Chương 7: Quan tài cổ

Chương 7: Quan tài cổ

“Cuốn xuống?” Tôi nhíu mày nhìn Từ Phượng, trước kia tôi còn tưởng rằng công nhân đó quấn lấy Từ Phượng để giết cô ấy, nhưng bây giờ tôi thấy chuyện này không hề đơn giản.

Từ Phượng miết cằm nói: “Chị cũng chỉ nghe những công nhân ở công trường kể lại.”

“Chị Từ, chị còn có chuyện giấu diếm tôi.” Tôi tỏ vẻ mất hứng nói.

Từ Phượng giật nảy mình, vội vàng nói ra: “Trần Tùng cậu đừng nóng giận, chị không cố ý giấu diếm, thực ra công nhân đó chết, tất cả mọi người đều nghi ngờ là do có liên quan tới chiếc quan tài cổ lúc trước hiện lên trên mặt sông.”

“Trông như thế nào?” Tôi tiếp tục hỏi.

Tôi dám khẳng định, mọi chuyện đều do chiếc quan tài cổ đó mà ra.

Từ Phượng trả lời: “Chính là kiểu rất cổ xưa, đã mục nát tới mức không còn hình dáng, nhưng kì lạ là, thi thể được đặt bên trong thì lại hoàn hảo không bị hư tổn gì.”

“Xác chết hoàn hảo không bị hư tổn?” Tôi giật mình. Nghĩ đến chuyện của Lý Thuyên, sau khi nó chết chìm, toàn thân thối rữa, nhưng đầu thì nguyên vẹn. Khiến cả thôn náo loạn.

“Ừm, lúc đầu chị báo cáo cho viện nghiên cứu khảo cổ của Lý thị*. Nhưng không nghĩ vừa sang ngày thứ hai thì quan tài vẫn còn ở đó, nhưng xác nữ kia lại lơ lửng trên sông, biến thành một bộ xương trắng.” Từ Phượng không hề giấu diếm gì cả.

“Kỳ lạ hơn là, bất luận bọn chị dùng cái gì, thì xác nữ đó vẫn nằm bất động trên sông, đêm hôm đó, người công nhân kia bị nước cuốn vào dưới sông, chuyện sau đó chị cũng nói hết với cậu rồi.”

“Tôi hiểu rồi, người công nhân kia sợ là đã cầm phải thứ gì đó không nên cầm.” Tôi nghe xong, trong lòng có lưu ý, thế là bảo Từ Phượng đưa tôi tới nơi mà người công nhân kia ở khi còn sống.

Công nhân của Từ Phượng ở tại phòng dựng tạm ven bờ sông, chỉ là khi tôi đến tìm kiếm ở chỗ của người công nhận đó thì không tra thêm được cái gì.

Không có thu hoạch gì nên tôi và Từ Phượng rời đi, nhưng mà trên công trường lại náo loạn, nên Từ Phượng phải tới đó xem xét, thì ra là người nhà của công nhân đã chết kia tới ăn vạ đòi bồi thường, Từ Phượng bị bọn họ giữ chân lại.

Từ Phượng không thể thoát ra được, nên để cho tôi tới phòng làm việc của cô ấy chờ, còn cô ấy thì đi an ủi người nhà công nhân kia.

Tôi ngồi trong văn phòng ở công trường chờ Từ Phượng, không nghĩ tới trời tối rồi cũng không thấy cô ấy trở về, tôi đói sôi cả ruột, nên đi ra ngoài tìm gì đó ăn rồi trở về công trường.

Không ngờ khi trở về, cảm giác âm khí ở sông nặng hơn rất nhiều, tôi nhíu nhíu mày thoáng nhìn về phía bờ sông.

Tôi hơi giật mình, bởi vì tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới bên bờ sông.

Bóng lưng kia nhìn hơi giống Từ Phượng, tôi vội vàng đuổi theo, tới gần rồi mới thấy rõ thực sự là Từ Phượng.

Tôi gọi to: “Chị Từ làm gì thế, quay lại mau!”

Nhưng hình như Từ Phượng không nghe thấy, vẫn cứ đi tới chỗ bờ sông.

Tôi vội vàng chạy tới, mãi mới chạy tới nơi, vừa túm được cánh tay nhỏ mềm mại không xương của cô ấy, định nói chuyện thì lại thấy một tình huống khiến tôi cả đời không quên được.

Trên gương mặt Từ Phượng quấn đầy những tia khí đen, khóe mắt đen ngòm, hai mắt trắng dã nhìn tôi chằm chằm.

Khi tôi còn đang ngẩn người, Từ Phượng bỗng đưa tay bóp cổ tôi, khóe miệng cười lên thành một nụ cười tàn nhẫn.

Cô ấy bóp chặt tới mức tôi không thở nổi, hai tay tôi dùng sức tách tay của cô ấy ra, nhưng sức lực của Từ Phượng bỗng trở nên rất lớn, hai cánh tay cô ấy giống như hai cây gậy sắt cố định, không kéo ra được.

Mới đầu tôi còn có thể kêu cứu, nhưng càng về sau, Từ Phượng bóp càng chặt, tôi không thể thở nổi, thậm chí lo lắng rằng cô ấy sẽ bóp nát cổ họng tôi.

Cũng may là từ nhỏ tôi đã quen với nước, nhịn thở năm sáu phút không phải là vấn đề, một lát thôi cũng chưa chết được.

Nhưng tôi vẫn rất tuyệt vọng, bờ sông cách nơi ở tạm của công nhân hơi xa, nếu không ai phát hiện ra, tôi sẽ cứ như vậy mà biến thành một xác chết lạnh băng.

Tôi liều mạng túm lấy Từ Phượng, dùng chân đá cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn thờ ơ như cũng, hai mắt đang nhìn chằm chằm tôi giống như đang nhìn kẻ thù.

May mà, lúc lá phổi tôi sắp thiếu oxy mà nổ tung ra, có một công nhân đi ra ngoài phát hiện ra chúng tôi, nên gọi mấy công nhân khác tới cứu.

Ánh đèn pin chói lóa chiếu lên mặt Từ Phượng, Từ Phượng hét lên một tiếng, hai tay buông lỏng ra, ngất xỉu xuống sông.

Tôi thở phì phò, thấy Từ Phượng như thế, vội ôm cô ấy lên bờ, bởi vì lo lắng thứ kia sẽ làm hại tới Từ Phượng, lại không thấy vệ sĩ của cô ấy đâu, tôi chỉ có thể đưa cô ấy về chung cư.

Đến cổng chung cư, tôi còn đang ôm Từ Phượng thì cô ấy mơ màng tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt, hỏi tôi cô ấy đã như thế nào.

Tôi tức giận nói: “Chị Từ, suýt chút nữa chị bóp chết tôi rồi, không phải chị đi an ủi người thân của công nhân sao, sao lại bị quỷ nhập muốn đi nhảy sông tự tử?”

Gương mặt Từ Phượng trắng nhợt, trong mắt toàn là sợ hãi, cô ấy vô tình nói: “Chị… Chị giống như gặp giấc mơ, chị phải kết hôn.”

“Kết hôn?” Tôi hơi sửng sốt, trong lòng hiểu ra.

Có lẽ công nhân đã chết kia muốn kéo Từ Phượng đi làm vợ của anh ta. Chẳng qua là giữa chừng có tôi xuất hiện, tối hôm qua là bởi vì có tôi, công nhân đó không thể đi vào giấc mơ của Từ Phượng.

Điều này cũng giải thích được lý do tại sao khi nãy Từ Phượng bóp cổ tôi, trong mắt lộ ra vẻ thù hận. Là quỷ hồn của công nhân kia cho rằng tôi cướp đi người phụ nữ của anh ta.

Tôi nhanh chóng đưa Từ Phượng lên lầu, kể lại chuyện công nhân đã chết muốn lấy cô ấy cho cô ấy nghe, Từ Phượng nghe xong càng sợ hãi, túm chặt lấy tôi.

Tôi đặt Từ Phượng ngồi xuống, Từ Phượng vẫn túm chặt lấy tôi, cầu xin nói: “Trần Tùng, cậu đừng đi, chị rất sợ!”

“Tôi không đi, chị mệt mỏi cả ngày rồi có muốn ăn gì không? Để tôi nấu cho chị.” Tôi an ủi cô ấy.

Từ Phượng có lẽ đã bị dọa sợ, cho dù tôi đi nấu đồ ăn cho cô ấy, cô ấy cũng đi theo sát tôi. Sau khi ăn xong, tôi đưa cô ấy về giường nghỉ ngơi.

Vốn nghĩ đêm nay lại phải dựa vào giường để ngủ, không ngờ sau khi Từ Phượng lên giường, cô ấy lại nói: “Trần Tùng, đêm nay ngủ chung với chị đi. Có được không?”

Từ Phượng xinh đẹp như vậy, có không ít đàn ông muốn chung giường với cô ấy mà không được, nhưng tôi lại hơi không tình nguyện, không phải vì sợ quỷ hồn của công nhân kia trả thù, mà là vì nhìn thấy nhưng không ăn được.

Chỉ là nhìn cô ấy đáng yêu như vậy, tôi lại đồng ý.

Nói tới cũng kỳ lạ, đêm nay tôi rất bình tĩnh, sau khi Từ Phượng ngủ thiếp đi, tôi cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, tôi và Từ Phượng đều bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Từ Phượng nghe máy, chỉ chốc lát sau lập tức thay đổi vẻ mặt, tôi bèn hỏi cô ấy thế nào.

Giọng nói của Từ Phượng nghiêm trọng: “Công trường lại có người chết, bảo vệ nói với tôi, xem đoạn băng trong camera giám sát thì là Lưu Sài bóp chết người trực ban.”

Lưu Sài chính là công nhân đã chết.

Nghe Từ Phượng nói xong, tôi nhíu mày, rốt cuộc tên khốn đó muốn làm gì?

Oán quỷ bình thường sẽ không hại người, tối hôm qua thấy Lưu Sài bên trong cơ thể của Từ Phượng muốn giết tôi, vì cảm thấy tôi đoạt người mà hắn chọn trúng. Hẳn là công nhân vừa chết kia cầm thứ mà Lưu Sài muốn?

Nghĩ đến điều này tôi nói với Từ Phượng: “Chị Từ, tôi và chị cùng đi.”

Từ Phượng đương nhiên là muốn còn không được, tôi và Từ Phượng đi vào công trường, gương mặt công nhân vừa bị bóp chết xanh lét, đầu lưỡi thè ra ngoài, trong hai mắt mở to toàn là hoảng sợ.

Từ Phượng hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi hỏi công nhân này ở chỗ nào, biết được địa điểm rồi tôi và Từ Phượng bèn đi tới đó, sau đó lục lọi ở chỗ mà anh ta từng nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, tôi phát hiện dưới giường của người đó có một khối ngọc bội hình con cá, ngọc bội đỏ rực, bên trong ngọc bội dường như có dòng máu muốn mạnh mẽ lao ra ngoài.

“Chị Từ, chị biết nhiều, khối ngọc này có phải của công nhân kia không?” Tôi cảm thấy khối ngọc bội hình con cá toàn máu này không hề đơn giản, mùi vị của nó khiến tim tôi đập nhanh.

Từ Phượng cầm lấy nhìn một lúc, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó nói: “Có mùi bị ăn mòn rất nhạt, chẳng lẽ là lấy từ bên trong quan tài cổ ra?”