Chương 39: Nho Dại (Phần II)

Mọi người hái nho xong, thì đi thẳng về biệt viện, tuy rằng lúc trước cũng từng gặp mặt nhau, nhưng hai người vì tị hiềm nên đã tách ra, lúc này giống như là đã phá vỡ bức tường vô hình, mấy người tụm lại đi cùng nhau rất náo nhiệt, Lâm Dao nói: “Trước kia ta đã từng ủ rượu mơ, nhưng rượu nho thì là lần đầu tiên, vẫn cần phải tìm tòi lại một phen.”

Lý Hiện ra sức lực vuốt mông ngựa nói: “Không phải nô tài muốn nịnh hót phu nhân, nô tài đi theo lão gia nhà chúng ta, cũng đã ăn qua đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng không ít lần, nhưng đều thua xa phu nhân làm, năng khiếu nấu nướng của phu nhân đúng là vượt xa những người khác.”

Về tới chỗ ở, Lâm Dao nghỉ ngơi một lát đã bắt đầu làm rượu nho, rửa sạch quả nho qua nước suối, rồi phơi khô dưới mặt trời, sau đó lấy ra một cái thùng gỗ mới rửa sạch rồi đem đi phơi khô.

Rất nhanh đã phơi xong, Lâm Dao bỏ quả nho cũng đã phơi khô ráo không còn giọt nước nào vào thùng gỗ, sau đó dùng tay bóp nát, Mậu Xuân ở bên cạnh lại hỏi: “Phu nhân, vì sao không dùng chày gỗ để giã? Sao phải làm vậy cho mệt.”

“Muốn ăn ngon thì cần phải làm cẩn thận, cũng không được lười biếng, hơn nữa dùng tay bóp nát thì hương vị sẽ ngon hơn dùng chày gỗ để giã.

Câu trước Mậu Xuân đồng ý, nấu ăn đương nhiên sẽ không thể làm rối loạn trình tự, nhưng câu tiếp theo làm nàng ta thấy hơi khó hiểu, Lâm Dao ngồi bên cạnh bóp nho, quả nho căng tròn, dường như khi bóp còn có thể nghe thấy âm thanh tách tách, thật ra âm thanh không lớn như vậy, nhưng rất thú vị, động tác của nàng càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là rất thích cảm giác này, nói: “Ví dụ như lúc trước ta xào cải trắng, bởi vì không tìm thấy dao nhỏ nên ta đã dùng tay xé, không phải ngươi đã nói hương vị rất ngon sao.”

Mậu Xuân nhớ lại đúng là vậy, nói: “Phu nhân, nô tỳ đã hiểu.” Thật ra trong lúc nói chuyện Mậu Xuân đã bắt đầu rửa tay sạch sẽ, còn chú ý trên móng tay có bùn đất hay không, nàng ta biết phu nhân rất coi trọng chuyện này, sau đó lại cùng bóp nát nho, nàng ta vừa bóp quả đầu tiên đã phát hiện: “Ồ, cái này chơi thật đã.”

Lâm Dao không nhịn được mà ha ha, nói: “Là chơi rất vui.”

“Hừ, phu nhân nói dùng tay bóp đồ ăn sẽ ngon là lừa nô tỳ thôi, nhất định là vì cái này chơi rất vui.”

Hai người nói chuyện, động tác trên tay cũng không ngừng lại, thậm chí còn thi coi ai bóp nhanh hơn, vào lúc này Lý Hiện và Triệu Hằng đến, trong tay hắn ta cầm một cái vò, nói: “Phu nhân, không phải ngài nói trong nhà không có mật ong, lão gia chúng ta nói trong nhà có, nô tài về tìm thì đúng là có một vò chưa mở, là mật ong hoa keo.”

Bình thường luôn là Lý Hiện đến một mình, hiếm khi thấy Triệu Hằng cũng đến đây, nhưng lúc này hắn lại theo vào đây.

Hiển nhiên Triệu Hằng đã đổi bộ quần áo khác, lúc này hắn mặc một áo lụa suông màu xanh đậm viền chỉ vàng, trên đầu đội kim quan, thật ra lúc này hắn ăn mặc có trông vẻ trang trọng hơn khi lên núi một chút.

“Đang bóp nho sao?”

“Đúng vậy, Tam gia ngài có muốn thử hay không?” Lâm Dao vốn chỉ hỏi cho có lệ, không ngờ vậy mà Triệu Hằng lại nói: “Được.”

Lâm Dao: “…”

Mậu Xuân nhanh trí nói: “Nô tỳ đi lấy tạp dề cho Tam gia, vừa nhìn là biết quần áo của Tam gia không tiện, rất dễ bị bẩn.” Mậu Xuân cầm tạp dề lại đây đưa cho Lý Hiện.

Triệu Hằng mặc tạp dề vào, rồi đi rửa tay, lau khô, lúc này mới đi đến trước thùng gỗ.

Chỉ chốc lát sau, ngoài thùng gỗ có ba người đứng bóp nho, lúc đầu Triệu Hằng có hơi do dự, Lâm Dao làm mẫu, cầm một quả nho trong lòng bàn tay: “Tam gia, cứ dùng sức bóp nát thế này là được.”

Mậu Xuân nói: “Tam gia, chơi rất vui!”

Triệu Hằng dùng chút sức đã bóp nát, vậy mà có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời, giống như là tích tụ trong lòng tan biến hết cả, nhất thời trở nên hăng hái, dù sao hắn cũng là nam tử, bàn tay rất lớn, tách tách, phần lớn nho đều bị hắn bóp nát.