Chương 4: Thế giới song song

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Nửa đường Vương Chí Kiệt xuống xe, còn Tần Kha tiếp tục đi xe buýt về nhà, lúc tới nơi đã là 4 giờ chiều.

Mở cửa bước vào, cha hắn ngồi trên ghế sô pha đang vừa chơi điện thoại di đông vừa mỉm cười nhìn hắn.

“Sao lại về giờ này? Hôm nay mới thứ Năm mà?"

"Trong người không khoẻ nên con xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ…”

Tần Kha nhìn cha mình từ trên xuống dưới.

Ừm, không thay đổi chút nào… vẫn là bộ dạng hèn mọn như vậy.

“Sao thế?” Lão cha xấu hổ che miệng ho khan hai tiếng. “Sao lại không khoẻ?”

“Không có gì, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”

Nghĩ đoạn Tần Kha lại hỏi: “Cha, ngươi là linh giả sao?”

Lão cha: “Ta ước gì như thế.”

Nói vậy là không phải rồi?

Lão cha ân cần nói: “Nếu không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi, đến chiều tối vẫn không khoẻ thì đi bệnh viện một chuyến.”

Tuy bình thường cha hắn rất không đứng đắn nhưng lại cực kỳ yêu thương đứa con trai này.

Tần Kha về phòng đóng cửa lại. Thế giới hiện tại đối với hắn mà nói vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.

Thứ quen thuộc là những người xung quanh, thứ xa lạ là những sự vật sự việc, chẳng hạn như cái gọi là dị năng và linh nguyên.

Muốn hiểu rõ mấy chuyện này thì cách đơn giản nhất chính là lên mạng tra cứu thông tin.

Ngồi trước màn hình máy tính, Tần Kha mở trang website tìm kiếm lên, mấy hot search lập tức xuất hiện.

Chấn kinh, một thiếu niên ở Vân Ảnh thành thu hoạch được dị đăng đặc biệt, có thể biến một bộ phận nào đó trên cơ thể trở nên lớn hoặc nhỏ! Tin chấn động, ba trăm con hoả linh heo nuôi trong trang trại nào đó đột nhiên kêu thảm vào giữa đêm, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức xã hội băng hoại đây? Thảm không nỡ nhìn! Sinh viên đại học linh giả nào đó bị dị thú lây nhiễm trong linh vực, đêm khuya trở về ký túc xá bộc phát thú tính, làm ra chuyện không thể tin nổi với ba người bạn cùng phòng…

Từng cái hot search khiến cho đầu Tần Kha phình to ra!

Một giờ sau.

Thế giới nội tâm của Tần Kha rốt cuộc cũng thăng bằng lại. Hoá ra nơi này không phải là thế giới hắn từng sinh sống.

Bây giờ cũng không phải là năm 2022 sau Công Nguyên mà là năm 438 sau đại hoạ!

Hơn 400 năm trước, trên thế giới đột nhiên xuất hiện mấy cánh cửa kỳ bí liên thông đến thế giới khác. Phía sau mỗi một cánh cửa là vô số dị thú cường đại.

Ban đầu mọi người cho rằng có thể dùng vũ khí nóng để đối phó với đám dị thú đến từ linh vực này, nhưng càng về sau dị thú càng thêm mạnh mẽ, có con còn có cả dị năng.

Chơi không lại! Thật sự chơi không lại!

Nhưng cũng may khi dị giới chi môn xuất hiện thì nhân tộc cũng sinh ra những tồn tại kiệt xuất.

Dị giới chi môn tồn tại khiến cho linh khí trên Địa Cầu bắt đầu khôi phục.

Chỉ cần có thể chất linh giả, trong thân thể xuất hiện linh nguyên thì có thể tu hành. Người tu hành sẽ có được dị năng mạnh mẽ như đám dị thú kia.

“Vậy là ta xuyên không rồi? Ta xuyên đến thế giới song song?”

Két.

Cửa phòng mở ra, một nữ sinh dáng người cực đẹp mặc quần short jean cầm cái muôi trên tay bước vào.

Nàng nhìn đống giấy vệ sinh chất đầy trong thùng rác rồi nhìn sang em trai Tần Kha đang ngồi trước máy tính.

“Con lợn kia, ra ăn cơm!”

“Được rồi chị Peppa.”

[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Tần Thiên Tuyết +100.]

(Heo Peppa là loạt phim hoạt hình nổi tiếng dành cho lứa tuổi mầm non do Anh sản xuất.)

“Chán sống rồi hả? Có tin ta dùng cái muôi này gõ chết ngươi không!”

Tần Kha ngoan ngoãn đi ra ngoài ăn cơm, một nhà ba người như thường lệ ngồi vào bàn ăn.

Lão cha vừa gắp một miếng thịt lại đột nhiên hỏi: “Sao rồi con trai? Có linh nguyên chưa?”

Tần Kha lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Chỉ cần có thể chất linh giả thì khi học hết lớp 11 sẽ được chuyển sang lớp linh giả, nếu không thì vẫn phải học trong lớp thường.

Khi trong cơ thể xuất hiện linh nguyên thì người đó mới được coi là Linh giả. Nếu không thì cũng chỉ là phế linh thể mà thôi.

Nhưng Tần Kha không hề lo lắng.

Tuy là hiện giờ trong thân thể hắn còn chưa có linh nguyên nhưng trước đó Hệ thống từng cho hắn một đạo cụ có thể tạo ra linh nguyên nha.

Lúc nãy hắn định lấy đạo cụ ra uống nhưng Tần Thiên Tuyết lại đột nhiên gọi hắn ra ăn cơm nên còn chưa kịp làm gì.

Lão cha an ủi: “Không sao, cứ thoải mái tinh thần thôi, bây giờ không có cũng chẳng cần phải cưỡng cầu làm gì.”

Tần Kha bĩu môi: “Hình như cha không hề sốt ruột nha?”

“Sốt ruột chớ, ta đang gấp muốn chết nè!”

Ông trời ơi, nhìn xuống mà coi kỹ thuật diễn hạng bét của cha ta kìa!

Tần Thiên Tuyết nói: “Bây giờ lớp ngươi chỉ còn lại hai người chưa có linh nguyên, ngươi là một trong số đó, chỉ mong không phải là phế linh thể.”

Tần Kha ngẩng đầu nhìn chị gái: “Bà chị cũng là linh giả sao?”