Chương 20: Người Phụ Nữ Từng Ly Hôn (Phần II)

Lâm Dao biết các nàng băn khoăn điều gì, tiểu thương cũng phân ra làm ba bảy loại tiểu thương, trong đó làm tửu lâu là loại thấp kém nhất, sẽ bị xem nhẹ, tuy nhiên đây lại là việc nàng thích làm, nàng hiện giờ đã trở thành một phụ nữ đã từng ly hôn, đã tới nông nỗi này rồi còn có cái gì phải sợ hãi?

“Cửa hàng kia của chúng ta sang năm liền không cần cho thuê nữa, trang trí một chút liền có thể trực tiếp mở cửa tửu lầu, đúng lúc không cần tìm chỗ để thuê, năm nay ở thôn trang có nuôi một ít gà vịt chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, liền không cần phải mua từ bên ngoài, rất tiện lợi.” Lâm Dao hiển nhiên đều đã tính toán tốt, chỉ là còn cảm thấy có chút không ổn nói: “Thức ăn ta làm ai cũng nói ăn ngon, nhưng đối với người khác mấy món này đều có thể làm ra, ta phải tạo thêm mấy món mà ở nơi khác không có mới được.”

Tào Thị cùng Mậu Xuân liếc mắt nhìn nhau, biết mình chắc chắn không ngăn được, phu nhân của họ đã quyết định chuyện gì rồi sẽ rất khó quay đầu.

Sau khi Hoàng đế lên xe ngựa, xe chạy nửa canh giờ hắn cũng ngủ được một giấc lại không thấy Lý Hiện tiến vào hầu hạ, có chút kỳ quái hỏi: “Lý tổng quản đâu rồi?”

Tiểu thái giám ở bên ngoài nói: “Lão gia, Lý tổng quản ngồi ở đằng sau.”

“Đằng sau?” Lý Hiện ngày thường đều ngồi ở phía trước xe ngựa, lúc nào cũng túc trực bên cạnh hắn để hầu hạ, hắn ta sợ nhất chính là bị người khác cướp đi công việc này, căn bản không cho người khác có cơ hội lại gần hiện tại rất kỳ quái nha!

Tiểu thái giám nhỉ giọng nói: “Tổng quản ngồi ở đằng sau ôm chặt lộ tương ớt, nhất quyết không cho ai chạm vào.”

Hoàng đế nghĩ tới hình ảnh kia, lập tức liền cười ra tiếng, tiểu thái giám là tiểu đồ đệ của Lý Hiện, đương nhiên là nói tốt cho Lý Hiện, thấy hoàng đế cười lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, ngữ khí cũng có vẻ thanh thoát hơn nhiều không còn khẩn trương như trước nói: “Tổng quản nói, lão gia gần nhất cũng chưa ăn uống gì, sau khi hồi cung cũng chỉ dùng tương ớt này để ăn với cơm, chúng nô tài đều là mấy kẻ tay chân thô ráp, sợ chúng nô tài lỡ chạm vào làm hỏng lọ tương, nên ngài ấy tự mình ôm mới an tâm.”

Một đường đi cũng đã vài canh giờ vẫn luôn ôm như vậy, cũng không phải là việc nhẹ nhàng gì, hoàng đế biết Lý Hiện đang muốn nịnh nọt mình, nhưng không thể không nói vẫn là rất hưởng thụ, hắn như vậy một chút phiền muộn chủ yếu là không muốn hồi cung, mỗi lần trở lại địa phương đó liền nhớ tới cái chết của hoàng hậu cùng đứa trẻ trong bụng, suy nghĩ thoáng qua ngay lập tức liền gạt bỏ.

Về tới trong cung, toàn bộ người trong cung đều giống như sống lại, lập tức liền náo nhiệt, lúc trước hoàng đế không ở đây thái hậu lại hàng năm lễ Phật không thích quản lý công sự, bởi vì không có hoàng hậu nên Đức phi mới lên thay, nàng ta chính là mẹ đẻ của Tam công chúa đang tạm thay thế để xử lý những việc trong hậu cung, nên ai có cái gì tâm tư cũng không thể gợn sóng.

Hoàng đế trước tiên đi đến chỗ thái hậu để thỉnh an, sau đó đi tới cung của Đức phi để thăm Tam công chúa, hoàng đế có hai nàng công chúa, chỉ có một đứa còn sống, đương nhiên phá lệ coi trọng.

Công chúa Đức Dương trời sinh vốn đã yếu ớt, hàng năm phải dựa vào uống thuốc để sống, năm nay đã được năm tuổi nhưng lại nhìn như đứa trẻ ba tuổi, nhìn thấy hoàng đế đến liền mau chóng hô lên một tiếng phụ hoàng sau đó liền bắt đầu ho khan.

Truyền thái y đến đây xem mạch cũng chỉ nói là bệnh cũ, do sinh non nên trời sinh đã yếu ớt, chỉ có thể chậm rãi nuôi dưỡng, nhìn nữ nhi nhỏ gầy suy nhược nằm ở trên giường, hoàng đế vừa lo lắng vừa cảm thấy uể oải, cảm thấy mình đã là hoàng đế nắm trong tay giang sơn, nhưng khi đối mặt với bệnh tình của nữ nhi chỉ có thể bó tay không có biện pháp, vì vậy liền muốn rời đi hắn càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, chỉ có thể dặn dò vài câu liền rời khỏi cung Đức phi.

Vội một hồi lâu, cũng tới buổi ăn cơm tối, Ngự Thiện Phòng nấu cho hắn một bàn đầy món ăn ngon, nhưng hoàng đế lại không có một chút hứng thú, những đồ ăn này hắn không ăn cũng biết nó có hương vị như thế nào, đã ăn hơn mười mấy năm vẫn không có thay đổi những người này chỉ muốn an ổn, ngự trụ phòng có hơn hai mươi mấy người nhưng không có ai muốn đá đổ bát cơm của mình, nên bọ họ sẽ không mạo hiểm mà làm ra nhưng món ăn sáng tạo, Lý Hiện hình như đã sớm biết như thế, bèn cầm tới bát tương ớt do Lâm Dao làm ra, súc một muỗng tương bỏ vào chén cơm nóng nói: “Đây là cách tiểu nha đầu kia chỉ cho nô tài, trực tiếp ăn với cơm.” Sau đó lại nói: “Nô tài khi nảy đã ăn thử qua, chỉ cần một muỗng tương có thể ăn hết một chén cơm.”

Hoàng đế nghe vậy liền có chút dao động, nhanh chóng ăn vào một ngụm, ớt đỏ cay độc vào miệng mang theo mùi hương mỡ heo, sau đó là vị của nấm tiên, măng đinh bên trong còn có hạch đào cùng đậu khô.

Càng ăn càng cay chờ đến khi ăn xong liền phát hiện đã ăn xong một chén cơm.

Hoàng đế xoa xoa mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy ăn thập phần thống khoái, ngay cả buồn phiền tích tụ lúc trước cũng biến mất.