Chương 16: Xác chết trôi ở đập chứa nước

Chương 16: Xác chết trôi ở đập chứa nước

Tôi có thể không đi sao? Tôi đồng ý là mình cũng có chút khoe khoang, dăm ba chuyện này còn chưa dọa tôi tè ra quần được.

“Ông, cháu là cháu trai ruột của ông đó.” Gương mặt tôi toát hết cả mồ hôi, mở miệng nói.

“Cháu trai ngoan à, cũng bởi vì là ruột thịt, cho nên cháu nhất định phải đi.” Ông nội lại nói.

Ông đã nói đến như thế, tôi còn có thể nói cái gì, cho nên liền dẫn theo Chu Tam ra ngoài, còn Cát Uyển Nhi cùng Từ Phượng đều ở lại.

Đi theo người thôn dân đó tới đập nước ở phía tây, vị trí của thôn trưởng, đã sớm bu đầy người, nhìn thấy người tới không phải là cha cùng ông nội tôi, bọn họ có chút thất vọng.

“Tiểu Tùng, ông nội của cháu và Trần Ấn đâu?” Thôn trưởng lên tiếng hỏi.

Tôi nói lại chuyện lúc nãy một lượt, hiện tại mọi chuyện đều phải dựa vào Chu Tam.

Hắn không nói lời nào, yên lặng nhìn đáy nước của đập chứa nước, mấy thi thể phía dưới đều trôi lơ lửng. Mặt hướng về phía trên hay phía dưới cũng đều có, thế nhưng phần lớn là nửa người dưới bị dìm ngập xuống đáy.

“Thi thể không vớt được.” Không bao lâu sau, Chu Tam mới mở miệng nói, “Thôn trưởng, chuẩn bị cho tôi một con gà trống, một con chó mực, một sợi dây màu đen, một cái bút chu sa, thêm cả giấy vàng và bó hương nữa.”

“Cái này….”

“Thôn trưởng, vì đảm bảo cho làng này được bình an, tốt nhất là không nên vớt thì không vớt.”

Chu Tam dù sao cũng không phải là người sống ở làng, đồng thời cũng không có đạo lý không vớt thi thể, thôn trưởng có chút nghi ngờ, cho nên tôi đành mở miệng thuyết phục.

Thái độ lần này của ông nội khi gọi Chu Tam tới thử, khác với lần trước khi đối mặt với lão đạo sĩ béo kia, có lẽ tên này thật sự có bản lĩnh.

Thôn trưởng đành phải đồng ý, gọi người xung quanh tản ra, ngay cả bản thân cũng đi chuẩn bị.

“Người anh em, cậu sợ à?” Khi nhàn nhã, Chu Tam quay đầu lại nhìn tôi hỏi.

Tôi nhìn hắn một chút, có thể không sợ sao? Nếu như không phải bị ép, tôi cũng không muốn nuốt chén cơm này. Không thèm để ý tới ánh mắt hèn mọn của hắn nửa, tôi cúi đầu xuống.

Đột nhiên lúc này tôi lại nhìn thấy thi thể đang ở trên mặt nước chìm chìm nổi nổi, chuyển động mấy cái rồi biến mẩt, tôi nhanh chóng chỉ vào mặt nước hét lớn: “Thi thể đang động.”

Chu Tam thu lại ánh mắt, đồng thời quay đầu nhìn về phía mặt nước.

Lúc này mặt trời đã khuất núi, từ phía trên nhìn xuống, mặt nước đen sì, không nhìn thấy cái gì, nhưng quả thật là thi thể đang động đậy.

Bên cạnh có chiếc thuyền nát mà thôn trưởng đã chuẩn bị sẵn để tìm ông nội tôi với xác trước đó, Chu Tam vừa sải bước đi lên thuyền, lại quay đầu gọi tôi.

“Làm cái gì? Không phải anh nói thi thể này không vớt được sao?” Tôi không dám bước lên, coi như là kỹ năng bơi lội của tôi rất tốt, nhưng trái tim nhỏ này của tôi cũng không chịu được.

“Nếu sợ cậu có thể không lên, nhưng mà phải tự bảo vệ mình.” Chu Tam nghiêm túc nói, sau đó nhanh chóng túm lấy cây sào rồi trèo lên thuyền.

Nghe thấy mấy lời này, trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút. Nhìn thấy khoảng cách giữa chiếc thuyền nát vớt bờ ngày càng xa, tôi căn răng bước lên đó.

Ai dám đem mạng ra đùa!

Thuyền tiến về phía trước, thi thể trên mặt nước liền không động nữa, thậm chí còn bị gợn sóng khẽ lay động, bộ dạng nhẹ nhàng.

Sau khi tới gần, Chu Tam dùng cây gậy trúc đâm vào thi thể, thi thể trực tiếp xoay người lại.

Tôi bị dọa tới mức ngã ngồi xuống, không muốn nhìn thêm, thế nhưng ánh mắt vẫn còn không dứt ra được hình ảnh đó, dạ dày tôi quay cuồng một trận, lúc này liền ghé vào mạn thuyền không ngừng nôn khan.

Đây là có chuyện gì? Thôn dân nói là sáng hôm nay mới phát hiện hai nhà này chết ở đập chứa nước, tính đến bây giờ cũng mới chỉ có một ngày, thi thể kia lại chỉ còn là cái xác rỗng, khung xương và da, thời điểm Chu Tam dùng gậy trúc chọc vào. Trực tiếp chọc thủng lớp da, bên trong lập tức tuôn ra vô số con trùng đen, tản ra trong nước.

Tôi vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một thi thể hướng mặt lên trên. Một đầu trùng chui ra từ miệng, giống con rết nhưng lại không phải rết, mọc ra cái sừng kỳ lạ, xen lẫn vào nhau. Căn bản tôi chưa từng nhìn thấy.

Thứ kia chui ra từ trong miệng của thi thể đó, dài khoảng một đầu lươn.

Tôi vừa nhịn xuống cảm giác buồn nôn, dạ dày lại quay cuồng thêm lần nữa, không nhịn được ợ hơi chua. Trong lỗ mũi, hốc mắt, lỗ tai,…. Của thi thể, chỉ cần là những nơi có lỗ thủng, đều có thể nhìn thấy loại trùng đó, còn có cả loại trùng màu đen chui ra từ trong thi thể kia.

“Ách…. A!”

Lúc còn đang nôn khan, tôi đưa tay vỗ vỗ ngực của mình, mới nhìn rõ trên cánh tay của mình là một con trùng đang nằm sấp, dọa tới mức tôi không ngừng lấy tay đập nó, hét lên chói tai.

Sau khi đập mấy lần, con trùng kia mới rơi xuống.

Tôi đâu còn dám tiếp tục ghé vào mạn thuyền nữa, đã sớm ngồi vào giữa thuyền.

Thi thể còn lại đang trôi nổi, lúc này Chu Tam mới mở miệng nói: “Bây giờ thì biết vì sao không thể vớt thi thể rồi chứ.”

Nếu như bây giờ mở miệng nói, tôi nhất định sẽ run rẩy cắn vào đầu lưỡi. Tôi hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, sợ trùng kia lại bò lên lần nữa.

Chu Tam tranh thủ thời gian chống thuyền về bờ, trời ngày càng tối, phía trên đập chứa nước gió lại thổi. Tôi hình như ngửi thấy được mùi tanh, mùi rất nồng, khiến cho dạ dày của tôi lại khó chịu.

Tôi đành phải cố chịu, không dám tiếp tục nôn khan.

Mùi ngày càng nồng, tôi thật sự nhịn không được. Thứ trong dạ dày vọt tới yết hầu. Lúc này thuyền như đụng phải cái gì đó, tôi cùng Chu Tam theo quán tính lùi lại mấy bước, thứ đang ở yết hầu lại bị dọa nuốt xuống.

Nhưng mặt nước không hề có thứ gì, Chu Tam tiến lên xem xét, tôi cũng tò mò ghé đầu qua. Chỉ thấy ở đáy nước có một thứ đen sì đang phiêu đãng, thế nhưng Chu Tam lại không nhìn thấy, hắn còn đang tìm.

“Anh làm gì thế, đi nhanh lên.” Tôi quát to.

Chu Tam kinh ngạc. Cũng không nghe theo tôi, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một kẻ bị tâm thần.

Tôi vừa thở hổn hển, vừa bước lên chèo thuyền.

Mới cầm gậy trúc, thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Ngoại trừ gợn sóng do chuyền tạo ra, mặt nước xung quanh vẫn tĩnh lặng như trước.

Tôi không dám tưởng tượng, rốt cuộc là thứ gì trong nước đang lay thuyền của bọn tôi. Tóm lại ngay từ đầu không nên nghe theo Chu Tam bước xuống thuyền.

Trong lòng tôi gấp gáp, thế nhưng hết lần này tới lần khác không làm sao cầm gậy trúc lên được.

Tôi đành phải bỏ cuộc. Lại quay trở lại bên cạnh Chu Tam, hắn đột nhiên kéo cánh tay của tôi lại, dọa cho tôi giật mình chết khiếp, quay người nhìn hắn lớn tiếng mắng, “Người dọa người sẽ khiến người ta chết khiếp.”

Tên này cũng không biết bị làm sao, một tên đàn ông, vậy mà bàn tay không có một chút nhiệt độ. Hắn vẫn không để ý tới tôi, cắn một cái rách ngón tay tôi, đem máu nhỏ vào trong nước, sự rung lắc của thuyền mới chậm dần rồi yếu bớt.

Chu Tam quay lại giữa thuyền, nhẹ nhõm cầm gậy trúc chống thuyền. Cuối cùng tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi dựa vào trong thuyền.

Ai ngờ vừa mới rũ mắt, tôi lại nhìn thấy những thi thể đằng xa kia vốn chìm xuống dưới, lại chậm rãi nổi lên, toàn thân bị ngâm tới trương phình đang s chuyển về phía chúng tôi. Mặt mũi bọn chúng tái mét, hàm răng còn không ngừng lập cập.

“Nhanh, nhanh lên một chút!” Tôi nhanh chóng thúc giục, đồng thời dùng hai cánh tay hỗ trợ cho thuyền đi nhanh hơn.

Thuyền vừa cập bờ. Chu Tam nhảy lên, thân thuyền lại bị hắn làm rung thêm lần nữa, tôi run rẩy đứng dậy, lúc đi chân có chút mềm, lại ngã sấp xuống thêm một lần.

Tiếng gào thét ngày càng gần, lưng của tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, căn bản không dám quay đầu, đành phải ép mình nhanh chóng đứng dậy, lại nghe thấy tiếng Chu Tam thúc giục, nhanh chóng bước ra ngoài.

Tôi không có tiền đồ đạp hụt một bước, rơi vào trong nước, may mà Chu Tam kịp thời bắt lấy cánh tay tôi.

Những vật kia đã sớm tới bên chân của tôi, tôi kêu to, Chu Tam ra sức kéo tôi lên trên. Thứ phía dưới cắn lấy ống quần tôi, hai bên cùng dùng sức, trực tiếp xé rách quần của tôi tới tận bắp đùi.