Nếu người ta đều nói như vậy rồi, La Mông tự nhiên cũng không có thể keo kiệt, vì thế lập tức liền đứng dậy dẫn Hồ Quần Phong tới bên rừng cẩu kỷ hái lá cẩu kỷ, Bặc Nhất Quái cũng không có đi cùng bọn họ, chỉ đưa bọn họ tới cửa phòng mình rồi trở vào.
“Người trẻ tuổi chính là khác biệt, có ý tưởng, bây giờ mới bao lâu, đỉnh núi này liền được cậu chỉnh lý tới có hình có dáng”. Hồ Quần Phong một đường đi một đường nhìn, miệng thỉnh thoảng khen La Mông hai câu.
“Gây sức ép vớ vẩn ấy mà”. La Mông khiêm tốn nói.
“Không tồi, không tồi, nghe nói các cậu còn có thể cung hàng cho Cực Vị lâu của Đồng thành, không tồi, hiện tại tôi cũng mỗi ngày đều tới tiệm nhà cậu ăn cơm, rất ngon”. Hồ Quần Phong liên tục nói không tồi.
“Hắc, ăn ngon chứ ạ?”. La Mông bị khen tới đều có chút ngượng ngùng.
“Rất ngon, hiếm có chính là cậu lớp người trẻ tuổi này, còn có thể nhớ tớ người nơi nhỏ bé này của chúng ta, liền mấy thứ nhà các cậu, tôi dám nói, bán ở đâu đều được người ta tranh mua, các cậu còn có thể an an ổn ổn mở tiệm ở trấn trên chúng ta, cái này rất hiếm”.
“Hắc hắc, chính là kiếm miếng cơm ăn”. La Mông cười cười.
“Mấy hôm trước có người nói với tôi làng cậu mở tiệm online, tôi cũng đi coi một chút”. Hồ Quần Phong lại nói.
“À, cái tiệm online kia là La Hưng Hữu mở, liền bán chút đặc sản trong làng của bọn tôi”.
“Ha ha ha, tôi vốn còn muốn đi tìm trái cẩu kỷ một chút, thật sự là bị cha tôi ầm ĩ không chịu được, kết quả không tìm được”.
“Ngài nhưng thật hiếu thảo”.
“Ài, nếu cháu không ngại, liền gọi chú một tiếng chú Hồ đi, con trai cả của chú năm nay cũng hơn ba mươi rồi, còn lớn hơn mấy tuổi so với tuổi cháu”.
“Được ạ, chú Hồ”. La Mông đang lo không biết phải gọi ông ta là gì, người này nhưng thật ra thay chính mình giải vây.
“Ha ha ha, chàng trai cháu đủ sảng khoái”. Bộ dáng Hồ Quần Phong giống như rất thích La Mông.
“Chú Hồ, chú cũng vậy nha, vì mấy cái lá cẩu kỷ còn chạy tói núi cháu”. Người ta khen mình thì mình cũng phải khen lại, đây là điều tất nhiên.
“Hài, ông cụ nhà chú, từ sau khi mẹ chú mất, tính tình liền trở nên giống như trẻ con, lớn tuổi như vậy rồi, còn sống được bao lâu chứ, thuận theo ông ấy là được”. Hồ Quần Phong tựa hồ thật sự là người con hiếu thảo.
Tới rừng cẩu kỷ, La Mông liền nhanh tay nhanh chân hái lá cẩu kỷ, lá non quá không hái, lá già quá cũng không hái, chuyên hái lá mới mọc được mấy ngày, sắp trưởng thành, hái lá cây còn chưa bắt đầu biến già.
“Đáng tiếc, đám cây cẩu kỷ nhà cháu còn quá nhỏ, bằng không trong khoảng thời gian này tùy tiện hái chút lá cẩu kỷ tới trấn trên bán, cũng đủ cháu kiếm một khoản”. Lúc hái lá cẩu kỷ, Hồ Quần Phong có chút tiếc nuối nói với La Mông.
“Không có cách, không kịp vụ, không biết năm sau các chú còn sẵn lòng mua lá nhà cháu không?”. La Mông cười hì hì nói giỡn.
“Người khác thì chú không biết, dù sao bản thân chú khẳng định còn phải mua, kệ nó bổ hay không bổ lá, cẩu kỷ này, đầu tiên là ăn rất ngon”. Hồ Quần Phong cũng cẩn thận hái lá cây trên cành. “Này, mới nãy chú hình như nhìn thấy thùng nuôi ong?”.
“Ánh mắt chú ngược lại rất sắc”. La Mông bất đắc dĩ cười cười, xem ra người này hôm nay không chỉ là định lây chút lá cẩu kỷ từ chỗ mình.
“Dĩ nhiên, mắt chú, không phải chú khoe khoang, mỗi con 11/12, một con 12/12, không cận thị không lão thị, nhìn rất rõ”. Hồ Quần Phong nửa thật nửa giả khoe khoang.
“Mùa đông năm ngoái không phải Vương gia trang xuất ra một đám mật hoa quế sao ạ, các chú không mua à?’. La Mông chuyển hướng đề tài.
“Cái đó còn có thể không mua sao?’ Chỉ tiếc làng họ lượng mật cũng không nhiều, thằng cha Vương Đại Thắng làm ra tiếng động còn rất lớn, hai ba cái liền bảo bán hết mật ong rồi, gã còn muốn mở tiệm, hàng không còn, còn mở cái quỷ gì”. Không ngờ Hồ Quần Phong và Vương Đại Thắng là người quen cũ.
“Trên ban công nhà Vương Đại Thắng nuôi một thùng ong mật, thằng cha này hầu hạ bọn nó như ông nội gặp, người liền khoe khoang, chú khó khăn mới từ chỗ gã tìm hiểu một chút tin tức, hình như là ôm đi từ chỗ cháu?”.
“À, mùa đông năm ngoái anh ta ôm đi một thùng ong mật từ chỗ cháu”. Trong lòng La Mông thầm nghĩ, xem ra Hồ Quần Phong này sớm tìm hiểu vốn liếng của anh được bảy tám phần rồi.
*“Chàng trai tốt! Cháu rất giỏi! Không hổ là nhân tài có thể thi đậu đại học trọng điểm! Hiện tại rất nhiều người nói đi học vô dụng, học giỏi không nhất định lăn lộn tốt trong xã hội, chú nói bọn họ đều là thúi lắm, nếu học giỏi, ít nhất chứng minh đầu óc người ta liền tốt, lại chịu bỏ công sức, bằng vào hai điểm này, liền đều ưu việt hơn so với bao nhiêu người, những tiến sĩ ngoài tiến sĩ này lăn lộn không ra sao gì chứ, chỉ do tiền lệ thôi, có thể chúng minh cái gì? Hiện tại con người chính là nông nổi, chuyện lớn bằng hạt mè _(hạt vừng_ ) lại coi nó lớn như trái dưa hấu vậy……..”. Máy hát của Hồ Quần Phong cũng mở ra rồi. *
“Mớ lá cẩu kỷ này đủ chưa ạ?”. La Mông thấy trong sọt đã có gần phân nửa sọt lá cẩu kỷ, nhịn không được mở miệng hỏi một câu.
“Ài, đủ rồi, đủ rồi”. Hồ Quần Phong ngượng ngùng cười cười, nói: “Nhà chú nhiều người, nhưng mà nhiêu đây cũng đủ bọn họ ăn rồi, coi chú mãi nói chuyện này”.
“Vậy được rồi, hôm nay hái một ít này trước, hôm khác nếu còn muốn ăn, lại tới hái là được”. Dùng mấy sọt lá cẩu kỷ đổi lấy giao tình của Hồ Đàn Phong, đây tuyệt đối là lời rồi, phải biết rằng, tên tuổi của Hồ Quần Phong ở trấn trên chính là rất lớn, nói chuyện khá có trọng lượng. Nói tới việc này, tuy rằng tên tuổi của La Mông và mấy người Tiếu lão đại cũng lớn, nhưng mà ít nhiều còn có chút hương vị “vừa chính vừa tà”.
“Ài, La Mông à, cháu đừng chê chú lớn tuổi nói nhiều nhé”. Trên đường trở về, Hồ Quần Phong đột nhiên nói với La Mông.
“Chuyện gì ạ”. Trong lòng La Mông căng thẳng, sợ ông ta muốn nói chuyện Tiếu Thụ Lâm.
“Chú biết cháu phải quản một ngọn núi như vậy, cũng không thời gian rỗi làm việc khác, đồ bán cho Cực Vị lâu, giá cũng cao, nhưng mà người của trấn trên chúng ta, cũng có người ăn nổi, bây giờ người tầm tuổi bọn chú, liền để bụng nhất đối ăn uống, cháu xem cháu có nên mở một cái tiệm ở trấn trên chúng ta hay không?”.
Hôm nay Hồ Quần Phong cũng cực kỳ xấu hổ, vì chút đồ ăn, còn tự mình chạy tới trên núi người ta, nếu là trước đây, ông khẳng định làm không được việc này, nhưng mà hiện giờ tuổi, da mặt cũng dày, biết rõ người ta không bán lá cẩu kỷ, ông còn chạy huỳnh huỵch tới.
“Hài, cháu còn tưởng việc gì”. Trong lòng La Mông buông lỏng, cười nói: “Bọn cháu cũng định mở cửa tiệm này, nhưng mà bây giờ trên núi không có đồ ngon gì bán, còn phải chờ một thời gian”.
“Vậy là được rồi, lát nữa chú về liền có thể nói cùng mấy ông già kia? Cũng đỡ phải một đám bọn họ nóng đầu muốn chạy lên núi cháu”. Hồ Quần Phong vừa nghe La Mông định mở tiệm, quả nhiên rất cao hứng, tuy nói hôm nay ông là vì cha ông đòi lá cẩu kỷ mà tới đây, nhưng mà ai lại có thể nói chính ông không động tâm chứ? Phải biết rằng, tuổi Hồ Quần Phong cũng là không nhỏ, lúc trẻ lại cực kỳ vất vả, hiện giờ tiền là có, thân thể cũng tốt bằng trước đây, nào có không thèm để ý chứ?
Trở lại tứ hợp viện, La Mông tìm một cái túi to gói kỹ đám lá cẩu kỷ này, lại từ nhà kho bên cạnh lấy ra một bình mật ong nhỏ.
“Mùa đông năm ngoái mật sơn trà đều bán hết sớm rồi, đây vốn là dành để nhà ăn, chia cho chú một bình, các chú tự ăn là được, đứng đi ra ngoài nói với người khác”. Trấn Thủy Ngưu này nói lớn không lớn, nhưng mà nhân vật lớn nhỏ cũng không ít, tuy nói đều là người cùng địa phương, nhưng mà La Mông phải sinh sống ở đây, vẫn không tốt nơi nơi đắc tội người ta, cho nên anh vẫn rất khiêm tốn.
“Chà, vậy thật sự là cám ơn cháu, một bình này bao nhiêu tiền, chú vẫn không thể lấy không của cháu”. Hồ Quần Phong thấy La Mông lấy ra một bình mật ong cho ông, quả nhiên rất cao hứng, ông cũng ít nhiều nghe nói qua một ít về mật ong của Cực Vị lâu, ít nhiều có thể đoán được mật ong kia chính là từ xuất xứ Ngưu Vương trang. Nghe nói con khỉ tinh Mã Từ Quân kia ngoại trừ đóng gói mấy trăm phần đưa cho khách hàng VIP ra, hết thảy là không chịu bán ra ngoài, muốn ăn, vậy đành phải tới Cực Vị lâu.
“Chút đồ thôi mà, còn nói tiền gì chứ, lần tới chú Hồ muốn tới đây, gọi điện thoại trước cho cháu, cũng đỡ phải giống hôm nay, khiến chú chờ gần nửa ngày”. La Mông nói tới rất khách sáo, nhưng mà anh cũng không có ý nịnh bợ lấy lòng.
“Ừ, nói tiền liền xa lạ rồi, lần này chú Hồ liền lấy không của cháu một lần vậy, chờ sau này cháu mở tiệm, vậy chú cần trả tiền vẫn là phải trả tiền”.
“Tới khi đó cháu khẳng định không khách sáo với chú”.
“Chú nói chàng trai cháu chính là sảng khoái, việc làm ăn của chú đều ở tại trấn Thủy Ngưu, sau này nếu có chuyện gì, cháu gọi điện thoại cho chú, chú Hồ cháu sống tới tuổi này, cái khác không có, vẫn là có một chút mặt mũi ở trấn trên, hơn nữa chính là có chút tiền, nếu cháu có việc cần, cứ việc nói”. Hồ Quần Phong nói lời này, chính là ý muốn giao hảo cùng La Mông.
Tiễn Hồ Quần Phong đi rồi, thời gian cũng không sớm rồi, người trên núi đã xuống dưới rồi, đang rộn ràng nhốn nháo hoạt động trong tứ hợp viện, động tác mau, đã ngồi chờ ăn cơm trong căn tin rồi. Mới nãy La Mông cũng giữ Hồ Quần Phong ở lại đây ăn cơm, nhưng mà người ta dù sao cũng là lần đầu tới, cũng không thân quen với La Mông, lại giữ ý, tự nhiên sẽ không thật sự liền ở lại Ngưu Vương trang ăn cơm chiều cùng bọn họ như vậy.
*“Mới nãy ông coi gì cho chú ấy vậy?”. Lúc ăn cơm, La Mông bát quái _(bà 8, niều chuyện)_ hỏi Bặc Nhất Quái, ông lão này từ lúc năm ngoái trở về, cũng không lại đi nhà La Mông ăn cơm, mà là cùng mọi người ở tứ hợp viện cùng ăn cơm ở căn tin, Lưu Xuân Lan ra sức giữ lại mấy lần, ông ta cũng không đáp ứng. *
“Việc riêng của khách hàng, cái này có thể nói với cậu sao?”. Lộ ra khuôn mặt mập của bọn bịp bợm giang hồ, Bặc Nhất Quái lời này nói tới liền không có tý thuyết phục nào.
“Cháu thấy bộ dáng chú ấy giống như có tâm sự gì đó?”. La Mông lại hóng chuyện.
“Nhóc con, đững nghĩ bẫy ta, ta chính là định ở lại đây lâu dài, danh tiếng hỏng rồi vậy còn làm ăn thế nào hả?’. Bắc Nhất Quái nói thẳng: “Hơn nữa, ta làm cũng không phải nghề bác sĩ tâm lý, người ta có chuyện gì, còn có thể đều nói với ta sao?’.
“Cháu thấy bộ dáng hai người giống như nói rất nhiều mà?”. La Mông chính là muốn hiểu Hồ Quần Phong nhiều hơn chút, dù sao sau này không tránh được giao tiếp cùng ông ta.
“Ta nói, gã nghe”. Bặc Nhất Quái hừ hừ nói.
“Liền vậy thôi?”. La Mông có chút thất vọng.
“Còn có thể thế nào? Cậu tưởng kiếm tiền dễ vậy hả?”. Bặc Nhất Quái tức giận nói: “Nếu người ta che giấu tốt, chúng ta chính là ngay cả chính mình bị cho là xem không đúng cũng không biết, gặp phải người đa nghi, một cái không cẩn thận còn phải bị người ta bẫy lại, đó chính là bị đập bảng hiệu”.
“Vậy quả thật cực kỳ khó ăn”. Thấy ông lão mập chút dấu hiệu muốn bùng nổ, La Mông liên tục gật đầu phụ họa.
“Hừ, không chút thực tài thực đoán, cậu tưởng chén cơm này dễ ăn như vậy? Thật dễ như vậy, học trò ta còn có thể chạy tới chỗ cậu trồng trọt…….”. Bặc Nhất Quái bắt đầu lầm bầm.
Lúc này, sân bên ngoài giống như có xe chạy vào, cái lổ tai La Mông vừa giật, đang cầm chén cơm liền đi ra, chỉ thấy Tiếu Thụ Lâm mới từ trên xe xuống dưới, lại xoay người thò vào thùng xe, nhấc một đoàn thịt cầu màu trắng lông xù từ bên trong ra, thuận tay đặt ở trên mặt đất trong viện tử.
“Đây là cái gì?”. Chân La Mông đẩy dẩy thứ tròn vo này, chỉ nghe kêu to một tiếng “ẳng ẳng”, sau đó giấu đầu tới càng kín.
“Chó con”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười.
“Đây có phải là?”. Trong lòng La Mông vừa động, ẩn ẩn có cái suy đoán.
“Chiều này Tề Tư Nguyệt đem nó tới trong công ty bọn tớ, nói là Bạo Phong Tuyết sinh ba con chó con, hai con khác bị người ta bắt đi rồi, liền cho chúng ta một con còn lại này”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, từ trong cái hộp mang theo bên người đổ ra một cái bánh đậu cứng vị sữa, đưa cho con chó con vừa tới còn có chút sợ người lạ này.
“Tên đó gấp cái gì, bọn họ cuối tuần không phải tới đây sao?’. Nghe nói Ngưu Vương trang muốn xây chuồng trâu, chó cha và ông chủ gã không phải cũng gầm gào muốn tới đây góp vui sao?
“Hắc, tên đó xung khắc với chó”. Tiếu Thụ Lâm lấy ngón tay gãi gãi cổ của con chó con này, con này cũng là con chết cũng phải ăn, rõ ràng mới nãy còn sợ tới như chết rồi, bây giờ dã dùng chân trước ôm chặt lấy cái bánh qui kia gặm.
“Cậu ăn cơm chiều chưa?”. La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm.
“Ăn ở nhà rồi, nó nhưng lại chưa ăn uống được gì, mới vừa cai sữa liền bị bỏ lên xe chạy một đường, thiếu chút nữa bị dọa tè ra luôn.
“Nha Nha!”. La Mông nâng giọng kêu một tiếng, sau đó giải thích nói với TIếu Thụ Lâm: “Con của nó, phải để nó tự nuôi”.
“A ô a ô a ô……”. Nha Nha đồ tham ăn này bởi vì ăn cơm ăn tới một nửa bị cắt ngang, cực kỳ bất mãn.
“Qua đây, nhìn xem con trai mày này”. La Mông nói xong, lại xách con chó nhỏ kia lên nhìn nhìn, xác nhận nó quả thật là chó đực.
“Ô…….”. Nha Nha vây quanh con chó con này xoay một vòng, lại ngửi ngửi người nó, tựa hồ thật có thể nhận ra tới là con của mình, hàng này do dự một chút, sau đó một ngụm ngậm nó lên, thả nó tới bên cạnh tô cơm của mình.
Con chó con này nhưng lại không sợ Nha Nha, ăng ẳng trong chốc lát, liền cúi đầu vùi vào trong tô cơm, lúc ăn tới hăng say, hai chân trước mập mạp dẫm bên cạnh tô cơm, chân sau dùng sức đạp, cả đầu đều chôn tới bên trong tô cơm, chưa được một lát, liền liếm sạch bóng cái tô cơm, ăn xong rồi còn chưa thỏa mãn liếm liếm miệng, ngẩng đầu nhìn hướng cha nó.
Nha Nha choáng váng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái tô cơm inox gần như có thể làm gương soi kia, một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn.
“A ô!”. Thật lâu sau, Nha Nha quay đầu kêu to một tiếng với La Mông, có thể cho thêm một tô cơm khác cho con nó hay không?