Lúc đem lá trà tới Lâm Dao nhất quyết không chịu nhận, khi Lý Hiện tới đây là nàng tự mình ra gặp mặt, thời điểm nhìn thấy hắn ta nàng giật mình trong giây lát, nói thật tên Lý tổng quản này vẻ ngoài mập mạp trắng trẻo cười lên lại vô cùng hòa thuận, còn chưa có mở miệng nói chuyện đã làm cho người khác cảm thấy rất có hảo cảm, cũng có rất nhiều người giàu có thường lui tới chỗ của nàng, đương nhiên nàng chỉ cần nhìn qua một người đã có thể nhìn ra người đó là loại người gì, ví dụ như một người nhìn vẻ ngoài hiền lành nhưng thật ra là người ngoài hiền trong âm hiểm ác độc.
Nhìn thấy cách ăn nói và cử chỉ của Lý tổng quản, nàng đã có thể đoán ra chủ nhân phía sau của người này không hề đơn giản.
Lâm Dao nói chuyện càng thêm cẩn thận nói: “Bản in khắc đá kia ta thật sự rất thích, từ nhỏ ta đã cố gắng luyện chữ vẫn luôn muốn có một bản in khắc đá như vậy, nhưng lại chưa có cơ hội để làm vì gia cảnh khó khăn, lại không tìm được vật gì tốt để đáp lễ vì vậy mới mạo muội xuống bếp nấu một vài buổi cơm để tạ ơn, cũng may lão gia nhà ngươi không chê cười, chỉ cần ta còn ở nơi này mỗi ngày sẽ nấu đồ ăn mang tới cho lão gia nhà ngươi.” Nói xong liền chỉ vào những lá trà vừa đưa tới nói: “Những lá trà này vô cùng quý giá, ta thật sự không dám nhận lại vô cùng hổ hẹn thậm chí đứng ngồi không yên, còn thỉnh Lý tổng quản ngươi quay trở về thay ta nói lời cảm ơn với lão gia nhà ngươi, nói là phần tâm ý của lão gia ta xin nhận nhưng ta lại không thể nhận những vật này.”
Lý Hiện nhìn thấy Lâm Dao vô cùng thành khẩn biết nàng đây là nói những lời thật tình, trong lòng có chút thưởng thức Lâm Dao, hắn ta ở trong cung đã nhìn thấy qua rất nhiều người, như người tham lam giống như con vật có thể cắn nuốt bất kỳ tâm trí của ai, cuối cùng làm cho mặt mày trở nên khả ố, làm cho người khác vô cùng chán ghét.
Lý Hiện quay trở về kể lại những chuyện ở tửu lầu cho hoàng đế nghe, hoàng đế sửng sốt một chút sau đó cười nói: “Tấm lòng trong sạch, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng ngoài, vị phu nhân này tính cách lại vô cùng kiên cường.”
Vì vậy sau này cũng không tặng đồ nữa, Lâm Dao lại tuân thủ lời hứa, mỗi ngày đều đem đồ ăn tới, trong nháy mắt vậy mà đã hơn hai mươi ngày, hoàng đế mỗi ngày đều ăn vô cùng ngon miệng, ngủ lại ngon giấc, lúc vừa tới đây khuôn mặt xanh xao lạnh lùng, lúc này thần sắc lại hồng hào vui vẻ, âm trầm trên người cũng tan đi bớt, Lý Hiện nhìn thấy hoàng đế như vậy đượng nhiên là vui mừng.
Chỉ là sắp tới đã tới ngày thượng triều, từ khi tổ tiên thành lập ra Nội các chế, có rất nhiều chuyện không cần hoàng đế tự mình xử lý, bất quá mỗi tháng đều phải thượng triều một lần, hôm đó hoàng đế nhất định phải đến không thể vắng mặt.
Theo ý của Lý Hiện hắn ta rất muốn hạ chỉ triệu Lâm Dao vào trong cung để nấu cho hoàng đế ăn mỗi ngày, nhưng lúc trước hắn ta đã hỏi ý hoàng đế một lần nhưng ngài ấy lại không thích, hiện tại cũng không dám nhắc lại.
Hiện tại hắn ta lo lắng nhất chính là sau khi hoàng đế trở về cung, lại không muốn ăn cơm thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Dao vậy mà lại vô cùng săn sóc kêu Trương Sơn Gia đem tới đây một hủ tương ớt cay, theo phía sau là Mậu Xuân nàng ta mặc một bộ váy mận chín da trắng thanh tú, trịnh trọng nói: “Phu nhân của chúng ta vốn muốn đến đây để đưa tiễn ngài, nhưng do từ xưa đến nay nam nữ đều có khác biệt không thể lộ mặt ra ngoài để đưa tiễn nam nhân, lại muốn tránh những ánh mắt nghi ngờ cùng nhiều chuyện, với lại phu nhân nhà ta dù sao cũng là một phụ nữ ở tầng cấp thấp, tự biết xấu hổ vì vậy không mới không tới nơi này đưa tiễn ngài để tránh làm bẩn mắt của lão gia.”
“Hôm qua biết lão gia phải đi, phu nhân chúng ta suốt đêm làm ra lọ tương ớt này, bởi vì bỏ thêm mỡ heo vào bên trong nên mỡ heo mới động lại có chút cứng, chỉ cần bỏ lên chảo xào lại một lần là có thể ăn được.” Mậu Xuân nói.
“Các ngươi đã có tâm như vậy, ta xin nhận.” Hoàng đế nói.
Mậu Xuân này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế, chỉ cảm thấy người này thân hình cao lớn, tuy rằng ăn mặc tầm thường nhưng trên người lại có khí lực uy nghiêm, làm cho nàng ta bất tri bất giác liền kính sợ.