Chương 10: Phải biết cách dùng người, làm người

Phương Vũ là người duy nhất trên đời biết quá khứ đen tối của Lâm Phong. Đừng thấy hiện tại Lâm Phong vui vẻ, hài hước, cực dễ ở chung, nhưng đây chỉ là bởi vì khối u trong não mà dẫn đến dị thường. Sau khi não hắn có khối u ác tính, khối u này lại chó ngáp phải ruồi mà làm hắn khôi phục lại nhân cách bình thường của con người.

Tế bào ung thư trên người Lâm Phong đang khôi phục thành tế bào bình thường. Phương Vũ rất quan tâm đến việc liệu tính cách của hắn có thể cũng sẽ thay đổi theo hay không. Mà vừa rồi trên đường đi đã có một tia manh mối xuất hiện.

Trong phòng rất nhanh đã rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lật sách. Lâm Phong đang tra tư liệu, Phương Vũ cũng tiện tay cầm lấy sách trên giá sách lật qua lật lại. Dường như trên mỗi quyển sách đều có thể nhìn thấy một ít đường màu đỏ mà sau khi Lâm Phong đọc đã ghi vào, hoặc là ghi chép các loại tâm đắc linh tinh, trong đó cũng xen lẫn một số ít nét vẽ nguệch ngoạc của Lý lão đầu.

Phương Vũ đặt mục tiêu mới lên tường ở một góc phòng khách, nơi đó treo di ảnh của cha mẹ Lâm Phong. Trước kia Phương gia và Lâm gia là hàng xóm quen biết mấy chục năm, quan hệ hai nhà vẫn rất tốt. Cậu ta cũng có chút ấn tượng đối với người cha mất sớm của hắn. Đó là một người có năng lực cực mạnh, tiếc là chết sớm vì ung thư. Cậu ta nghe Lâm Phong nói, đây dường như là bệnh di truyền của gia tộc bọn hắn.

Tuy nhiên, ấn tượng của Phương Vũ về ông Lâm là bắt đầu từ những hồi ức của các bậc cha chú.

"Lâm Thiên người kia ấy mà! Làm việc tuyệt vời! Là một người có thể cộng mười điểm thành một trăm điểm! Nghiêm túc, cứng nhắc, cẩn thận! Không ai có thể so sánh với anh ta! Nhưng khi nói đến cách làm người thì lại rất thất bại. Cho nên, rõ ràng là cùng tốt nghiệp một trường đại học , rõ ràng thành tích anh ta cái gì cũng tốt hơn cha nhưng cha từng làm lớp trưởng, trưởng đoàn công tác, chủ nhiệm phân xưởng, giám đốc nhà máy, nhưng anh ta lại vĩnh viễn là binh sĩ dưới tay cha, là một kỹ thuật viên vĩnh viễn không thay đổi! "

“Đừng thấy tên kia cùng cha tranh cãi ngất trời, không nể mặt cha, làm cho cha tức đến hộc máu. Sau khi tức giận thì cha vẫn sẽ dùng anh ta. Anh ta là một con bò với tính cách con bò và cuộc sống của con bò! Kéo xe rất mạnh mẽ nhưng lại không nhìn đường. Cũng may cho anh ta có vận khí tốt gặp được một bạn học hiểu anh ta như cha, nếu không anh ta đã sớm bị người ta chỉnh chết rồi. Sau đó cha bị điều đi, anh ta rơi vào tay người khác,.. .

"Khuyết điểm lớn nhất của anh ta chính là làm việc không biết quang co vòng vèo, tốc độ phản ứng quá nhanh, không thể dễ dàng bỏ qua cho đồ ngốc đồ đần! Con biết gì không? Trong chuyện làm ăn, có một số việc, bạn biết người khác sẽ mắc những sai lầm nhưng không thể đi ra ngăn cản ngay lập tức. Tình huống tốt nhất chính là chờ người khác rơi xuống nước, sắp chết đuối chỉ còn lại một hơi thở thì anh lại ra tay kéo người ta một cái. Còn cái tên Lâm Thiên thì sao? Anh ta sai chính là phản ứng quá nhanh, người khác cách bờ sông còn có mười mấy thước, anh ta đã nhìn ra bọn họ sẽ rơi xuống nước, sau đó sớm ở đó la hét. Con nói xem, người như anh ta có thể làm người ta chán ghét hay không?”

“À! Chuyện này…Đề phòng trước khi xảy ra không phải là rất tốt sao?”

"Không tốt! Cứu người trong nước sôi lửa bỏng người ta sẽ vô cùng cảm kích! Kéo người trên đê, người ta làm phiền cả đời! Cho nên mới nói, có người sắp rơi xuống sông, chưa sắp chết đuối thì tuyệt đối đừng đưa tay ra kéo! Lão Lâm chính là không rõ điểm này cho nên lúc nhà máy sa thải nhân viên, anh Lâm rõ ràng là người có năng lực nhất nhưng lại là người đầu tiên cút về nhà!”

Những lời này đều là trước khi tốt nghiệp đại học và làm việc, cha của Phương Vũ đã truyền thụ lại cho con trai những trải nghiệm trong cuộc sống.

“Con có biết chuyện mà cha con thấy đắc ý nhất trong đời này là cái gì không?”

"Là cái gì?"

"Chuyện cha đắc ý nhất trong đời này có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là dùng người, chuyện thứ hai là làm người! Cha có thể dễ dàng bỏ qua cho chuyện con bò Lâm Thiên này thỉnh thoảng làm mất mặt cha. Cha biết anh ta tài giỏi, vì vậy mặc dù anh ta thường làm cha tức giận nhưng cha đã chịu đựng. Cho nên, thật ra cha không biết làm cái gì nhưng lại biết dùng người, làm người. Cuối cùng trở thành giám đốc nhà máy, đến bây giờ thành cục trưởng. Mà người chuyện gì cũng có thể làm như lão Lâm, lại ngay cả chén cơm cũng không giữ được, cuối cùng còn chết thê thảm như vậy. Này! Con bò lão Lâm này, làm việc được như vậy, nhưng sao lại làm người không thông chứ?”