Chương 124: Chương 124

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày nhà La Hán Vinh giết heo, rất nhiều nhà trong làng đều dậy thật sớm, căn cứ tâm lý gần quan được ban lộc, muốn giành mua trước người khác mua chút thịt ngon về nhà nấu một bữa ngon.

Ai cũng đều biết heo nhà nông ngon, nhưng mà bây giờ cho dù là ở nông thôn, lại có mấy nhà sẵn lòng nuôi heo chứ, nói thật, nhóm dân làng của làng Đại Loan nhìn heo mập sườn núi đất nhỏ này thèm thuồng đã không phải một ngày hai ngày rồi.

“La Mông à, sao ngay cả cậu cũng sớm như vậy chứ?’.

Sáng ngày này, La Mông và Tiếu Thụ Lâm bốn giờ thức dậy, bốn giờ rưỡi liền đúng giờ xuất hiện ở trong làng, còn tưởng chính mình rất sớm, không nghĩ tới vừa mới tvào làng, liền thấy trên sân phơi đèn đóm sáng trưng, tập trung rất nhiều người.

“Không sớm còn có thể giành được thịt ăn?”. La Mông tìm nửa ngày ở trong đám người, không thấy hai anh em La Hán Vinh La Hán Lương, liền hỏi nói: “Hai anh em La Hán Lương đâu rồi nhỉ?”.

“Lên sườn núi đất nhỏ chở heo rồi”. La Toàn Thuận cầm một tẩu thuốc, vui mừng đầy mặt.

“Sau này liền xác định giết heo ở chỗ này ở chỗ này ạ?’. La Mông nhìn nhìn nơi này, là một mảnh đất bằng phẳng gần sân phơi, vốn chất đống tảng đá hơi lộn xộn, cỏ dại mọc dài lộn xộn, bây giờ bị san bằng, bày ghế dài thùng sắt chờ người giết heo tới làm, còn có một cái bàn gỗ dài thô sơ, đại khái là dùng bày thịt heo.

“Ừ, ở chỗ này giết tốt, bán ngay tại đây, cũng đỡ phải phiền phức dọn tới dọn lui”. La Toàn Thuận hút một ngụm thuốc, nói.

“Giết xong con heo này, đinh bán giá như thế nào ạ?”. La Mông hỏi ông ta. La Hán Lương nuối chính là heo quê chính chính đáng đáng, đồ ăn heo đều là nấu qua trong nồi lớn, không giống một số trại heo bên ngoài bây giờ, chỉ cho ăn thuốc, một con heo mới vừa xuất chuồng, ăn bao nhiêu thuốc kháng sinh cũng không biết.

Đương nhiên, La Hán Lương sở dĩ nuôi tới thuận lợi như vậy, thời gian hơn nửa năm không bệnh không tai, dây khoai lang La Mông cho và đồ ăn heo tạp nham cũng có công lao rất lớn, bằng không việc nuôi heo này, nào có không bị bệnh chứ, người còn bệnh nữa mà.

“Liền ấn giá chợ, lại xê xích ba phần”. La Toàn Thuận nói: “Chú và Hán Vinh đều bảo nó đừng gấp bán, bây giờ đang mập lên, dù sao cũng nuôi chừng tám tháng lại nói, thằng nhóc này chính là chờ không được, thấy anh nó kiếm tiền, chính mình một đồng cũng không kiếm được, nó liền sốt ruột”.

“Việc này rơi trên người ai đều phải sốt ruột ạ”. LaMông an ủi ông ta, nói: “Hơn nữa con heo này cũng không nhỏ, giết liền giết mấy con đi, heo chưa xuất chuồng còn có thể lại đẻ heo con mà”.

“Thằng nhóc cháu, cái miệng này, mấy con nhà cháu nỡ giết không hả”. La Toàn Thuận cười nói, La Mông vừa định phản biện mấy câu, lại nghe La Toàn Thuận nói với anh: “Cháu nhìn bên kia kìa, đó là cha cháu phải không?’.

“Dạ”. La Mông nhìn nhìn đường nhỏ tối như mực bên cạnh sân phơi, quả nhiên nhìn thấy ông La đi qua đây, bên cạnh còn có một người, nhìn như là La Khải Hoa mới vừa về nhà năm ngoái.

“Lão Thập Lục, con trai ông đều tới rồi, ông còn dậy sớm như vậy làm gì?’. Một ông lão không răng trong làng miệng móm mém hô một câu.

“Ngủ không được, lại đây xem chút”. Ông La đáp.

“Đang êm đẹp sao ngủ không được chứ, chắc không phải là muốn ăn thịt heo quá rồi chứ gì?’.

“Đều do con bé Hồng Phượng, tối qua lúc coi TV, lải nhải nói với tôi cái dĩa ruột già hồi tết, nói tới buổi tối tôi mới vừa nằm xuống, bụng liền đói rồi…….”.

“Nhiều tuổi rồi, còn tham ăn quá”.

“Mấy ông biết cái gì? Ăn đều chưa ăn qua, bao nhiêu năm chưa thật sự ăn qua thịt heo ngon”. Ông La nói xong đi hướng tảng đá bên cạnh sân phơi ngồi xổm, liền chuyện trò cùng những lão nông trong làng.

“Bây giờ cũng là rất kỳ quái, trước đây đều là người thành phố vào làng ta mua heo về bán, hiện tại ngược lại, chúng ta thật ra lại ăn thịt heo người thành phố nuôi ra, đáng tiếc nha, thịt heo của những người thành phố nuôi ăn thật sự là không ra sao cả…….”.

“Khải Hoa à, hôm nay cháu muốn mua chút gì?”. Trưởng làng thấy La Khải Hoa một mình im lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh, có lòng muốn bắt chuyện cùng gã.

“Mua chút thịt ạ, mua thêm quả tim heo, con bé Khánh Xuân mấy bữa nay chảy máu mũi”. La Khải Hoa trả lời.

“Sao rồi? Con bé đó bây giờ vẫn cau mặt với cháu à?’. La Khánh Xuân thành kiến lớn đối ba cô bé, ở trong làng ai cũng biết việc này. Từ sau khi La Khải Hoa này trở về, ở trong nhà thế nào người khác là không biết, nhưng mà tại bên ngoài, Ngô Đông Mai là chưa hòa nhã với gã bao giờ. Cô bé La Khánh Xuân kia liền khác, vốn liền có khúc mắc đối cha nó, hơn nữa thời kỳ trưởng thành tính tình lớn, biểu hiện cũng rất rõ ràng.

“Hài, tính trẻ con thôi”. La Khải Hoa cười cười.

“Cháu cũng đừng nóng vội, từ từ tới, đứa bé Khánh Xuân Kia rất hiểu chuyện”. La Toàn Thuận thật ra lại thường xuyên nghe hai đứa cháu trai cháu gái nói tới La Khánh Xuân, cho nên ấn tượng cũng tốt đối với cô bé này.

“Cháu biết rồi ạ”. La Khải Hoa gật gật đầu, cũng không nói nhiều.

“Ta nói cháu này, việc này trưởng làng nói đúng, không thể nóng vội, nếu cháu càng sốt ruột, con bé lại càng phản cảm, việc này ta có kinh nghiệm”. Ông nội La Trường Phúc của La Chí Phương năm đó cũng là từng bị như vậy, lúc trẻ ông thích cờ bạc, vợ ông liền dắt các con đi mất, nhiều năm mới trở về, năm đó ông cũng không phải không muốn bù đắp, nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy, ba La Chí Phương tới bây giờ còn có khúc mắc đối ông.

“Đúng, việc này cậu phải nghe chú Trường Phúc, chú ấy có kinh nghiệm”. Lúc này, La Hán Vinh và La Hán Lương dùng xe ba bánh chở hai con heo tới đây, nghe được lời của la Trường Phúc, La Hán Vinh liền nói giỡn một câu, La Hán Lương cũng nhếch miệng ngây ngô cười theo.

“Nhóc thối, chờ cháu nửa ngày rồi, sao giờ mới tới”. La Trường Phúc thật cũng không tức giận, cùng một đám người vây qua xem xem náo nhiệt, bây giờ, cho dù là ở nông thôn, cảnh tượng giết heo cũng không thường thấy.

“Trong chuồng heo nhiều heo như vậy, giết con nào không giết con nào, còn không phải cẩn thận chọn từng con ạ?’. La Hán Vinh nói xong, cùng La Hán Lương cùng nhau nâng một con heo mập bốn chân đều bị trói tới trên ghế dài bên cạnh, chỉ thấy La Hán Vinh từ bên cạnh lấy một con dao nhọn trong thùng nước, cắm xuống cổ họng heo vừa xoay, máu tưới liền phun ra, đúng là ngay cả câu cửa miệng còn chưa nói liền ra tay rồi.

“Chà, chà, mau hứng máu heo! Tôi lấy cái này!”. Trong đám người có người hô to gọi nhỏ ồn ào lên.

“Tiếp theo, mọi ngưới đứng xa chút, để tôi giết luôn con còn lại”. La Hán Vinh và La Hán Lương không tạm dừng, con heo mập đã giết rồi đang chảy máu, con heo khác cũng bị nâng tới trên ghế dài, vẫn là giống như vừa rồi vậy, đâm một cái, xoay một cái, nhổ ra, chưa được mấy giây, con heo còn lại này rất nhanh cũng liền không đạp chân nữa.

“Thằng con ông xuống tay sao nhanh như vậy chứ?’. Mấy ông bà già nhớ tới trước đây trong làng giết heo, hồi đó không phải kêu tới vang rung trời, La Hán Vinh này ngược lại, còn không đợi bọn nó kêu hai tiếng, liền đều kết liễu hai con heo này rồi, người già trong làng nhìn mà kinh hãi.

“Xuống tay phải nhanh, nhắm mắt một cái một dao liền xong việc”. La Hán Vinh mím miệng, trong miệng nói tới thoải mái, biểu cảm trên mặt đã có chút ngưng trọng, dù sao sát sinh cũng không phải chuyện có thể làm cho tâm tình người ta vui vẻ, nhất là loại giết heo này.

Chờ máu heo chảy hết, đầu tiên là cạo lông, sau đó mổ bụng moi bụng, chờ nước trong bụng heo bị lấy ra, cả con heo mập chia làm mấy miếng lớn, trên sân phơi lại náo nhiệt lên.

“Ôi chà! Tôi muốn gan heo, cho tôi nửa cân gan heo”.

“Hai cân thịt ba chỉ!”.

“Hai quả thận heo đều cho tôi”.

“Mua chút mỡ béo rang lấy mỡ xào nấu”.

“Cho tôi một cái chân sau, một cái đầu heo, hai cái đùi trước, nửa miếng gan heo, hai xương ống”. Tiếu Thụ Lâm dụi tàn thuốc, cũng chen vào đám người.

Ngày này La Mông và Tiếu Thụ Lâm thắng lợi trở về, bọn La Hán Lương tổng cộng giết hai con heo, gần như có một nửa bị La Mông khiêng về Ngưu Vương trang, ông La tự mua cho nhà mình, bọn họ mua những thứ này, ngoại trừ tặng cho Tiếu lão đại, cái khác đều cải thiện thức ăn cho mọi người ở tứ hợp viện.

Tên mập Hầu Tuấn, thấy La Mông mua về đám thịt heo này, ánh mắt đều nhanh tỏa ánh sáng, lăn qua lộn lại nhìn nửa ngày, miệng tấm tắc rung động: “Vẫn là heo nông thôn nuôi tốt! Xem thịt này, ruột này, gan này, không được, tôi phải hái chút lá cẩu kỷ, nhân lúc còn tươi, nấu chút canh ngon”.

“Vậy cậu nấu nhiều chút, sáng nay liền ăn cái này, tới khi đó làm thêm chút bánh bao bánh mỳ, hai món đồ ăn sáng”. Nếu buổi sáng Bàn từ sẵn lòng xuống bếp, La Mông cũng liền không đi trấn trên chở bữa sáng, để Bàn tử này chuẩn bị trước ở nhà bếp, anh và Tiếu Thụ lâm cùng đi tới phụ cận rừng cẩu kỷ hái chút lá cẩu kỷ, trên đường trở về lại cắt nửa sọt rau diếp thơm.

rau diếp thơm

Diep-thom-duoc-thu-
hoach Lúc bọn họ trở về, Bàn tử đã dùng xương ống nấu canh rồi, chưa được một lát, cả tứ hợp viện liền bay ra mùi thịt nồng đậm. Rau diếp thơm hái về trụng sơ qua nước sôi một chút, sau đó lấy ra cắt thành đoạn ngắn khoảng ngón tay, rắc lên một ít muối, lại rót chút dầu vừng vào, trộn lẫn là được, sáng sớm, ăn nhẹ khai vị.

Chờ canh xương trong nồi nấu gần được, Hầu Tuấn lại từ trong mớ thịt bọn La Mông mua về, chọn chút thịt nạc ngon nhất, cắt thành lát, dùng bột khoai lang tự sản xuất của Ngưu Vuơng trang cho vào, lại xắt gan heo thành lát, trước thả thịt nạc, lại thả gan heo, chờ canh xương sôi lại, lại thả chút lá cẩu kỷ vào, liền lập tức tắt bếp.

Lúc này, trong ký túc xá trên lầu một tứ hợp viện, sớm đã có người nghe thấy mùi mà thức dậy, sớm thức dậy đánh răng rửa mặt, cầm chén chén tô tô của mình chờ ở trong căn tin.

“Ngao! Đây là thịt heo của nhà nông trong truyền thuyết ha!”.

“Rất kỳ diệu!”.

“Sao có thể ăn ngon như vầy chứ?”.

“Thơm ngon thơm ngon!”.

“Nghe nói là người của làng họ nuôi heo”.

“Lát nữa chúng ta cùng đi mua một chút?”.

“Nhanh lên, ăn no liền đi”.

“Trời nóng, không để lâu được, cẩn thận hư mất”.

“Nhờ mấy thanh niên bên Cực Vị lâu đem về giúp tôi một chút, tôi bảo người nhà tới chỗ họ lấy”.

“Chủý này hay, nhanh lên, tôi còn phải uống chén canh”.

“Đừng đi, sớm hết rồi”.

“Lão Chu! Không ăn no làm việc sao nổi chứ!”.

“……..”

Những người này gõ bàn tính vang lách cách, đáng tiếc người tính không bằng trời tính, chờ lúc bọn họ tới trong làng, hai con heo của La Hán Lương sớm bán hết tới ngay cả bột xương cũng không còn. Hôm nay gã tổng cộng liền giết hai con heo, hai người La Mông và La Hán Vinh mua xấp xỉ một con rồi, người trong làng lại mua đi không ít, sau đó chính là những người mỗi sáng tới làng Đại Loan mua rau.

Bán được một nửa, La Toàn Thuận liền xách năm cân thịt về nhà, thịt này nói cái gì ông đều là không bán, phải đợi mấy thanh niên mua đồ ăn của Cực Vị lâu tới, bảo họ mang về trong tiệm ăn thử, xem sau này có thể hợp tác lâu dài cùng Cực Vị lâu hay không, để thằng hai nhà ông kiếm thêm được chút tiền.

Lúc đám gia súc dưới lầu đang kêu la ăn chưa no, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang ở, một cái phòng nhỏ trên lầu hai, đang anh một chén em một chén ăn một thố canh tới vui vẻ.

“Canh này ngon, uống nhiều một chút”. La Mông gặm một miếng bánh mỳ, kêu Tiếu Thụ Lâm ăn hết mình đi.

“Ừ, có bình giữ nhiệt không, lát nữa mang chút qua cho cha tớ”.

*“Không có, không thì lát nữa tớ tìm cái bình thủy _(=phích nước)_ cho cậu ha?”. *

“Ừ”.

“Cậu định mang thêm chút gì qua cho ba cậu?”.

“Hai cái chân giò”.

“Lát nữa bắt thêm hai con gà”. La Mông nhớ rõ Tiếu lão đại thích nhất ăn gà trống nhỏ trên Ngưu Vương trang.

“Không thì tớ đi cùng cậu về”. Một lát sau, La Mông suy nghĩ một chút lại nói thêm.

“Cậu đi làm gì, rất mất tự nhiên”. Lúc Tiếu Thụ Lâm cùng một chỗ cùng La Mông thật ra rất dễ chịu, sống cùng ông già gã cũng dễ chịu, nhưng mà chỉ cần La Mông và Tiếu lão đại chạm mặt, gã liền cảm thấy mất tự nhiên.

“Ừ, tự cậu một mình đi về”. La Mông cũng không ép buộc.

Cứ như vậy, hai người ăn xong bữa sáng, lại tìm ra cái bình thủy, rót nừa bình canh nóng, lại xách hai cái chân giò hai con gà trống, ngoài ra lại hái chút rau dưa trong ruộng, Tiếu Thụ Lâm vừa đạp chân ga, tự mình một người liền trở về nhà cha mình.