Nói chuyện một đường, rất nhanh đã đến tẩm cung của hoàng đế - điện Chiêu Dương. Hoàng đế đi nhà bên cạnh đổi thường phục, triều phục tuy rằng xa hoa tinh xảo, nhưng rất nặng. Bây giờ đổi thành thường phục gọn nhẹ, hắn thoải mái đến nỗi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa vặn đến thời gian ăn bữa tối, Vân Phó không thiếu được muốn cọ một bữa cơm, hét lên: “Đệ bị thương, cần bồi bổ, huynh kêu Ngự Thiện Phòng bưng món ngon nhất lên đây. Đúng rồi, chính là món kim tuyến phun tơ, còn vây cá mập đầu khỉ, đều là món đệ thích ăn.”
Kim tuyến phun tơ chủ yếu là tôm bóc vỏ. Vây cá mập đầu khỉ thì không cần nói, là vây cá, cũng là hải sản, thuộc loại thức ăn gây dị ứng, hoàng đế nói: “Ngươi bị thương thế kia mà còn dám ăn đồ gây dị ứng? Trẫm thấy ngươi không sao hết, quốc công gia đánh còn nhẹ.” Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn chờ Ngự Thiện Phòng bưng đồ ăn tới, trong đó có hai món Vân Phó muốn ăn.
Đồ ăn trên bàn cần phải nếm thử trước. Hai người không thiếu được nói chuyện phiếm vài câu. Huống hồ Vân Phó trời sinh tính tình hoạt bát, không thể ngồi yên, cái miệng không ngừng được nửa phút.
“Mấy năm nay, huynh vẫn ra sức bắt đệ thành thanh, sao không nghĩ tới chuyện tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho đệ? Mỗi tháng chỉ cho đệ một trăm lượng, đừng nói là mua một món đồ đệ thích, ngay cả đi Thiên Hương Lâu ăn một bữa cũng không đủ. Đệ đường đường là công tử của phủ Ninh Quốc Công! Có mất mặt không?”
“Ngươi còn biết mất mặt?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Phó.
Vân Phó đuối lý cúi thấp đầu, ngay cả trà thích uống nhất cũng uống không trôi, nói với vẻ mặt đau khổ: “Bệ hạ, đệ khai thật với người nè, hoa khôi Vân Phương kia, đệ chưa từng chạm vào tay của nàng nữa kìa.”
Hoàng đế ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Huynh biết đệ bình thường thích nghe hát, mọi người nói Vân Phương cô nương hát hay. Lúc ấy đệ chỉ nghĩ đi nghe hát, ai biết tự dưng Vân Phương cô nương té xỉu ở trong lòng đệ, sau đó lại ôm đệ khóc rồi nói cái gì bản thân trong sạch, chưa từng nhơ nhuốc, muốn đệ bỏ tiền chuộc nàng. Sao đệ đồng ý được?
Thấy cách này không được, nàng lại khóc sướt mướt nói mình bị Vương Bôn gì đó của trưởng công chúa xem trọng. Bệ hạ cũng biết thằng nhóc Vương Bôn kia khốn kiếp cỡ nào, từ nhỏ đệ và hắn đã không hợp, khi còn nhỏ đánh nhau với đệ, nói đệ sinh ra giống đàn bà, cứ lấy chuyện này cười nhạo đệ mãi. Lúc ấy đệ không biết tại sao..., Vân Phương cô nương khóc lóc thảm thiết, bệ hạ biết đệ không nhìn nổi nữ nhân khóc, chỉ nghĩ rằng giả vờ đồng ý.”
Tuy hoàng đế rất giật mình khi nghe chuyện ầm ĩ của hai người mà mối quan hệ thật ra trong sạch. Nhưng dựa theo sự đối chọi nhau của Vương Bôn và Vân Phó, sợ là đệ ấy càng muốn nhìn thấy dáng vẻ Vương Bôn tức tới thở gấp?
Chẳng qua, chuyện Vân Phó không nhìn nổi nữ nhân khóc lại sự thật. Từ nhỏ, nó đã là đứa mềm lòng và lương thiện nhất trong mấy cái huynh đệ.
“Sau này chuyện đó ầm ĩ đến như vậy, hôn sự của đệ cũng tiêu tan. Thật ra, Vân Phương cô nương rất tốt, chỉ bán nghệ, không bán thân. Đệ chuộc nàng ra, nàng nói muốn đến nương nhờ cữu cữu Dư Hàng, đệ đã kêu người đưa đi.” Vân Phó đạo.
“Còn vị thiếp kia?”
“Chuyện này thì đệ oan quá. Bệ hạ, người biết tính tình của mẹ đệ mà, người hầu hạ bên cạnh cha toàn là ma ma qua tuổi trung niên. Chỉ có Miêu di nương là tiên đế ban thưởng, cha đệ không dám từ chối nên cho vào hậu trạch. Khỏi nói tới sủng ái, ngay cả gặp mặt cha đệ cũng chưa từng. Hôm đó, đệ bị nhốt ở nhà bức bối quá nên đi ra hậu hoa viên tản bộ thì thấy Miêu di nương đang khóc một mình. Đệ không nhìn được nữ nhân khóc..., nàng cầu xin đệ nghĩ cách thả nàng ra ngoài. Nàng vào phủ lúc mười lăm tuổi, mười năm trôi qua, nàng vẫn là người vô hình trong phủ quốc công. Lúc ấy, đệ chỉ muốn an ủi nàng.”
“Rồi có ôm không?” Hoàng đế hỏi.
“... Ôm, là nàng ôm đệ, đệ trở tay không kịp mà!” Vân Phó nói với vẻ uất ức.
Chuyện sau đó không cần nói nữa, đúng lúc bị người khác bắt gặp, vừa khéo người đó lại là mẹ của tiểu thư nhà họ Lý đến nhà làm khách, tin tức kia lập tức truyền ra khắp nơi.
Hoàng đế quả thực dở khóc dở cười, nói: “Mợ và cữu cữu có biết không?”
“Đệ có nói!” Nhắc tới cái này, Vân Phó tủi thân muốn khóc, “Bọn họ hoàn toàn không tin, nói gì mà làm một nam nhân dám làm thì dám chịu. Bệ hạ, người phải cứu đệ đó.”
Hoàng đế cảm thấy bất đắc dĩ, “Sao bây giờ mới nhớ tới việc nói cho trẫm biết? Trước đó đệ làm cái gì!”
“Đệ cảm thấy có hơi mất mặt.” Vân Phó cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, “Chỉ là bây giờ đệ không nhịn nổi nữa, cha đệ quá tàn nhẫn.”
“Đệ đúng là..., trẫm sẽ tìm một cơ hội hỏi Quốc công gia một chút. Dùng bữa đi.”
Đừng thấy Vân Phó nói nghe đáng thương, vài năm nay hắn ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy, tự do không biết bao nhiêu, cũng xem như kiến thức rộng rãi, bình thường hắn thích nhất là nếm thử mỹ thực ở các nơi, kén ăn cực kỳ.
“Lâu rồi không đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, ôi... hương vị này...” Vân Phó hứng thú bừng bừng ăn một đũa hai món mình chọn, rất nhanh đã lắc đầu, lại ăn sang món khác. Không cần hắn gắp thức ăn, tự có cung nữ giúp hắn gắp vào bát. Nhưng càng ăn hắn càng bớt hứng thú đi: “Bệ hạ, mấy món này mùi vị cũng được.”
Cũng không phải ăn không ngon, chỉ là so với mỹ vị trong ký ức của Vân Phó ký vẫn có chút chênh lệch .
Lý Hiện nói: “Bệ hạ, để nô tỳ đi lấy tương ớt cho ngài.”
Sắc mặt hoàng đế lúc này mới hòa hoãn một ít, khẽ gật đầu, thấy Vân Phó ngồi một bên tò mò, hắn nói: “Đệ cũng nếm thử đi.” Nói xong thì hắn bắt đầu ăn, tuy rằng ăn không nhanh không chậm, nhưng có thể thông qua qua vẻ mặt của hoàng đế là biết hắn ăn rất ngon miệng, làm Vân Phó càng tò mò.
Vân Phó bưng bát, cũng ăn một muỗng, chỉ cảm thấy vào lưỡi cay xè..., các mùi vị luận phiên như đang khiêu vũ trên đầu lưỡi, ngon không kiềm lại được.
“Ăn ngon!” Lúc này, Vân Phó mới bắt đầu vùi đầu vào ăn, hai người im lặng, chờ ăn xong, Vân Phó vẫn chưa thỏa mãn, nói với Lý Hiện: “Lấy cho ta thêm một chút.”
Lý Hiện mắt nhìn bát tương ớt không còn lại bao nhiêu, có chút không bằng lòng, nhưng Vân Phó muốn, cũng không thể không cho. Nàng múc một muỗng, sau đó còn đổ lại một nửa rồi mới bỏ vào trong chén của Vân Phó.
Vân Phó: “...”