Đối mặt với thế giáp công trước sau, Lâm Phong vẻn vẹn chỉ làm một động tác cúi người quay về phía trước khi miêu nhân dùng sức đạp lên trước.
Miêu nhân nhào tới không trung, lưng Lâm Phong gần như là áp sát móng vuốt sắc bén của gã, xuyên qua dưới thân gã, đồng thời cũng tránh khỏi đồn tấn công của khuyển nhân ở sau lưng. Khi hắn xuyên qua dưới thân miêu nhân, trên tay trái còn kéo theo một dây ruột máu thật dài, đầu kia của ruột nối liền với bụng miêu nhân.
Ngay trong nháy mắt, khi thân thể song phương đan xen, chủy thủ trong tay phải của Lâm Phong đã nhanh như thiểm điện thò ra, xẹt qua bụng Miêu Nhân. Mũi dao móc, ngoáy, rút tay trái rồi nắm lấy kéo. Nương theo động tác nhào tới của hắn, cả sợi ruột được kéo ra một cuộn băng cassette.
Dựa theo kết cấu sinh lý mà phân tích, từ hình thể mà nói, hình chó hoặc hình mèo mới là hình thể động vật ăn thịt tốt nhất. Hình người một sừng ăn thịt người ở phương diện này rõ ràng chậm một nhịp. Đòn công kích của gã lúc này mới phát động. Đối mặt với đòn đánh của gã, Lâm Phong chỉ hơi nghiêng thân thể đã có thể tránh được toàn bộ đòn công kích. Trong mắt người ngoài, đòn công kích của Thực Nhân Ma dường như là nhào vào không mà phối hợp làm hắn có cơ hội né tránh. Trong quá trình này, Lâm Phong rất ác ý mà quấn ruột vào cổ tay hắn. Chủy thủ trong tay phải thuận thế đâm một đao vào gáy gã. Sau đó theo động tác quán tính của thực nhân ma mà tự động kéo ruột trên cổ siết chặt.
Thực nhân ma nhào vào không trung vừa rơi xuống đất đã chết ngay lập tức. Ruột gần như bị kéo ra hoàn toàn trong tiếng kêu thảm thiết của miêu nhân, gã cũng bởi vì chảy máu quá nhiều mà chậm rãi chết đi. Về phần khuyển nhân, sau khi gã biết mình đã đá vào thiết bản nên lập tức thông minh chạy trối chết, mà Lâm Phong thì lông tóc vô thương, chỉ là trên tay dính chút máu.
Trận chiến bùng nổ nhanh như chớp, lại nhanh như chớp mà kết thúc.
Sinh vật hữu cơ được tạo thành từ protein thực sự rất mong manh, ngay cả quái vật cũng không ngoại lệ! Nỗi sợ hãi của con người về quái vật bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết về những điều chưa biết. Lâm Phong có thể bình tĩnh đi lại trong đám quái vật, cũng không phải do hắn to gan, mà là hiện tại hắn căn bản sẽ không phát sinh phản ứng hóa học gọi là "Sợ hãi".
Lúc này đã là mười một giờ đêm, chỉ là hệ thống điện của khu dân cư này còn chưa bị phá hư nên lúc này chung quanh còn tạm thời duy trì trạng thái đèn đuốc sáng trưng. Chỉ là khi hai chân Lâm Phong đang muốn bước vào nhà ăn, không biết là do con người cắt đứt hay là quái vật phá hư mà cuối cùng nơi cung cấp điện rốt cục đã đến cực hạn, ánh đèn của tất cả kiến trúc trong bốn phía trong nháy mắt bị tắt.
Trong bóng tối đưa tay không thấy năm ngón tay, chỉ có một đôi ánh sáng màu xanh biếc lắc lư xung quanh. Năng lực nhìn đêm của đám quái vật rất xuất sắc, chỉ là bọn nó rốt cuộc cũng không có dũng khí tới gần Lâm Phong. Sau khi hắn bước vào nhà hàng McDonald's, những điểm sáng màu xanh biếc này rất nhanh đã tụ tập trước hai cỗ thi thể trên mặt đất, sau đó chính là tiếng nhai rắc.
Bước vào cửa hàng thức ăn nhanh. "Thức ăn" nằm sấp sau quầy bán hàng. Lâm Phong xông vào kinh động nó, nhưng sau khi hắn cố ý thu liễm toàn bộ hơi thở trên người thì Lâm Phong ở trong mắt nó, cùng không khác những người lúc trước bị xé nát rải đầy cả phòng ăn.
Thịt người, thật ra không ngon một chút nào. Đã có hamburger, gà rán, cánh gà rán ăn nên đại lão quái vật vì đói khát quấy nhiễu tạm thời còn không muốn ăn thịt người đầy mùi máu tanh.
Lâm Phong chậm rãi dựa vào mục tiêu, cảm giác đói khát không ngừng dâng lên cũng đang kích thích tuyến yên của hắn phân bí ra số lượng lớn adrenaline, điều này làm cho hắn phấn khởi không thôi.
Hắn vươn đầu lưỡi ra, đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi,
"Đói! Đói quá!"
Trong nhà ăn, rất nhanh truyền ra tiếng bàn ghế quầy bị đụng ngã, tiếng nổ mạnh do xung đột năng lượng liên tục hơn mười giây. Sau đó hết thảy an tĩnh lại —— chỉ duy trì không đến ba mươi giây. Ngay sau đó, từng tiếng gào thét như heo bị giết mổ, càng ngày càng dài, càng ngày càng chói tai lần nữa xé toang sự yên tĩnh nơi đây.
Rất nhiều "Phi nhân loại" tụ tập ở cửa nhà ăn. Đầu tiên là theo bản năng lỗ chân lông dựng thẳng lên, tiếp theo là cơ bắp căng thẳng, cuối cùng trong sợ hãi mà lập tức tản ra. Thậm chí ngay cả nơi xa hơn cũng trốn sạch sành sanh. Lấy cửa hàng Mạch Quang Lao làm trung tâm, trong phạm vi 200m " Phi nhân loại " không còn tồn tại nữa.
Tiếng gào thét chuyển từ mạnh sang yếu, từ nhay bén đến bằng phẳng, cuối cùng hoàn toàn an tĩnh lại. Không lâu sau, nhóm "Phi nhân loại" trốn ở xa xa dò xét, mượn năng lực nhìn đêm tốt, một lần nữa nhìn thấy bóng dáng hình người kia xuất hiện ở cửa.
"Quái vật!"
Nhiều người, " Phi nhân loại" là quái vật; " Phi nhân loại " nhiều, con người là quái vật! Lời này vẫn rất có lý. Nếu như các "Phi nhân loại " chung quanh còn có thể giữ được ý thức ban đầu, bọn họ nhất định sẽ lớn tiếng gọi Lâm Phong là quái vật! Bởi vì chỉ có "quái vật" trong nhân loại, mới có gan đơn độc đi lại trong quái vật! Xuất phát từ bản năng bảo vệ sinh mệnh, một ngày sau, bọn họ đều nhớ kỹ khí tức trên người "quái vật" đứng thẳng này, hơn nữa còn đánh dấu cực kỳ nguy hiểm, không thể trêu chọc.
Đi tới bên cạnh hồ nước lúc trước đi ngang qua, Lâm Phong khom lưng xuống, đưa hai tay vào trong ao, chậm rãi rửa sạch vết máu dính trên cánh tay. Vừa rồi "Ăn uống "chỉ là một chút nhỏ trước bữa ăn, không thể lấp đầy sự thèm ăn ngày càng tăng của hắn.
Bốn phía vẫn là bóng tối vô tận, nhưng Lâm Phong đang ở trong bóng tối lại nở nụ cười, hắn vừa rửa tay vừa cất tiếng cười to:
"Ai nói thế giới này biến thành địa ngục? Mười giờ trước, tôi mới đúng là sống trong địa ngục! Bây giờ tôi đang sống trong thiên đường! ”