“Đại nhân…” Triệu Mạt không nhịn được kêu lên.
Vương Chính Trạch liếc nhìn Triệu Mạt, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng. Điều này khiến Triệu mạt ý thức được rằng hắn đang vượt quá bổn phận, lập tức cúi đầu xuống.
Chờ Vương Chính Trạch và tiểu nha hoàn đi rồi, hắn vẫn đứng ở đó một lúc lâu. Nhớ tới lúc mới vào phủ, Lâm Dao sờ sờ đầu hắn, dịu dàng hỏi hắn mấy tuổi. Sau đó biết hắn vì nhà nghèo nên mới bị bán đi, nàng sẽ thường xuyên mang quần áo nửa cũ nửa mới, thêm một ít thức ăn để hắn mang về nhà phụ giúp cha mẹ.
Nhà bọn họ có sáu đứa nhỏ, đệ đệ nhỏ nhất dường như phải dựa vào đồ Lâm Dao cho mới có thể sống đến bây giờ.
Nương tử của Triệu Mạt cũng là một nha hoàn trong trong phủ, vốn là nha đầu chuyên phụ trách nấu ăn, gọi là Xảo Nhi. Sau đó được chỉ định thành hôn với hắn, lúc này mới trở về từ nhà mẹ. Đang thu dọn đồ đạc, thấy Triệu Mạt trở về nàng hỏi: “Phu quân, sắc mặt chàng sao khó coi vậy?”
“Đại nhân nạp thiếp, phu nhân tức giận bỏ đi rồi.”
“Cái gì?”
Xảo Nhi nghe hết đầu đuôi câu chuyện liền tức giận dậm chân: “Tuy phu nhân là phụ nữ nhưng từ trước đến giờ đều nói là làm, nếu không gia sản những năm gần đây sao có thể lớn như vậy được? Nàng đã nói muốn thì chuyện này vô phương cứu chữa.”
“Chuyện này…” Triệu Mạt luống cuống.
Xảo Nhi căm giận nói: “Hắn đúng là một Trần Thế Mỹ điển hình mà. Để ta xem xem, hắn sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”
Lâm Dao mới mua biệt viện Tụ Phật sơn trang vào năm ngoái, rất nhiều thứ bên trong được mua lại. Nhưng mà vì quá xa xôi nên mới chỉ ở được một lần, lúc về nàng giữ lại một đôi vợ chồng già ở lại chăm nom.
Buổi tối, Trương Sơn đang cùng thê tử của mình là Ngô Nhị Nương ngồi ở sân hóng mát, vừa quạt quạt lá vừa ăn dưa chuột. Dưa chuột vỏ ngoài vàng ố nhưng bên trong thịt non nhiều nước, ăn rất ngon: “Mặc dù dưa chuột nhìn rất kỳ lạ nhưng ăn rất ngon. Còn nhiều không? Có đủ được một rổ không? Hái xong rửa sạch rồi đưa vào kinh đi, để cho lão phu nhân nếm thử!”
Ngô Nhị Nương vỗ một cái, trong lòng bàn tay có một con muỗi bị đập chết, nói: “Tất nhiên là đủ rồi. Đúng lúc nhang muỗi dùng hết rồi, đi mua thêm một ít.”
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Mở cửa mau, phu nhân tới.”
Trương Sơn và Ngô Nhị
Nương nhìn nhau, vội vàng chạy ra mở cửa. Sau đó họ nhìn thấy Chu thị quen
thuộc, còn có Mậu Xuân, ngoài ra còn có nhũ mẫu và đại nha hoàn của Lâm Dao.
Chỉ cần hai người này ở đây thì chắc chắn phu nhân cũng ở đây.
Vẻ mặt các nàng đầy mệt mỏi, hiển nhiên đi rất gấp gáp. Ngô Nhị Nương vội nói: “Ai ui, phu nhân đến cũng không nói trước một tiếng để chúng ta dọn dẹp, bây giờ ở đây rất bừa bộn. Nhanh vào uống chén nước rồi nghỉ ngơi một chút.” Tiếp đó nói với Trương Sơn: “Lão đầu, ông mau đi đun nước để phu nhân tắm rửa thay quần áo.”
“Ôi! Ta đi ngay!” Trương Sơn đáp một câu rồi lập tức đi vào phòng bếp.
Lâm Dao cũng chỉ mang theo mười mấy người, chuồng ngựa và bọn hạ nhân đều có từ trước. Dù sao lần trước đã sắp xếp qua một lần, rất nhanh đã thu xếp xong.
Tắm rửa thay xiêm y rồi lại ăn một bát cơm nóng, Lâm Dao thoải mái thở dài, chỉ Mậu Xuân nói: “Lấy hộp trang sức lại đây cho ta.”
Mậu Xuân cầm một hộp gỗ trầm hương hình vuông khảm hoa tới. Hộp tổng cộng có hai tầng, tầng trên để đồ trang sức đeo thường ngày, tầng dưới để ngân phiếu, địa khế và những đồ quý trọng khác.
“Phu nhân, ta trông coi rất cẩn thận, đồ vật bên trong sẽ không bị mất.”
Lâm Dao cười một tiếng với Mậu Xuân, nói: “Ta biết ngươi cẩn thận, giao cho ngươi ta rất yên tâm. Nhưng mà ta đang tìm một thứ khác.” Một thứ vô cùng quan trọng với Lâm Dao nàng.
Lật thật lâu, cuối cùng tìm thấy ở phía dưới một phong thư. Nàng mở ra, là một tờ giấy cũ có từ rất lâu rồi. Mậu Xuân thấy vậy lập tức kinh ngạc nói: “Đây không phải là chữ của đại nhân sao?”
“Chính là hắn viết cho
ta.”
Lâm Dao tuy là nữ tử những mà là một người nói là làm. Nếu nàng quyết định muốn ly hôn thì sẽ không hối hận, huống chi…Từ khi có giấc mơ đó, giấc mơ quá mức chân thật. Nàng còn nhớ rõ ngoài mặt nói để cho nàng ở trong am đường tu Phật tĩnh dưỡng nhưng thực tế chính là giam lỏng nàng trong một cái sân nhỏ. Cha mẹ không thấy, cửa không ra được, con người giống nhau như đúc. Nếu đây là thật thì sống không bằng chết.
Có lẽ lúc đầu nàng vẫn còn mê luyến Vương Chính Trạch nhưng mà cách làm của Vương Chính Trạch ngày hôm nay giống hệt như trong mộng. Huống hồ nàng cũng thật sự rất chán ghét hắn ta.
Từ lúc ra khỏi phủ nàng đã bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để Vương Chính Trạch đồng ý ly hôn. Con đường làm quan của hắn ta đang rất suôn sẻ, sau này tiền đồ lại càng vô lượng. Càng trèo cao thì càng quý trọng danh tiếng mặt mũi. Cho dù là vợ cũ hay ly hôn thì cũng sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của hắn.
Vì thế nên Vương Chính Trạch thà giam lỏng nàng trong am đường, hành hạ nàng đến chết cũng sẽ không đồng ý ly hôn. Những mà cũng may nàng có vật này. Có nó, Từ Ngọc Chi sẽ có thể ép Vương Chính Trạch ly hôn.
Lâm Dao thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông xuống trái tim đang treo lơ lửng.
“Phu nhân, đây là cái gì? Ta ở ở đây thề…”
Lâm Dao gấp tờ giấy lại, đứng lên: “Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Mậu Xuân không dám lỗ mãng, nói: “Phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài lên giường.”
Lâm Dao nằm trên giường, để tờ giấy đè dưới gối. Nhớ đến mười năm trước lúc mới thành thân, hai người lúc nào cũng ngọt ngào như mật vậy. Khi đó nàng cảm thấy, nữ tử có cuộc sống hạnh phúc nhất cũng chỉ đến như vậy thôi.
Nàng thỉnh thoảng lại tự hỏi nếu Vương Chính Trạch thay lòng đổi dạ thì phải làm thế nào? Lúc ấy Vương Chính Trạch đối xử với nàng cũng là thật lòng đúng không? Không những thề nguyền rủa sẽ đối tốt với nàng mà còn viết phong thư này, nếu như làm trái sẽ tự đi ly hôn, trả tự do cho Lâm Dao, còn chính mình sẽ chết không được tử tế.
Lúc ấy nàng nhận phong thư này, còn vô cùng trân quý mà coi nó như một vật đính ước. Ai biết được rằng, bây giờ nó lại trở thành cọng rơm cứu mạng của nàng. Nghĩ đến cũng thật là nực cười.