Chương 24: Thực hiện lời hứa

Chương 24: Thực hiện lời hứa

Chúng tôi từ cửa tiệm của Chu Tam đi ra, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe tiếng của Chu Tam truyền từ phía trong ra ngoài, ý tứ của hắn là vào ngày mai, khoảng thời gian này tôi hẵng tới gặp hắn.

Tôi có chút đoán không ra được ý định của Chu Tam, nhưng mà vẫn lên tiếng đáp lại.

Tôi đem chu sa cùng lá bùa đưa cho Cát Uyển Nhi, sau đó lại dẫn cô ấy đi chợ, mua một con gà trống toàn thân đỏ hồng.

Tôi nhớ, thứ mà ông nội để lại cho tôi, có một số pháp khí mà ông đã dùng qua, nhưng hiện tại Mạnh Nhiên không phải là oán linh, oán linh thật sự chính là đứa bé trong bụng của cô ấy. Muốn đối phó với thứ kia, đương nhiên không thể ngồi im chờ chết, mà phải là chủ động xuất kích.

Tôi trở lại quán trọ, vì tránh cho ông chủ quán trọ nhìn thấy, tôi dứt khoát bảo Cát Uyển Nhi đem những thứ đó vào phòng của em ấy, mà tôi thì trở về phòng mình cầm theo một cái ống mực. Ba nhánh liễu khô quắt, đề phòng biến cố xảy ra.

Tôi trộn chu sa trộn với tiết gà, sau đó rót nó vào ống mực.

Còn lại tôi vẽ ba lá bùa. Đây là lần đầu tiên tôi vẽ bùa, trong sách nói phải nín thở tập trung tinh thần, ngưng tụ lại tinh lực của toàn thân thì bùa vẽ ra mới có hiệu quả, nín thở tập trung tinh thần thì tôi làm được, còn ngưng tụ lại tinh lực của toàn thân thì có chút miễn cưỡng, hi vọng sẽ có tác dụng.

Nhưng khi tôi vừa quay đầu lại, lại thấy Cát Uyển Nhi ngu ngơ tại chỗ, ánh mắt cô ấy mê man, một tay đặt vào trên ống mực, miệng hình như còn đang lầm nhẩm gì đó. Truyện được Edit bởi Vô Ảnh Các.

Tôi cảm thấy chuyện này có chút không đúng, đang định mở miệng nhắc nhở cô ấy, thì lại phát hiện ánh mắt cô đã khôi phục lại bình thường, chỉ là Cát Uyển Nhi ung dung mở miệng, nói với tôi một câu không đầu không đuôi, "Ông nội năm đó thật lợi hại!"

Tôi ngạc nhiên, từ nhỏ tới lớn, tôi biết ông nội là một người nghiêm khắc, không chỉ không cho tôi đụng vào mấy chuyện vớt xác, thậm chí chỉ cần tôi học tập không nghiêm túc sẽ bị ông quở mắng.

Về sau cũng là bởi vì cha tôi đi vớt xác, tìm không thấy xác mới mang theo tôi, từ đó về sau thái độ của ông mới thay đổi mọt chút.

"Em vừa mới nói cái gì?"

Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự vô hại, kinh ngạc mở miệng.

Cát Uyển Nhi giống như đã hồi thần lại, quay đầu nhếch miệng cười với tôi một cái, cũng không giải thích nhiều.

"Không có gì, em đùa anh thôi."

Cát Uyển Nhi lại cười một tiếng, lúc này tôi mới thu hồi ánh mắt đang đặt trên gương mặt cô ấy về, nếu như tôi thật sự tin cô ấy chỉ đùa tôi, vậy thì tôi cũng thật quá ngây thơ rồi.

Cát Uyển Nhi có bí mật, mà lại còn là bí mật không bình thường, chỉ là nếu như cô ấy không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép cô ấy. Tôi tin chỉ cần tới lúc thích hợp, cô tự nhiên sẽ nói cho tôi biết.

Với lại Cát Lão Đầu lại không để cô ấy đi học, ngược lại học Tứ thư ngũ kinh, chỉ riêng chuyện này cũng đủ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Tôi cười cười, gõ đầu cô ấy một cái, lúc này mới mở miệng nói: "Đêm nay em ở yên trong phòng, anh ra ngoài có chút việc, sáng mai anh sẽ về."

Cát Uyển Nhi cũng không hỏi tôi xảy ra chuyện gì, mà chỉ khéo léo gật đầu.

"Vậy em đi nấu cơm!"

Rất sớm trước đây, tiền của tôi đều đã đưa hết cho Cát Uyển Nhi giữ, tên như ý nghĩa, cô ấy bây giờ chính là quản gia của tôi, nhìn hai viên bánh bao tròn trước ngực của cô ấy vì động tác mạnh mà hơi nảy lên, tôi không khỏi nhớ lại lời Cát Lão Đầu nói với tôi trước khi ông ấy chết.

Ông ấy nói nếu như tôi và Cát Uyển Nhi tâm đầu ý hợp, thì kết làm vợ chồng cũng không phải là không thể.

Trần Tùng ơi là Trần Tùng, mày đúng thật là kẻ phát rồ.

Tôi tự cho mình một bạt tay, hiện tại Cát Uyển Nhi cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thế mà tôi lại sinh ra loại suy nghĩ này.

Ăn xong cơm tối, tôi mang theo thứ mình đã chuẩn bị đi ra ngoài, gió đêm thổi nhẹ, Sau khi từ biệt Cát Uyển Nhi, xác định cửa phòng trọ đã đóng lại, lúc này tôi mới hít sâu một hơi, đi về phía bờ sông Hồng. Cũng chính là nơi tôi đã hẹn với Mạnh Nhiên.

Không bao lâu, vầng sáng cuối cùng phía chân trời cũng đã biến mất hoàn toàn, tiếp theo là bóng đêm âm trầm từ bốn phía ùa đến.

Bất kể là ai, đối với bóng tối cũng sẽ có một loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Mà thứ tôi sợ hãi, chính là sẽ có một gương mặt trắng bệch đội nhiên xuất hiện, nghe ông nội nói, khi còn bé tôi đã từng bị quỷ điều khiển một lần. Nửa đêm chạy vào trong núi, nếu như không phải nửa đêm cha tôi thuận tay phát hiện tôi không có ở trong phòng, chỉ sợ lần đó tôi sẽ phải ở lại trên núi mãi mãi.

Đối với những lời mà ông nội kể lại tôi không có một chút ấn tượng nào, ấn tượng duy nhất là một gương mặt trắng bệch, giống như là của phụ nữ, nhưng lại có chút giống mặt của người giấy, cho tới bây giờ, thứ tôi có thể nhớ lại cũng chỉ có thế.

Không bao lâu sau, tôi đã đi tới nơi hôm qua, nơi này cách sông Hồng còn một đoạn, tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn có thể nghe được bên kia sông Hồng vang lên tiếng nước chảy róc rách, cùng với những tiếng vang tôi không cách nào phân biệt được.

Tôi đem đồ vật mình mang đến đặt trên mặt đất, tim tôi đập thình thịch, dù sao đây cũng coi như là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, lần trước cưỡng ép vớt thi thể lên, suýt chút góp cả mạng mình vào. Lần này tuy nói là chuẩn bị đầy đủ, nhưng cũng có thể nói là lần đầu tiên, trong lòng đương nhiên sẽ lo lắng.

Cũng chính là lúc trong lòng tôi đang thấp thỏm, một cơn gió lạnh thổi qua. Một cảm giác lạnh lẽo lập tức lan tràn từ chân tới đỉnh đầu, tôi nhịn không được hắt hơi một cái, trên mặt xuất hiện mấy giọt nước.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với gương mặt trắng bệch.

"Cái đệt, lúc cô xuất hiện có thể đừng dọa người như vậy không."

Suy nghĩ khi nãy của tôi đã hoàn toàn hòa vào gương mặt trắng bệch kia, Mạnh Nhiên đột nhiên xuất hiện, quả thật làm tôi giật cả mình.

Nghe tôi nói như thế, Mạnh Nhiên nhanh chóng rơi từ không trung xuống. So với tối hôm qua, linh hồn cô ấy hình như trở nên hư ảo trong suốt hơn rất nhiều.

"Cô làm sao vậy?"

Phát hiện Mạnh Nhiên có một chút thay đổi, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, Mạnh Nhiên liền chỉ chỉ cánh tay của tôi, chỉ vào ngón tay mà tôi cắn nát tối hôm qua.

"Máu của cậu, khiến tôi không thoải mái."

Lời của Mạnh Nhiên làm tôi nhớ tới đêm qua tôi vừa muốn lấy máu dính lên trán của cô ấy, liền xuất hiện một tiếng thét thảm thiết, mà tiếng kêu thảm đó là phát ra từ một đứa trẻ. Với lại khi nhìn thấy máu trên tay của tôi, hình như Mạnh Nhiên cũng thấy có chút không tự nhiên, nhanh chóng biến mất.

"Vô vị."

Nghe được Mạnh Nhiên nói như vậy, tôi nhanh chóng rụt lại ngón tay hôm qua mình cắn nát, nhưng mà như thế cũng chắc nhở tôi, lúc trước bị quỷ dẫn tới trong sông Hồng. Suýt chút nữa không thể lên nổi, hình như là do vết thương trên bàn tay của tôi, bắt lấy bàn tay đang túm mắt cá chân, thứ đó giống như chạm phải cái gì ghê gớm, nhanh chóng thu lại cánh tay đang túm lấy mắt cá chân của tôi.

Tên kia hình như cũng sợ máu của tôi, nếu như không phải là máu của tôi, tôi quả thật cũng không biết lần đó có thể an toàn lên bờ hay không.