Chương 11: Quỷ ảnh
Edit: Vô Ảnh Các
Chỉ nhìn thấy hốc mắt cô ta lõm xuống, hai con ngươi như muốn rơi ra ngoài, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng kéo rộng tới gần lỗ tai, “Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi….”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái thứ đồ chơi khiếp người như vậy, nhìn tới mức lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên, liên tục lùi lại, không cẩn thận bước hụt, liền bổ nhào xuống.
Lưu Hiểu Lệ lại đưa tay, dần dần di chuyển về phía tôi.
“Cái thứ đồ chơi chết tiệt, cút ngay!” Tôi kêu to lên. Theo bản năng phản kháng, hai tay không ngừng đập loạn. Cả trái tim giống như rơi vào trong hầm chứa đá, chẳng lẽ lần này tôi thật sự xong đời rồi?
“Anh Trần Tùng, anh đang làm gì thế?”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Cát Uyển Nhi. Tôi giật mình một cái, sau đó giọng nói của Từ Phượng cũng truyền tới. Toàn thân lạnh buốt cũng bắt đầu ấm dần lên.
Nhìn lại, thế mà tôi lại đang ở trong hồ bơi, mà bầu trời âm u khi nãy cũng khôi phục lại bình thường. Ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người.
“Trần Tùng, cậu không sao chứ!” Từ Phượng tiến về phía trước, vỗ vỗ thân thể tôi quan tâm nói.
Động tác này của cô, lập tức khiến cổ áo bị trễ xuống, lộ ra một mảnh xuân sắc trước ngực. Tôi đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hình ảnh đáng sợ của Lưu Hiểu Lệ giờ phút này mới biến mất, ý thức bị kéo về hiện thực, tôi đáp: “Tôi không sao.”
Khi nãy giống như đang bị đoạt phách câu hồn, nếu như đã xuống tới đây, tôi ngược lại muốn xem xem, Lưu Hiểu Lệ có phải là bộ dạng mà tôi nhìn thấy khi nãy không.
Đang định tới gần, tôi đột nhiên lại nhớ tới lời cha và ông nội đã từng nhắc nhở, cánh tay dừng lại giữa không trung.
Hai lần này, tôi vốn dĩ không có ý định nhúng tay, thế nhưng không phải quỷ tà chủ động tìm tới hay sao, bởi vậy, trong mệnh của tôi phạm sát, làm sao có thể không nhận y bát* của tổ tiên được?
*Y bát: Truyền từ đời này sang đời khác, ở đây là để chỉ nghề vớt xác
Thi thể này tôi nhất định phải vớt!
Nghĩ như thế, lại nhìn Huyết Ngư như ẩn như hiện trên cánh tay, tôi xoay người nói: “Chị Từ, tìm cho tôi một cái thuyền nát, tôi muốn vớt thi thể.”
Mạng chỉ có một, cái này cũng không thể nói đùa. Vì lý do an toàn, tôi quyết định vẫn dùng biện pháp của ông nội.
“A?” Từ Phượng có chút ngây người, những người khác cũng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Chị Từ, chị nghe anh Trần Tùng đi.” Ngay sau đó Cát Uyển Nhi liền mở miệng.
Lúc này Từ Phượng mới gật đầu rời đi, Cát Uyển Nhi kéo tôi lên bờ, sau đó buộc lên cổ tay trái của tôi một sợi dây đỏ: “Ông nội em chắc chắn sẽ phù hộ anh.”
Nhưng ở trên công trường thì lấy đâu ra thuyền nát? Mặc dù ở đây gần sông Hồng, nhưng bây giờ ai cũng không muốn đi gần bờ sông để kiếm thuyền.
Nếu đã muốn thuyền nát, Từ Phường liền để công nhân tùy ý tìm mấy tấm ván gỗ nát, ngay cả đinh cũng tiết kiệm không dùng tới, trực tiếp dùng dây thừng buộc thành bè gỗ. Ném vào trong hồ bơi: “Tiểu Tùng, cái này được không?”
Ngạch!*
*Ngạch: Hoàn thành vượt mức kế hoạch
Thế này thì bảo tôi phải nói làm sao, bè gỗ cũng có thể coi là thuyền đi, liền gật đầu.
Bọn họ lại tìm cho tôi thêm một cây sào, tôi cầm cuộn dây thừng còn thừa lại mang theo, buộc một vòng tại đầu cây sào, lúc chuẩn bị lên bè gỗ, liền quay người dặn dò bọn họ, “Cho dù nhìn thấy cái gì, cũng tuyệt đối không được xuống nước, cũng không cần quản tôi.”
Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi gật đầu đồng ý, dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó tôi mới trực tiếp bước lên bè gỗ.
Bầu trời lúc này lại thay đổi, mây đen cuồn cuộn, gió lạnh tạt qua, giống như sắp mưa to. Thế nhưng những người xung quanh lại giống như không phát hiện ra, chỉ cau mày nhìn tôi.
Tôi biết, thay đổi như thế tất nhiên là không phải tới từ dương gian, chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được.
Tôi tiếp tục chống bè gỗ tiến về phía trước, gió càng lúc càng lớn. Thậm chí tôi cũng không cần chèo, bè cung có thể tự nhiên hướng về phía trước.
Mắt thấy thi thể đang ở trước mắt, tiến tới gần hơn một chút, tôi mới vung sợi dây thừng trên đầu cây sào ra, cẩn nhận bao lấy đầu Lưu Hiểu Lệ.
Gió càng ngày càng lớn, trên bầu trời sấm sét bắt đầu nổi lên, mưa to nói đến là đến.
Tôi không lo được nhiều như vậy, ra sức kéo sào. Muốn đem thi thể kéo gần lại. Bè gỗ cũng không lui về sau, vẫn hướng về phía trước như cũ.
“Gặp quỷ!” Tôi bực mình, tạm thời dừng việc kéo thi thể kia lại, trước hết muốn đem bè gỗ di chuyển ra xa thi thể một chút. Sau đó lại phát hiện sợi dây thừng trên đầu cây sào siết quá chặt, tôi nghĩ hết mọi biện pháp cũng không biết phải làm sao.
‘Bịch’ một tiếng, bè gỗ đụng phải thi thể, tôi không đứng vững. Ngã vào trên bè gỗ, suýt nữa rơi vào trong nước.
Dưới tình huống cấp bách, tôi túm vội thấy quần áo của thi thể, cây sào cứ như vậy chìm xuống dưới. Sau đó tôi mới nhìn rõ, xung quanh ngoại trừ mấy gương mặt quen thuộc kia, không nhìn thấy bất kỳ công trình kiến trúc nào nữa, ngay cả bể bơi cũng không còn thấy bờ. Mặt nước tĩnh lặng hắt lên bầu trời, giống như hang động đen ngòm không đáy.
“Đến cũng đã đến, bằng không ngồi xuống một chút?” Chỉ nghe một giọng nói kỳ lạ vang lên.
Trong khi tôi còn đang nhìn quay bốn phía, thì thi thể trước mặt lại động đậy, chìm xuống dưới.
“Ai!”
Đang trong lúc tôi không biết phải làm sao, gió lớn gào thét, sau lưng xuất hiện một ngọn sóng cao hơn mấy mét, không chút do dự mà lao về phía tôi.
Tôi chỉ cảm thấy mình uống đầy bụng nước, thân thể không khống chế được mà trôi nổi, bên tai thi thoảng truyền tới giọng nói của Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Cát Uyển Nhi tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng đã phát dục đầy đủ. Từ Phượng lại càng không phải nói. Đương nhiên chính là hình thượng nữ thần mà trạch nam* mơ ước, cái gì mà theo đuổi, nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới.
*Trạch nam: Con trai ở trong nhà, không muốn, không giỏi, ngại đi giao tiếp với bên ngoài
Hai người con gái như vậy thế mà lại cùng lo lắng cho tôi, tôi lập tức không kìm lòng được mà cảm thấy đắc ý..”
“Đàn ông đều là kẻ xấu. Quả nhiên đều là chút suy nghĩ bẩn thỉu.”
Lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói của nữ, giống như thanh âm mời gọi tôi xuống khi nãy.
Nhưng dù thế nào tôi cũng không mở mắt ra nổi, thân thể trôi lơ lững. Không biế trôi tới nơi nào, bên tai truyền tới tiếng ồn ào.
Ngay sau đó trước mắt tôi là một mảng đỏ hồng, lan ra toàn bộ thế giới.
Người ở nơi này rất kỳ lạ, mặc quần áo cổ đại có, dân quốc có, hiện đại có, linh tinh lộn xộn. Tôi cũng không nhìn thấy thân thể của mình, đang lúc mơ màng, một đồ án quen thuộc hiện lên, là Huyết Ngư.
Nó đang sống thật, nhảy lên bơi ở trong đám người, càng hướng về phía trước, ánh sáng càng yếu.
Xung quanh giống như có thứ gì đó gào lên một tiếng, chính là cái loại mà chỉ nghe thôi cũng có thể khiến sau lưng người ta ứa mồ hôi lạnh, Huyết Ngư cũng không dừng lại, thế nhưng sau đó nó lại nổ nát vụn ngay trước mặt tôi.
“Cậu muốn đi đâu?”
Phía trước có người chặn đường của tôi, giọng nói cực kỳ ngọt ngào. Tôi dừng chân lại, lúc này có thể nhìn thấy thân thể của chính mình, đồng thời cũng nhìn thấy người đang đứng phía trước cản tôi chính là Từ Phượng.
“Chị Từ?”
“Cậu muốn đi đâu? Ở lại chỗ của chị không tốt sao?”
Tôi ngạc nhiên. Sao cô ấy lại ở chỗ này? Từ Phượng lại trực tiếp dựa vào ngực tôi, rúc vào trong lồng ngực tôi, dùng ngón trở vẽ vài vòng ở trên lồng ngực của tôi.
Động tác này của Từ Phượng, lập tức làm máu toàn thân tôi sôi trào, thân thể cứng ngắc không có cách nào động đậy.
Tôi có hảo cảm với cô ấy, nhưng người ta là thiên kim tập đoàn, tôi đây không phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hay sao?
“Trần Tùng, cậu không cần chị đây nữa sao? Cậu đã quên lời hứa hẹn với chị rồi à.”
Tôi vừa mới chuẩn bị đưa tay ôm cô ấy, lại nghe thấy có tiếng gọi ở sau lưng, xoay người nhìn lại, là Cát Uyển Nhi.
Cô ấy cũng nhào lên, ôm lấy tôi từ phía sau. Nhưng Từ Phượng ở phía trước vẫn không thèm để ý, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.
“Uyển Nhi, anh không có, em đừng hiểu lầm.” Tôi tranh thủ thời gian giải thích, đồng thời muốn đem Từ Phượng từ trong ngực đẩy ra, cô ấy lại sống chết không chịu, hai khối bánh bao đầy đặn trước ngực còn không ngừng cọ xát lại trước lồng ngực của tôi, kích thích tới bụng dưới của tôi nóng lên, một cảm giác mê hồn truyền tới.