Chương 27: Một nửa giấc mơ

Chương 27: Một nửa giấc mơ

Tôi vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Cát Uyển Nhi, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.

“Đồ ngốc này, không phải là anh về rồi sao.”

Thứ khó chịu được nhất chính là người đẹp khóc, huống gì còn là một người đẹp như nụ hoa mới chớm nở, cái mạng này của tôi, nói không chừng là do Cát Lão Đầu cứu về, người thân của tôi, bao gồm cả cô ấy.

Tôi vuốt vuốt đầu nhỏ của Cát Uyển Nhi, lúc này cô ấy mới yên lòng, quay lại phòng của mình.

Một đêm bình an. Vừa tới rạng sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tôi xoa xoa cái cổ đau nhức, cầm điện thoại lên, ghé mắt nhìn. Là Phượng Từ gọi tới. Lúc này gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì à?

Tôi ôm một bụng nghi vấn ấn nút nghe, không nghĩ là điện thoại vừa mới kết nối, bên kia đã truyền tới tiếng khóc của Từ Phượng.

“Trần Tùng, cậu ở đâu, mau cứu chị!”

Giọng của Từ Phượng có chút nghẹn ngào, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thầm than không tốt, bởi vì mấy hôm nay lo chuyện của Mạnh Nhiên, tôi suýt nữa quên mất chuyện Từ Phượng liên quan tới quan tài cổ giữa sông, bởi vì Từ Phượng cùng tôi trở về thôn cùng tôi, khoảng cách với nơi này quá xa cho nên cô ấy cũng không mơ thấy ác mộng nữa.

Nhưng bây giờ Từ Phượng đã về, chuyện của Mạnh Nhiên cùng Cát Uyển Nhi làm tôi quên mất Từ Phượng.

Giấc mơ câu hồn đoạt phách Từ Phượng đã mơ thấy năm lần, nếu như mơ lại thêm lần nữa, chỉ sợ Từ Phượng sẽ mất đi thần trí, nhưng vừa rồi cô ấy còn gọi điện cầu cứu tôi, xem ra giấc mộng thứ sáu vẫn chưa mơ thấy.

Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, đó chỉ có thể nói là cô ấy lại gặp phải chuyện này, chỉ có tôi có thể giúp cô ấy.

Tôi cầm điện thoại lên, đánh thức Cát Uyển Nhi vẫn còn đang ngủ, lúc này mới mang theo Cát Uyển Nhi nhanh chóng tới chỗ Từ Phượng.

Vừa tới nhà Từ Phượng, tôi đã nhận ra có chút không bình thường, âm khi bên trong, so với trước kia mạnh hơn không ít.

“Thời điểm đi vào, nhất định phải nắm chặt lấy tay anh.”

Nhánh liễu còn thừa lại đêm qua, hiện tại được tôi nắm chặt trong tay.

Bên ngoài trời nắng chói chang, bên trong biệt thự, lại lạnh tới thấu xương, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, âm khí dày đặc như vậy, tuyệt đối không phải quỷ hồn bình thường có thể tạo ra.

“Trên, trên tầng hai!”

Đột nhiên Cát Uyển Nhi lại nắm chặt lấy quần áo tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm, gương mặt nhỏ bị dọa tới xanh xám. Lời nói truyền từ trong miệng cô ấy ra, cũng làm cho người khác giật mình, chẳng lẽ, Cát Uyển Nhi có thể nhìn thấy thứ đó?

Nên biết là cho dù là tôi, cũng chỉ có thể cảm nhận thấy đối phương nếu đối phương đứng trước mặt, thậm chí còn không nhìn thấy đối phương. Nhưng hôm nay, Cát Uyển Nhi chỉ dựa vào âm khí bốn phía, đã có thể nhìn thấy vị trí rõ ràng của đối phương.

Tôi trừng mắt nhìn Cát Uyển Nhi, vẻ mặt không thể tin được, gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy tràn đầy hoảng sợ.

“Anh Tùng, tốt nhất anh nhanh lên một chút, em phát hiện, nó đã đi tới trong nhà của chị Phượng.”

Nghe Cát Uyển Nhi nói vậy, lòng tôi thắt lại, tranh thủ thời gian xông lên tầng hai, không nghĩ tới vừa mới xông lên, một mùi cá tanh đã đập vào mặt.

Mùi tanh đột nhiên xông tới bất thình lình, làm tôi thiếu chút nữa bị sặc ngất.

Chịu đựng mùi tanh hôi gay mũi, tôi đẩy cửa phòng Từ Phượng ra. Không nghĩ là mùi cá tanh trong này càng đậm hơn, những thứ mùi hôi kia giống như bị phóng đại vô số lần, tràn ngập trong không khí. Giống như một lớp sương mù mỏng, dính lại trên người.

Tôi vừa vào cửa đã nhìn lướt qua cách bày biện trong phòng, trên bàn trà, trên sàn nhà, đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu trắng, nhìn không rõ. Tôi gọi Từ Phượng một tiếng, mới nghe được một chút tiếng vang rất nhỏ truyền tới từ phòng bếp.

Tôi dựa vào nơi phát ra tiếng động đi qua đó, nhưng không ngờ lúc tôi vừa tới cửa bếp, một con dao gọt hoa quả đã lao thẳng về phía trán mình.

Trong khoảng thời gian này, tôi lăn lộn rất nhiều, cho nên năng lực phản ứng đã sớm nâng cao, một đao bổ xuống. Tôi nghiêng người, lưới đao xoẹt qua mũi, chóp mũi đau xót.

Không nghĩ rằng máu tươi từ chop mũi ồ ạt chảy ra. Một tiếng thét chói tai cũng truyền tới từ phía tai bên kia, bóng người tập kích tôi cũng lập tức mềm nhũn. Edit Vô Ảnh Các/ Công Tử Như Họa/Như Vân.

Tôi tập trung nhìn vào, mới phát hiện kẻ tập kích mình, vậy mà lại là Từ Phượng.

Gương mặt Từ Phượng lúc này cũng trắng bệch, hơi thở mong manh, mắt thấy chính là cái loại là hít vào nhều mà thở ra thì ít. Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức cởi áo ngủ, đỡ cô ấy ngồi dậy, đưa lưng về phía mình, tôi đứa tay cắn nát ngón giữa, lập tức vẽ một lá bùa trên lưng Từ Phượng.

Vừa mới phác họa xong hình bùa, nhìn mắt thường cũng có thể thấy được từng sợi khói đen xông ra từ đỉnh đầu Từ Phượng, cũng vào thời điểm này, Cát Uyển Nhi cũng bước vào trong phòng.

“Anh Tùng, anh bị thương rồi kìa.”

Tôi khoát tay, ra hiệu vết thương nhỏ không cần quan tâm.

“Nó đi rồi!”

Cát Uyển Nhi nhìn một vòng, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng, hoàn toàn chính xác. Nếu như Cát Uyển Nhi không nói thì tôi cũng thật sự không chú ý, mùi cá tanh cùng sương mù khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

Ngoại trừ một mảnh hỗn độn trước mắt, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.

Ngay cả khí đen trên thân thể Từ Phượng, cũng bởi vì do lá bùa, cho nên không thấy gì nữa.

Đồ ông nội để lại, quả thật dùng tốt!

Ngay lúc tôi đang thắc mắc thứ tà ma đó rốt cuộc là gì thì Từ Phượng lúc này cũng đã chậm rãi tỉnh dậy.

Áo ngủ của Từ Phượng được Cát Uyển Nhi mặc lại, khi nãy tôi cởi áo ngủ của Từ Phượng, trong lòng không có một chút dục vọng nào.

“Uyển Nhi, em dìu chị Từ vào nghỉ ngơi đi, anh nấu cho chị ấy một bát canh dưỡng thần.”

Không nghĩ tới tôi vừa bước đi ra ngoài được hai bước, Từ Phượng đã gọi tôi lại.

“Chờ một chút, chị, chị lại nằm mơ, nhưng mà lần này, chỉ mơ có một nửa, thứ trong mơ nói sẽ khiến cho chị cùng cậu phải trả cái giá đắt.”

Lời của Từ Phượng khiến tôi giật mình, nhưng mà rất nhanh tôi đã phát hiện ra nguyên nhân, có lẽ là do Huyết Ngư đã hòa vào trong cơ thể tôi, nữ quỷ kia chỉ biết tôi cầm Huyết Ngư. Nếu như cho tôi lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào thứ tà vật này. Khiến cho tôi mỗi ngày tỉnh lại đều lo lắng có phải là ngày cuối mình được sống hay không.

“Chị nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, hai ngày này để Uyển Nhi ở cùng chị đi, tôi cũng sẽ thường xuyên tới.”

Hiện tại người có thể giải quyết chuyện này, tôi càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có một người nguyện ra tay, với lại nếu như chuyện này có quan hệ với Từ Phường, tôi cảm thấy có lẽ hắn sẽ đồng ý không chút do dự, thậm chí còn hấp tấp chạy tới xin được giúp.

Nhìn thấy gương mặt Từ Phượng có chút hồng hào, tôi cùng Cát Uyển Nhi nhẹ gật đầu, lúc này mới đi ra khỏi cửa, xem ra, cần phải nhanh chóng đi tới chỗ tên kia.

Không biết tên kia nhìn thấy tôi sớm như vậy, có cảm thấy kinh ngạc hay không.