Chương 20: Phong ấn

Chương 20: Phong ấn

Edit: Vô Ảnh Các

Tôi bước nhanh tới trước, một màn phía trước lại làm cho tôi trợn tròn mắt.

Trên bờ cạnh đập chứa nước, thi thể của một nhà ông cụ Lý Hán cùng người nhà của lão đạo sĩ béo đều bị vớt lên, lúc này nhìn lại, ngoại trừ thi thể bị ngâm trong nước tới trương phình, tất cả còn lại đều hoàn chỉnh.

Ở trong làng này ngoại trừ nhà họ Trần chúng tôi, không còn ai dám làm cái chuyện vớt xác này.

Nghĩ như vậy, trong lòng tôi không hiểu vì sao bỗng nhiên khó chịu cực kỳ, cha đâu? Ông ấy nhất định là giận tôi, nhất định là đi hướng khá, nói không chừng bây giờ đã sớm về nhà.

Tôi không ngừng tự thuyết phục bản thân. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt của tôi lại rơi trên đập chứa nước, bầu trời vừa mới lóe lên tia sáng, còn có thể nghe thấy tiếng dưới đáy nước.

Đối diện ở phía đầu đập. Hai thứ màu đen đang tung bay, nhìn qua thì giống như cây rong. Nhưng ngay sau đó tôi lại nhìn thấy mặt của ông nội cùng cha, hai người đều đang trong tư thế tĩnh tọa, mắt nhắm lại. Vết máu trên người ông nội cũng không còn, gương mặt hiền lành.

Không!

Lúc này tôi muốn nhảy xuống, lại bị Chu Tam cản lại, “Cậu muốn làm gì? Cậu biết bọn họ đang làm cái gì không?”

“Tôi mặc kệ, đó là cha cùng ông nội của tôi, là thân nhân duy nhất trên đời của tôi.” Tôi vừa giãy dụa vừa giận dữ hét lên.

Tôi không hiểu, vì sao lại như thế này. Cha tôi chỉ là tức giận mà thôi, rốt cuộc là chuyện này lớn tới cỡ nào, bọn họ mới có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình tôi.

Cái gì là đàn ông không dễ rơi lệ, tôi đã sớm gào thét khóc sướt mướt, hết lửa giận, nhe răng trợn mắt nhìn hai người ở dưới đáy nước, tim thắt lại, đau không thể thở nổi.

“Trần Tùng, cậu tỉnh táo lại một chút, bọn họ đều là vì cậu, bọn họ dùng tất cả tu vi của mình phong ấn đập chứa nước, chí ít cản cho cậu hơn một nửa tai họa. Hiện tại người đã ra thế này, nếu như cậu hại phá hư tiếp, chính là uổng phí hai cái mạng, cậu xứng sao?” Chu Tam cất cao giọng giận giữ mắng mỏ, cũng giải thích chuyện này cho tôi.

Nhưng tôi làm sao có thể tỉnh táo cho được, tôi luôn nói, chuyện do chính mình gây ra, cho dù thế nào cũng phải tự mình chịu trách nhiệm. Ai có thể ngờ rằng sau khi quay đầu, lại là hai người bọn họ dùng tính mạng bảo vệ tôi.

Cả đời nhà họ Trần làm nghề vớt xác, chẳng lẽ cuối cùng lại để cho tôi trơ mắt nhìn thi thể của bọn họ ngâm dưới nước cả một đời sao?

(Edit: Vô Ảnh Các)

“Anh Trần Tùng….”

“Trần Tùng, cậu bình tĩnh một chút, Chu Tam nói rất đúng.”

Hai cô gái bên cạnh cũng bắt đầu mở miệng thuyết phục, giọng nói xen lẫn sự nghẹn ngào, đồng thời cùng Chu Tam ngăn cản tôi.

“Không, không thể. Muốn chết thì cùng chết.” Tôi nức nở quát lớn một tiếng.

Vừa mới thoát khỏi cánh tay Chu Tam, tôi cũng không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, hất hai ba người đó ra, sau đó trực tiếp đâm đầu lặn xuống dưới đập.

Lúc tôi lặn xuống đập chứa nước, cũng không nhìn thấy thi thể của cha của ông nội nữa. Người trên bờ không ngừng kêu gọi, tôi chỉ xem như không nghe thấy, đem toàn bộ đập chứa nước sờ soạng mấy lần, tìm mãi cho tới trưa.

Mãi tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, cảm giác lạnh lẽo toàn thân biến mất, toàn thân tôi lại mất hết ý thức, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng lơ lửng.

“Thằng nhóc đáng thương, mau nhìn xem có chuyện gì không, có cần đưa tới viện không.”

Chẳng biết lúc nào, tôi nghe thấy tiếng thôn trưởng, lúc này tôi mới mở mắt ra.

Quanh mình cũng không có mấy người, Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi cũng ở đây. Hai người đã sớm khóc đỏ mắt.

Tôi gắng gương chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn thấy thôn dân đang dọn dẹp những thi thể mà cha tôi vớt lên, tôi lại muốn lao về hướng phía đập chứa nước.

Thôn trưởng lập tức bắt lấy cánh tay tôi, “Tiểu Tùng à, chuyện mà nhà họ Trần cháu làm bác đều để ở trong mắt, nhưng bây giờ trong nhà họ Trần cũng chỉ còn mỗi cháu, cháu cũng không thể lại tiếp tục xảy ra chuyện.”

Nước mắt của tôi lập tức tuôn ra lần nữa, tôi che mắt gầm nhẹ. Sau đó mới lấy tay lau nước mắt, gào to lên về phía đập chứa nước, “A……”

Suốt cả ngày, tôi cứ ngồi yên tại bên cạnh đập chứa nước như thế. Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi cũng ở bên cạnh tôi. Thôn trưởng cho người đưa thức ăn cho chúng tôi, thế nhưng tôi lại không có chút khẩu vị nào.

Chu Tam quả thật là có bản lĩnh, bây giờ không có người của nhà họ Trần, liền bị thôn trưởng mời đi cùng mọi người tổ chức đám tang cho những thi thể được vớt lên.

Thời điểm trở về buổi tối, quần áo của tôi đã sớm bị phơi khô, vết thương trên mắt cá chân cũng khá hơn rất nhiều. Tôi trực tiếp ngã xuống giường, bên tai nhớ lại lời nói cuối cùng mà ông để lại cho tôi.

“Tiểu Tùng, cái mệnh cách này của cháu rất lạ. Ông vốn không muốn cho cháu đụng vào mấy chuyện thế này, cuối cùng vẫn là ý trời khó tránh. Cháu nhớ kỹ, nếu như đã đụng phải, nhất định phải liều mạng mà làm. Nếu như phá giải được, cháu nhất định sẽ càng có tiền đồ hơn ông nhiều….”

Chút tiền đồ này của tôi, quả thật là có chút khóc không ra nước mắt.

Những lời trách móc cùng sự áy náy của tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi thậm chí còn không biết từ khi nào mình đã nhắm mắt lại.

Mãi tới ngày thứ hai, thời điểm Cát Uyển Nhi gọi tôi rời giường ăn cơm, tôi mới nâng thân thể mệt mỏi dậy.

Bên trên bàn ăn, Từ Phượng nói bọn họ phải quay trở về, hỏi tôi có tính toán gì.

Quả thật tôi cũng không biết. Đập chứa nước bên này mặc dù có ông nội cùng cha đồng thời phong ấn, tạm thời sẽ không có chuyện gì. Nhưng còn sông Hồng bên kia? Còn có Huyết Ngư trên cánh tay tôi.

“Cùng nhau trở về đi.” Tôi suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng đáp.

Cơm nước xong xuôi, tôi đi tới phòng của ông nội, đào đất dưới gầm giường của ông ấy lên, đào ra một cái ván gỗ, bên trọng có một cái hộp nhỏ, đều là pháp khí đạo gia, còn có một bản ghi chép đạo pháp đã cũ.

Đây là chuyện cuối cùng mà ông nội nói cho tôi biết, hóa ra ngoại trừ việc vớt xác. Ông thật sự còn là người của đạo gia.

Chỉ là mệnh cách của ông bình thường, coi như cả hai đều biết, nhưng cũng không thể ăn cả hai chén cơm cùng lúc, cho nên thời gian lâu như vậy người trong thông cũng không biết chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết chuyện này mặc dù tôi đã ở trong cái nhà này được hơn hai mươi mấy năm.

Thời điểm đi, thôn trưởng tới tiễn nhóm người chúng tôi, thi thể đều đã đem chôn. Thôn trưởng biểu thi cả đời này ông ấy nợ nhà họ Trần. Bảo tôi nếu có gì cần thì chỉ cần mở miệng với ông ấy. Tôi chỉ lễ phép mỉm cười.

Buổi chiều trở lại trong thàn phố, Từ Phượng mời chúng tôi đi tới nhà cô ấy, nhưng tôi từ chối.

Tôi mang theo Cát Uyển Nhi tạm thời tìm nhà trọ ở lại, hiện tại chúng tôi xem như sống nương tựa lẫn nhau, Không muốn lại đi gây thêm phiền phức cho người khác.

Nhưng sau khi đặt hành lý xuống, tôi cũng cảm thấy có chút hối hận. Mới vừa vào cửa đã cảm thấy nhà trọ này âm lãnh cực kỳ, bên ngoài mặt trời còn chưa xuống núi, hiện tại đang còn là buổi chiều, rõ ràng có chút không thích hợp.

Chỉ là đã giao tiền cho người ta, tôi cũng không đi nhiều lời với người ta nữa. Mang theo Cát Uyển Nhi ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó trở lại nhà trọ nghỉ ngơi.

Ban đêm trước khi rời đi, tôi đem tấm gỗ nhỏ ông nội hay dùng đặt ở bên cạnh gối của Cát Uyển Nhi, để cô ngủ ngon giấc, sau đó mới trở về phòng của mình.

Nhìn hai quyển sách cổ trong vali, một quyển là ông nội cho, một quyển là Cát Lão Đầu cho. Tôi không khỏi thở dài. Cầm lấy quyển sách ông để lại lật ra xem.

Bất tri bất giác, đã tới gần mười hai giờ đêm.

Tôi mới đặt sách xuống tắt đèn đi ngủ, nhưng chỉ mới nằm xuống, lại nghe thấy thanh âm cộp cộp vang lên. Giống như tiếng mưa bên ngoài rơi xuống, tôi dựng lỗ tai lên, thế nhưng thanh âm lại biến mất.