Cổ Thị thấy Chung Niệm Thư nổi giận, lúc này mới co người lại, nhưng vẫn không cam lòng như trước, nói: “không phải Nô tỳ tiếc số bạc kia, mà vì tức quá, từ trước đến giờ chúng ta đã bỏ bao nhiêu bạc rồi? Thế mà bọn họ lại lừa chúng ta.”
Chung Niệm Thư lại không để bụng nói: “Bá phụ đã từng nói, hòa khí sinh tài, không nên gây thù kết oán với người khác.” Rồi nàng ta nói tiếp: “Tuy rằng không phải Vọng Nguyệt Lâu, nhưng bào ngư vẫn là bào ngư thật, dù sao cũng không đáng để tức giận lắm đúng không?”
Cổ Thị đã hoàn toàn nguôi giận, lẩm bẩm vài câu rồi đi xuống.
Điều này làm cho Tề Như Trân có cái nhìn khác về Chung Niệm Thư, cảm thấy tuy rằng cô nương này có dáng vẻ như là nhà giàu mới nổi, nhưng tính cách rộng rãi và có hiểu biết, lại nhìn thấy thủ đoạn vừa rồi, không khỏi cảm thấy tò mò.
Chung Niệm Thư là người thông minh, nhìn thấy mình đã lấy lòng Tề Như Trân nửa ngày rồi mà nàng ta vẫn không có phản ứng, lúc này lại nhìn bản thân, lập tức hiểu ra đi lên nói: “Cha ta làm huyện thừa ở huyện Hồ Lô, nơi đó nghèo đến không chịu nổi, khắp xung quanh huyện nha không có cửa hàng tơ lụa nào, cha sợ ta chịu khổ, vì thế đã đưa ta đến nhà bá phụ, thật ra bá phụ ta rất thương ta, coi ta như là con gái ruột, nhưng mà khi ta còn nhỏ suýt nữa đã bị bắt cóc, dọa cho ông ấy sợ hãi, cuối cùng cảm thấy dựa người không bằng dựa mình, nên đã tiêu số tiền lớn tìm người dạy võ cho ta, luyện nhiều năm như vậy cũng có được chút thành tựu, nếu như gặp phải cao thủ thật sự thì ta đánh không lại, nhưng người bình thường đối phó vài cái cũng không thành vấn đề.”
Tề Như Trân rất là hâm mộ nữ tử oai hùng như Chung Niệm Thư, khi nàng ta vừa để lộ kỹ năng kia đã làm cho Tề Như Trân phải nhìn nàng ta bằng con mắt khác, sau đó đã xóa hỏ bết thành kiến của mình, nói: “Thật sự khiến người khác hâm mộ,”
Hai người lập tức kéo gần khoảng cách, hai nữ tữ đều rời xa cha mẹ vào kinh thành, rồi bị kẹt lại cùng một nơi, qua vài ngày đã thân như là tỷ muội.
Giang ma ma có hơi không vui, uyển chuyển nói với Tề Như Trân: “Cô của nàng ta là một nữ tử dòng dõi thư hương, mà lại hạ mình gả cho một ông già bốn mươi tuổi làm vợ kế, không biết có bao nhiêu người nói nàng ta thấy người sang bắt làm quàng họ không từ thủ đoạn đâu, còn về Tề cô ngươi kia, không phải nô tỳ nói gì, nhưng cách ăn mặc của nàng ta thật sự khiến nô tỳ coi thường, vì sao ngài phải qua lại với nàng ta, phải biết rằng sau này ngài sẽ là…”
Tề Như Trân ngắt lời của Giang ma ma: “Nhìn người không nhìn vẻ bề ngoài, Chung cô nương này nhìn như người thô tục, trí thông minh lại như người ngốc, nhưng cũng đáng để kết giao, nói không chừng sau này còn có thể trở thành trợ lực của ta, đừng nói nữa, còn về vị trí kia… Đương nhiên ta nhất định phải có được, nhưng mà sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì chút việc nhỏ này.”
Qua mấy ngày thời tiết cuối cùng đã trong xanh, hai người vì tiện đường nên cùng nhau lên đường, từ sau khi tên quan lại trạm dịch đưa tiệc rượu Vọng Nguyệt Lâu giả thì luôn thấp thỏm bất an, lần này bị Cổ Thị gọi qua, còn được nhét vào một cái hồng bao thật lớn, Chung Niệm Thư nói: “Mấy ngày nay làm phiền đại nhân, đây là một chút thành ý của ta.”
Khi tên quan lại kia thu bao lì xì thì mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm, đối xử với Chung Niệm Thư vô cùng nhiệt tình, còn thành tâm cưỡi ngựa tiễn nàng ta một đoạn đường, Tề Như Trân nhìn hết vào trong mắt, chỉ cho Giang ma ma nhìn, còn nàng ta thì không nói gì.
Tử Trúc ở bên cạnh hỏi: “Quận chúa, ma ma, nô tỳ vẫn thấy khó hiểu.”
Giang ma ma chọc chọc Tử Trúc đầu, nói: “Cái đầu ngỗ nhà ngươi, đi theo quận chúa nhiều năm như vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào, vị quan kia biết cô của Chung tiểu thư là Cố phu nhân, nhưng vẫn đưa tiệc rượu giả lừa gạt, có thể nhận ra hắn ta có nỗi niềm khó nói, có lẽ là vì trong nhà có chuyện lớn thiếu bạc, Chung cô nương mở một mắt nhắm một mắt như vậy là cho hắn một con đường sống, ngươi nói hắn có thể không cảm kích được sao? Sau này sẽ không khỏi khen Chung cô nương, sau này tiếng thơm của nàng ta sẽ được truyền ra.”
“Thì ra là như thế.”
Giang ma ma nói xong cũng bội phục, nói: “Vị Chung cô nương này thật ra cũng có chút ý tứ, tuy làm việc nhìn hơi lộn xộn, nhưng đều nhắm đúng điểm quan trọng.
Khi tới vùng ngoại ô kinh thành hai người phải tách ra, Chung Niệm Thư rất quyến luyến nói với Tề Như Trân: “Quận chúa, không thì ngài đến nhà ta ở đi, ở kinh thành ta cũng có một tòa nhà ngũ tiến, có rất nhiều phòng.”
Cả đoạn đường đi này Giang ma ma cũng được xem như đã mở mang kiến thức về độ giàu có của Chung Niệm Thư, khi biết nàng ta có tòa nhà lớn như vậy thì cũng không kinh ngạc.
Tề Như Trân nói: “Ta nhận ý tốt của ngươi, nhưng mà ở nhà mình vẫn thoải mái hơn.”
Chung Niệm Thư cũng biết là như vậy, nhưng vẫn quyến luyến không buông, người dẫn nàng ta đến kinh thành chính là đường ca của nàng ta, lúc này đã đứng phía trước chờ hồi lâu vẫn chưa thấy Chung Niệm Thư, đành nói: “Tiểu muội, nếu không đi sẽ không vào được cổng thành.”
Tề Như Trân nói: “Mau đi đi, ngươi có rảnh có thể tới chơi.”
“Cô ta sẽ không cho ta ra cửa, nàng ấy bảo phải dạy dỗ ta học lễ nghi, rồi mới dễ tìm cho ta một vị hôn phu!” Chung Niệm Thư ai oán nói.
Tề Như Trân nhịn không được cười, nói: “Cô ngươi cũng vì tốt cho ngươi, vả lại, đến tiệc mừng thọ thái hậu chẳng phải là sẽ gặp lại sao.” Tề Như Trân đến để tham gia tiệc mừng thọ thái hậu, còn Chung Niệm Thư đến để nương nhờ cô cô nàng ta.
Nếu là chất nữ của cố phu nhân đương nhiên sẽ được dẫn theo tham dự tiệc mừng thọ thái hậu, đến lúc đó hai người sẽ lại được gặp mặt.
Sau khi Hai người tách ra, Tề Như Trân ngồi xe ngựa đi tới vùng ngoại ô tú Phật Sơn, người đánh xe nghiêm trang nói: “Quận chúa, phía trước chính là tòa nhà của chúng ta.”
Giang ma ma đỡ Tề Như Trân xuống xe ngựa, có điều khi nhìn cảnh tượng trước mắt thì bà ta đã ngơ ra, hiển nhiên biệt viện trong tưởng tượng của bọn họ là tòa nhà lớn tường trắng ngói xanh, có rừng cây hoa nở đẹp không sao tả xiết, nhưng mà tòa nhà này chỉ là một cái sân nhỏ thì thôi đi, vách tường còn tróc ra, cửa mở được một nửa, còn có một nam tử gầy đét ăn mặc bộ đồ chắp vá nằm trước cửa ngủ ngáy khò khó.
Tề Như Trân thở dài, nghĩ đến tình trạng trong nhà, nói: “Ta đã sớm đoán được, cũng không phải là tòa nhà gì lớn.”
Bởi vì không ngờ rằng tòa nhà lại như vậy, nên bọn họ chẳng chuẩn bị trước, Giang ma ma dẫn theo mấy hạ nhân thu dọn vài canh giờ mới cảm thấy nơi này có thể cho người ở được, nhưng có một vấn đề đó là tối nay ăn gì đây?
Chu Nhị kia vừa thay một bộ quần áo, nhưng vẫn nhìn gầy như que củi giống trước, hắn ta tủi thân nói: “Đã một năm không trợ cấp rồi, bạc đã sớm tiêu hết, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác, sao trong nhà có thể chuẩn bị lương thực được? Nếu như ngài không đến thì tiểu nhân sẽ phải sang cách vách xin cơm.”
“Cách vách còn ở người?”
“Có đó, hơn nữa đồ ăn họ làm… Mỗi khi đến giờ cơm, cái mùi thơm kia, ôi chao, đó, quận chúa ngài tự ngửi đi.” Chu Nhị nuốt ngụm nước miếng, nhịn không được nói.