Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh
----------
Thân là thanh niên thời đại mới đẹp trai sáng láng phong độ ngời ngời (giản lược bớt 10.000 chữ tự luyến), Tần Kha đương nhiên biết Hệ thống trong tiểu thuyết là gì.
Nó chính là thần khí cần có để mấy tên vô dụng bắt đầu quá trình trang bức vả mặt!
[Bổn Hệ thống là Hệ thống thu thập cảm xúc, chỉ cần chủ ký sinh khiến người khác sinh ra tâm tình tiêu cực thì sẽ thu hoạch được điểm tích luỹ!]
[Xin hỏi có chấp nhận khoá lại với Hệ thống không?]
Tần Kha: “Ngươi đoán xem?”
[Ta đoán cái mả mẹ nhà ngươi, mau khoá lại! Mau lên!!!]
“Được rồi được rồi, khoá thì khoá, sao phải hung dữ vậy?”
[Keng. Hệ thống đang khoá lại… Khoá lại thành công!]
[Gửi tặng quà tân thủ: mười lần rút thưởng.]
[Bắt đầu rút thưởng!]
[Chúc mừng chủ ký sinh rút được lời chúc phúc, bổn Hệ thống chúc ngươi may mắn lần sau!]
[Chúc mừng chủ ký sinh rút được lời chúc phúc, bổn Hệ thống chúc ngươi may mắn lần sau!]
[Chúc mừng chủ ký sinh rút được lời chúc phúc, bổn Hệ thống chúc ngươi may mắn lần sau!]
Tần Kha: “. . .”
Mẹ nó!
Ba lần đều xịt thì thôi đi, ngay cả câu chúc cũng giống hệt nhau.
[Chúc mừng chủ ký sinh…]
. . .
[Chúc mừng chủ ký sinh rút được lời chúc phúc, bổn Hệ thống chúc ngươi may mắn lần sau!]
Tần Kha: “Hết rồi? Cứ thế mà hết rồi? Thần mẹ nó Hệ thống chúc phúc! Ngoài chúc ta may mắn lần sau ra ngươi còn làm được cái gì?”
[Bình tĩnh đừng hoảng hốt, bổn Hệ thống tặng ngươi một giải thưởng an ủi, 999 linh dịch x 1.]
[999 linh dịch: sau khi sử dụng, trong cơ thể sẽ xuất hiện linh nguyên.]
Tần Kha không biết linh dịch là cái gì, càng không biết tới linh nguyên.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, thế giới này đã không giống lúc trước.
Lúc này Triệu Đức Trụ trầm giọng nói: “Hai người các ngươi theo ta tới văn phòng.”
. . .
Trong phòng giáo viên.
Triệu Đức Trụ ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo.
Bởi vì quên kéo khoá quần nên bên dưới lớp quần tây màu đen lộ ra vải đỏ rất bắt mắt.
Hắn lấy hộp quẹt ra, tựa lưng vào ghế châm một điếu thuốc lá.
“Đến bây giờ đã không chỉ có một giáo viên phản ảnh việc các ngươi ngủ trong giờ học. Gọi điện thoại kêu phụ huynh tới đây.”
Tần Kha gãi đầu nói: “Chuyện là, thầy ơi, trong nhà ta không có ai cả.”
Triệu Đức Trụ nghi ngờ hỏi: “Không có ai? Sao lại thế được? Ông nội ngươi đâu?”
Tần Kha đáp: “Triệu lão sư, thầy quên rồi sao? Hai tháng trước ông nội ta mới mất, khi đó ngươi còn tới nhà ta ăn đám ma rồi luôn miệng khen cha ta xử lý tang sự không tệ, đợi đến khi cha ngươi chết thì ngươi cũng phải học hỏi làm theo…”
Vương Chí Kiệt không nhịn được phì cười thành tiếng.
Có hiếu chết mất!
[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +789.]
Thì ra cái Hệ thống chó này chơi như vậy.
Triệu Đức Trụ sạm mặt lại: “Nói bậy nói bạ, ta nói thế khi nào!”
“Thầy còn nói phải kiếm thật nhiều tiền, chờ khi cha chết thầy giúp cha tổ chức một đám tang nở mày nở mặt… nhưng lúc đó thầy uống say quá rồi…”
[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +888.]
Trong lòng Triệu Đức Trụ có trăm ngàn con thảo nê mã chạy vụt qua.
“Đủ rồi đủ rồi, còn nhỏ tuổi mà ăn nói bậy bạ. Vậy gọi cha ngươi tới đi!”
Tần Kha lắc đầu: “Cha ta đi công tác ở tỉnh khác rồi.”
“Thần mẹ nó chứ đi công tác! Cha ngươi không phải là đội trưởng đội bảo vệ sao?”
Tần Kha hơi rối rắm, cuối cùng mới nói: “Được rồi, ta nói thật cho thầy biết, cha ta đi mát xa bị cảnh sát bắt, đến bây giờ còn chưa được thả ra.”
[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +888.]
Triệu Đức Trụ lâm vào hoảng hốt.
Hắn đã quen biết cha của Tần Kha từ nhiều năm trước. Chẳng trách dạo này vẫn luôn không liên lạc được với đối phương.
Mẹ nó quá nguy hiểm!
Cũng may lần trước Tần-đại-lừa-gạt rủ ta đi ngâm chân với hắn mà ta không đi. Nếu không giờ này lão tử cũng ăn cơm tù rồi!
“Vậy chị gái ngươi đâu?”
Tần Kha lập tức đáp: “Đừng mà Triệu thúc! Tính tình của chị ta thế nào ngươi biết rõ ràng.”
“Trong lúc ở trường cấm nhắc tới quan hệ cá nhân!”
Nghĩ đoạn, Triệu Đức Trụ thở dài một tiếng.
“Thôi được rồi, chờ cha ngươi được thả ra ta lại nói với hắn sau vậy.”
Nói xong hắn nhìn về phía Vương Chí Kiệt.
“Còn ngươi? Tự ngươi gọi điện thoại cho cha ngươi hay để ta gọi thay?”
Vương Chí Kiệt ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Chuyện là… cha ta cũng không có ở nhà.”
“Sao cha ngươi lại không có ở nhà?”
Vương Chí Kiệt dè dặt nói: “Cha ta đi cùng cha hắn nên cũng bị công an bắt luôn rồi.”
Triệu Đức Trụ: “. . .”
“Chuyện gì thế này Tần Kha? Cha ngươi và cha hắn còn đi mát xa tập thể?”
Tần Kha lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta không biết, bọn họ không có rủ ta đi cùng.”
[Keng, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +888.]
Triệu Đức Trụ hít sâu một hơi, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Vì sao chứ?
Vì sao một lớp học nho nhỏ do ta chủ nhiệm lại có thể cùng lúc xuất hiện hai nhân tài kiệt xuất như vậy?