm Phương này muốn có một xưởng bún gạo và một cái cối giã gạo bằng sức gió khẳng định không phải ngày một ngày hai.

“Ái chà chà! Con gái nhà ông cũng thật đủ khéo tay, đều có thể đi làm thợ mộc rồi!”.

“Cái này cũng thật khéo nha, ông xem, đẩy tấm lá cây này, phía dưới còn có thể xoay tròn, mấy cái chày gỗ liền gõ lạch cạch lạch cạch nha”.

“Chày gỗ gì? Cái này kêu cối giã”.

“Tôi nói mà, Ngưu Vương trên núi chúng ta bình thường hiếm khi biểu lộ thái độ gì, ngày đó như thế nào có thể ra mặt giúp Ngô Chiêm Phương chứ, thì ra này thật đúng là một nhân tài”.

“Hài, con gái tôi chính là sợ mọi người nói như vậy, mới bảo tôi đừng ra ngoài tuyên truyền, tới khi đó nếu làm không thành rất mất mặt?”.

“Có sao đâu? Thành công liền thành công, không thành công liền không thành công, sau này ngày còn rất dài”.

“Đúng, có tài nhưng thành đạt muộn cũng là có”.

“Đúng rồi, ngọn núi nhỏ nhà ông định làm sao?”.

“Còn phải xem đã, bún gạo của Chiêm Phương nếu thật làm thành công, tôi và mẹ nó định tới khi đó làm nhiều ruộng buộc thang trồng gạo sớm”.

“Đúng đúng, vẫn là gạo sớm làng chúng tự trồng ngon hẳn”.

“……”

Chưa tới mấy ngày, trên phía sau núi của làng Đại Loan quả nhiên tới mấy thợ thủ công, loảng xoảng loảng xoảng làm cối xay gió bằng sức gió, rất nhiều người trong làng tới xem náo nhiệt, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại không rảnh, rượu trắng bọn họ đặt hàng từ bên Cao Trung Quý tới rồi, phải bắt kịp trước khi trái sơn trà qua mùa, ngâm xong rượu sơn trà.

Ngâm rượu sơn trà nhưng thật ra không khó, cùng rượu dương mai cơ bản giống nhau, đều là ngâm trái cây trong rượu trắng, lại thêm chút đường phèn, niêm phong cất vào kho mấy tháng, có thể uống tới rượu ngon mười phần vị trái cây.

Nhưng mà trái sơn trà có vỏ, cái này hơi phiền phức, chàng trai họ Cao đưa rượu trắng tới nói, trái sơn trà tốt nhất phải đừng gọt bỏ vỏ, gọt hai đầu, cắt mấy đường trên vỏ của nó, như vậy rượu sơn trà ngâm ra càng thêm hương thuần mỹ vị. Bản thân nhà họ cao bọn họ chính là ủ rượu, rượu trái cây rượu thuốc gì đều ngâm qua rồi, cho nên kinh nghiệm liền khá phong phú.

Ngâm rượu sơn trà, ngoại trừ tiền rượu trắng không nói, sau này bọn họ cũng sẽ không có trái sơn trà bán nữa, trong lòng La Mông không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, đây chính là một khoản thu vào đó.

“Ài! Sao hôm nay không có trái sơn trà vậy?”. Sáng nay vừa mở cửa tiệm, liền có mấy nguười hỏi La Mông và Tiếu Thụ Lâm.

“Hết rồi, qua mùa rồi”. La Mông trực tiếp nói với bọn họ.

“Sao nói qua mùa liền qua mùa vậy, hôm qua vẫn còn bán mà”. Đây rõ ràng là viện cớ thôi.

“Một chút cuối cùng giữ nhà mình ngâm rượu, không bán”. Đồ nhà mình, anh vẫn phải có quyền không bán chứ?

Nghe La Mông nói như vậy, những người này liền tranh nhau nói, có oán giận La Mông không báo trước, cũng có tiếc hận mấy tháng sau đều không ăn được trái sơn trà rồi.

“Vậy làm sao bây giờ đây? Bà cụ nhà tôi hay ho khan, bệnh cũ, nghe nói trái sơn nhà nhà các cậu tốt, hôm nay tời còn chưa sáng tôi liền lái xe tới đây, cậu xem, có thể hay châm chước một chút không?”. Một người đàn đông đeo kiếng hơn ba mươi tổi tìm La Mông thương lượng.

“Ho khan? Vậy chờ trễ một chút, tôi hái mấy cái lá sơn trà tặng cho anh”. Nếu nói không bán, liền không nên có ngoại lệ, bằng không những người ở đây, mỗi người đều có thể nghĩ ra mấy cái lý do khiến La Mông không thể không bán trái sơn trà cho bọn họ.

“Vậy cám ơn cậu, cậu xem cậu khi nào có thời gian?”. Hiện tại trong tiệm nhiều người như vậy, gã biết La Mông khẳng định là không đi ra được.

“Bây giờ mới vừa mở cửa, đoán chứng phải một lát nữa, nếu không như vậy đi, vài cái lá sơn trà mà thôi, anh để lại phương thức liên hệ, chiều nay tôi rãnh lại chuyển phát qua cho anh”. Liền vì mấy cái lá sơn trà, khiến người này chờ ở đây thật sự thật sự không cần thiết.

“Vậy cũng được, thật sự là cám ơn cậu, gửi phí chuyển phát cho cậu trước”. Người này để lại địa chỉ số điện thoại cho La Mông, thanh toán mười tệ phí chuyển phát, lại nói cám ơn La Mông, sau đó liền lái xe vội vàng rời đi, xem ra cũng là một người bận rộn.

Vốn La Mông cũng không để chuyện này ở trong lòng, kết quả qua mấy ngày, người này lại gọi điện thoại cho La Hưng Hữu, nguyên nhân là ngày đó lúc La Hưng Hữu lên Ngưu Vương trang chở hoa thứ hồng, La Mông liền hái mấy cái lá sơn trà, lại đưa địa chỉ cho anh ta, nhờ tiện thể giúp chuyển phát một chút.

Người này gọi điện thoại tới, nói là lá sơn trà này sau khi hầm đường phèn cho bà cụ uống, hiệu quả còn rất rõ rệt, phải biết rằng loại bệnh cũ lâu năm này là rất khó chữa, cho nên người nhà bọn họ liền rất cao hứng, gã gọi điện thoại tới, là muốn nhờ La Mông lại chuyển phát một chút lá sơn trà qua cho bọn họ, luôn lấy không cũng cực kỳ ngại, gã cảm thấy vẫn là trả tiền thích hợp hơn.

La Mông nói chuyện qua điện thoại cùng La Hưng Hữu mới biết chuyện này, liền vô cùng cao hứng ôm máy ảnh đi tới rừng sơn trà, bây giờ không chụp trái sơn trà, đặc biệt chụp lá cây, định lát nữa nhờ La Hưng Hữu đăng lá sơn trà nhà anh lên mạng.

Bên anh đang vui vẻ nha, tên Mã Từ Quân lại gọi điện thoại tới: “Rượu sơn trà bên cậu ngâm cũng kha khá rồi nhỉ, ngày mai có thể cung ứng một đám trái sơn trà cho tôi hay không? Lại không có trái sơn trà nữa, bên tôi nhưng liền phải bị người ta dỡ bỏ đó”.

La Mông nhếch miệng cười nói: “Trái sơn trà hết rồi, lá sơn trà lấy hay không? Một tệ một lá”.

Mã Từ Quân nghe xong khẽ cắn môi, hung tợn nói: “Lấy!”.

*cối giã gạo bằng sức gió (tìm trên baidu nó ra cái hình dư lày, thôi các bác cứ tưởng tượng cái cối xay gió, bên dưới cái cối xay gió có cái chày giã cùng với cái cối, nhờ sức gió mà n ó tự giã, kiểu kiểu như cái cối gã gạo bằng sức nước của Việt Nam mình í) **