Chương 5: Cùng giường

Chương 5: Cùng giường

Tôi nhìn người phụ nữ đó, không khỏi nhíu mày, tôi có thể xác định được luồng gió âm phát ra từ người cô ấy, người phụ nữ này, xem ra là bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn thân.

Nhưng bây giờ tôi đang rất buồn phiền, cho nên không có ý định xen vào việc của người khác.

Trong nháy mắt tôi cúi đầu xuống, người phụ nữ kia dừng lại, sau đó đi tới trước mặt tôi, rồi lấy ví tiền ra, rút từ bên trong ra một tờ tiền, đưa tới trước mặt tôi.

Tôi nhìn cô ấy, người phụ nữ dịu dàng cười một tiếng: “Nhìn lướt qua thì cậu không giống một tên ăn mày, mặc dù không biết vì sao cậu có vẻ chán nản như vậy, nhưng hy vọng chút tiền này có thể giúp được cậu.”

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.

Thấy cô ấy tốt bụng như vậy, tôi không đành lòng nên lắm mồm nói: “Chị gái, khả năng là có mấy thứ bẩn thỉu muốn hại chị, chị phải cẩn thận một chút.”

Người phụ nữ dừng chân lại, cô ấy quay đầu ngờ vực nhìn tôi một lát.

Ngược lại là những người đàn ông mặc âu phục đứng xung quanh cô ấy, trong số đó có một người khó chịu nói: “Thằng nhóc, bà chủ nhà ta có lòng tốt giúp đỡ mi, mi lại rủa cô ấy là có ý gì?”

“Tôi chỉ nói sự thật, tin hay không thì tùy các người.” Tôi nhíu nhíu mày.

Một người đàn ông mặc âu phục khác châm chọc nói: “Anh Hào, loại thần côn* này em gặp nhiều rồi. Chính là kiểu trông bà chủ tốt bụng, nên muốn lừa gạt thêm ít tiền.”

*Thần côn: Kẻ giả làm đạo sĩ đi lừa gạt người khác

Một câu nói mặc định tôi là kẻ lừa đảo, tôi lập tức khó chịu, vẫy vẫy tờ giấy màu đỏ trong tay: “Các người đã không tin, thì một trăm này tôi cũng không cần, cầm lại rồi đi đi.”

“Ha ha, trả hết luôn?” Người đàn ông mặc âu phục dẫn đầu hơi sửng sốt, cười lạnh đi tới, đưa tay rút tờ tiền trong tay tôi.

“Thằng nhóc, ông đây nhìn thấu trò hề của mi từ lâu rồi, mi đã không cần bà chủ của bọn ta giúp đỡ, thì ta sẽ thỏa mãn mi.”

“Vương Hào, đưa tiền cho cậu ấy.” Người phụ nữ kia bỗng lên tiếng.

Vương Hào sững sờ, cau mày nói: “Bà chủ, cô đừng để tên nhóc này lừa, cô nhìn xem, nó cùng lắm cũng chỉ là một học sinh cấp ba.”

“Cho cậu ấy!” Vẻ mặt người phụ nữ khó coi.

Vương Hào giật nảy mình, thấy bà chủ nổi giận, đành đưa tiền lại cho tôi, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái: “Thằng nhóc, trí thông minh cũng chỉ có vậy, mi muốn lừa gạt tiền, ta khuyên mi nên học tập đại đa số những kẻ ăn mày đi, cải trang cho đáng thương một chút, lấy được lòng thương hại của người khác thì đừng nói linh tinh thêm gì cả.”

Tôi lười cãi nhau với cái tên dở người này, thứ nhất là anh ta có cả một đám người đồng nghiệp đứng cạnh đó, tôi chưa chắc đã đánh lại người ta, thứ hai là nếu chỉ vì một hai câu nói mà bị đánh, thì cũng chẳng thu hoạch được gì.

Nhưng vào lúc tôi quay người chuẩn bị đi, người phụ nữ cho tôi tiền bỗng nhiên đuổi theo: “Tiểu tiên sinh, có thể mong cậu dừng bước nói chuyện một lát có được không?”

Tôi lại nhíu mày, nhìn nụ cười trên mặt người phụ nữ này, nụ cười khiến cho khuôn mặt của cô ấy càng thêm tái nhợt, vậy mà tôi không từ chối nổi, thế là gật đầu.

Mấy người vệ sĩ của cô ấy thấy thế đều xúm lại khuyên nhủ, người phụ nữ chỉ lạnh lùng lườm bọn họ, bọn họ bèn không nói gì nữa, chẳng qua ánh mắt bọn họ nhìn tôi tràn ngập sự cảnh giác.

Người phụ nữ ở ngay khu chung cư gần đó. Tôi và cô ấy tới nhà của cô ấy, trên đường đi trò chuyện với cô ấy, biết được tên của cô ấy là Từ Phượng.

Nhà của Từ Phượng được trang trí rất lộng lẫy, đây là lần đầu tiên tôi tới một nơi xa hoa như vậy, trong chốc lát chỉ chú ý đánh giá những đồ trang trí xinh đẹp trong nhà cô ấy.

Mấy vệ sĩ của Từ Phượng đều bị chặn ở ngoài cửa, tôi nghĩ là Từ Phượng sẽ hỏi về chuyện của những thứ linh tinh bẩn thỉu, không ngờ là cô ấy lại vào bếp xào rau, chỉ chốc lát sau đã làm ra cả một bàn thức ăn, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Từ Phượng mời tôi ngồi xuống, dịu dàng nói: “Em trai Trần, cậu không ngại nếu chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện chứ?”

“Chị khách sáo quá, chuyện của chị, chưa chắc tôi đã có thể giúp được.” Tôi ngại ngùng nói, vừa nãy đi trên đường, cô ấy bảo tôi gọi cô ấy là chị Từ,

Từ Phượng khen tôi khiêm tốn, sau đó hỏi tôi tại sao lại thấy được cô ấy bị những thứ bẩn thỉu quấn thân.

Tôi vốn định ăn ngay nói thật, nhưng sợ Từ Phượng biết tổ tiên nhà tôi làm nghề vớt xác, nên chỉ nói nhà chúng tôi làm nghề âm dương.

Cô ấy không nghi ngờ gì, tôi hỏi: “Chị Từ có thể nói rõ ràng tình huống của chị được không? Năng lực của tôi có hạn, không nhất định có thể giúp được chị.”

Từ Phượng nghe tôi hỏi, gương mặt lập tức xuất hiện sự sợ hãi, cô ấy nói: “Gần đây tôi luôn có một giấc mơ, mơ tôi rơi vào dưới đáy sông Hồng, có một đôi tay bóp lấy cổ tôi.”

Nhớ tới cảm giác không thể hít thở nổi, gương mặt tái nhợt của Từ Phượng lại càng trắng bệch đáng sợ.

Tôi nhíu mày lại, nằm mơ thấy thứ này, dùng khoa học để giải thích thì chính là, bởi vì đại não có trí tưởng tượng sinh động, dẫn đến thần kinh hưng phấn sinh ra một loại cảm giác tinh thần rời rạc.

Nhưng, loại giấc mơ như thế này sẽ không lặp đi lặp lại một tình huống.

Loại giấc mơ này của Từ Phượng, tôi từng nghe ông nội nhắc tới. Giấc mơ này được gọi là “Giấc mơ câu hồn đoạt phách”, mỗi lần mơ sẽ bị câu mất một phách, mơ đủ bảy lần thì bảy phách sẽ bị mất.

Mà gặp giấc mơ thứ chín xong, cũng chính là lúc hồn về m phủ.

Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của Từ Phượng, mà đi đường còn có cả gió âm, chính là vì mất phách mà có, mà phải là sau khi mất đi bốn phách thì tình huống này mới xảy ra.

Tôi bèn hỏi: “Chị Từ, giấc mơ này chị đã mơ đến năm sáu lần rồi đúng không?”

Sở dĩ tôi nói như vậy, là bởi vì sau khi con người bị mất bảy phách, trên cơ bản thì không khác gì người gỗ, nhưng tinh thần của Từ Phượng vẫn còn tỉnh táo, hiển nhiên là chưa bị mất phách thứ bảy.

Từ Phượng ngạc nhiên nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu: “Đã mơ năm lần rồi.”

“Xem ra là có chút phiền phức.” Gương mặt tôi lại càng nghiêm trọng, rồi hỏi: “Chị Từ, dạo này chị có đi qua bờ sông không?”

Giấc mơ của Từ Phượng là rơi vào sông Hồng, tôi nghĩ nhất định là cô ấy đã đi qua đoạn nào đó có sông Hồng, bị quỷ nước dưới sông để ý tới, cho nên mới triển khai thủ đoạn câu hồn đoạt phách này.

Cũng may Từ Phượng gặp được tôi, nếu là một vị âm dương tiên sinh khác, chưa chắc đã biết chiêu câu hồn đoạt phách này của quỷ nước.

Tổ tiên của tôi làm nghề vớt xác, đã từng gặp phải không ít những tình huống như thế này. Trước kia ông nội tôi giảng giải cho tôi, cũng đã nói tới phương pháp phá giải chiêu câu hồn đoạt phách này.

Giải pháp rất đơn giản, chính là đi tìm di cốt của vật quỷ đã triển khai câu hồn đoạt phách, đốt di cốt đó thành tro bụi, sau đó chế biến thành một chén thuốc cho người bị câu hồn đoạt phách uống vào.

Đương nhiên, nói thì đơn giản, mà làm thì rất khói, mỗi một con quỷ nước, đều bỏ mạng trong nước không có cách nào để đầu thai, hài cốt tất nhiên cũng sẽ ở trong nước, cho nên muốn lấy hài cốt của quỷ nước, không khác gì đi nhổ răng hổ.

Từ Phượng trả lời: “Công ty của chúng tôi có một công trình trên sông Hồng, bởi vì mấy ngày trước có một công nhân rơi xuống sông chết đuối, cho nên mấy ngày gần đây tôi đều chạy tới đó xem xét. Ngày nào tôi cũng tới.”

Nhưng vừa mới nói xong, Từ Phượng lập tức lo lắng nhìn tôi: “Có phải có liên quan gì đến việc này không?”

Tôi nghĩ là Từ Phượng nói tới người công nhân đã chết kia, nên gật nhẹ đầu nói: “Chắc vậy, thi thể của công nhân kia có tìm về được không?”

“Chưa tìm được. Cũng kỳ lạ, nước ở dòng sông Hồng chảy nhẹ nhàng, thi thể người chết đuối dưới sông không thể trôi đi quá xa được, nhưng sau khi công nhân kia rơi xuống, tôi thuê ba nhóm thợ lặn chuyên nghiệp tới vớt, mà đều không thể tìm được thi thể của công nhân đó.”

Từ Phượng vuốt mi tâm, dạo này cô ấy rất buồn rầu vì chuyện này, người nhà của công nhân đó ở ngay gần bờ sông, nhìn thấy cô ấy là chửi mắng không ngừng.

Tôi im lặng một lát, cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan tới công nhân chết đuối trong nước kia, về phần vớt xác, đây chính là sở trường của nhà họ Trần chúng tôi rồi.

Mặc dù trước kia ông nội và cha già không cho tôi đụng tới loại chuyện này, nhưng từ nhỏ tới lớn, mưa dầm thấm lâu, trên phương diện vớt xác này, mặc dù tôi không dám nói là đạt tới trình độ của cha tôi, nhưng coi như vẫn có chút thành tựu.

Thêm nữa, Từ Phượng nhìn rất giàu có, mục tiêu tìm mua chó của tôi cũng là người giàu có, tôi muốn giúp Từ Phượng một chuyện, dùng điều đó làm ân tình để nhờ cô ấy hỏi giúp vấn đề khó khăn ấy.

Thế là tôi nói: “Chị Từ, tôi đã biết tình huống đại khái như thế nào, ngày mai tôi với chị đến công trường xem tình huống một chút.”

“Được.”

Từ Phượng đương nhiên là cầu còn không được, sau khi ăn cơm xong, trời đã tối, tôi đang lo không biết mình ra đường sẽ ngủ ở đâu. Không ngờ Từ Phượng lại bảo tôi ở lại nhà cô ấy một đêm.

Từ Phượng rất xinh đẹp, toàn thân tỏa ra khí chất khiến người khác muốn chinh phục, thấy cô ấy cho tôi ở lại, có một thoáng, trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ kiều diễm.

Chẳng qua là tôi rất nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, mặc dù cô ấy có hơi thở khiến tôi mê muội, thì trên người cô ấy vẫn có hương vị khiến người khác chỉ dám nhìn từ xa mà tôn kính hơn.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn sẽ nghĩ tới ý tưởng không thực tế kia, khiến cho chính bản thân mất ngủ tới tận rạng sáng.

Bỗng nhiên, hình như của phòng hé mở một chút, âm thanh khiến tôi giật cả mình, tôi lập tức nhìn ra phía cửa, thì thấy một bóng dáng bước tới chỗ mình.

Đang lúc tôi muốn dùng bạo lực để phản kháng, thì một mùi hương xông vào mũi, sau đó một thân thể mềm nhũn chui vào chăn của tôi, giọng nói quen thuộc của Từ Phượng truyền vào tai tôi.

“Em trai Trần Tùng, chị sợ, đêm nay có thể ngủ chung không?”

Có thể ngủ chung không?

Trong đầu tôi không ngừng vọng lại câu nói này, trống rỗng, tôi thậm chí còn nghĩ rằng bây giờ tôi đang mộng xuân*.

*Mộng xuân: Những giấc mơ về chuyện giường chiếu