Chương 7: Giấc mộng đáng sợ

Tôi thở dốc, bất lực nhìn tất cả mọi thứ. Gần năm phút sau, hai bàn tay đáng sợ của ma nữ thứ ba cũng buông ra, bóng ma mờ ảo trong gương từ từ nhạt đi rồi biến mất hoàn toàn.

Khuôn mặt Đổng Tâm Trác vẫn còn mười vết hằn màu đỏ, hai ma nữ kia cũng buông tay, đỡ cô ấy dậy, rời khỏi bàn trang điểm.

Tấm gương trở nên trống không.

Tôi nhìn sang Đổng Tâm Trác, cô ấy như bị kéo về giường, nằm xuống rồi không động đậy nữa.

Một lúc sau, tôi thấy không có động tĩnh gì thêm, nghĩ chắc là đám ma nữ đã đi cả rồi, tôi bèn bò ra đầu giường, run rẩy đưa đầu ngón tay đến dưới mũi của Đổng Tâm Trác, vẫn còn hơi thở.

Tôi nhẹ lòng, nhưng còn chưa kịp thở phào thì cô ấy đột ngột mở mắt ra!

Có câu người dọa người có thể dọa chết người, tôi vừa lăn vừa bò ra thật xa, Đổng Tâm Trác ngoái đầu sang, im lặng đối mắt với tôi, không biết bây giờ cô ấy đang bị ma thao túng hay tự cô ấy điều khiển bản thân nữa.

Ánh mắt Đổng Tâm Trác tràn ngập vẻ thắc mắc, "Trần Vãn... sao trông anh nhếch nhác thế?"

"Tôi..." Tôi ấp úng, vừa nuốt nước bọt vừa hỏi lại: "Cô không sao chứ?"

Cô ấy lườm tôi, "Kỳ cục."

Chẳng lẽ Đổng Tâm Trác không biết cô ấy khi ngủ sẽ bị ba ma nữ điều khiển? Tôi chỉ vào cái kéo màu vàng và đống tóc vụn đầy đất trước bàn trang điểm, nói: "Tôi thấy ba người phụ nữ làm gì đó với cô..."

Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang, sắc mặt hoang mang vài giây rồi trở lại bình thường, "Bọn họ lại đến rồi à."

"Là ai?" Tôi căng thẳng.

Đổng Tâm Trác bỗng biến sắc, hỏi: "Anh có thể nhìn thấy?"

Tôi gật đầu, đáp: "Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương, chỉ có vậy thôi."

"Nhờ anh một chuyện, bây giờ anh thử xem xem họ còn ở trong phòng không?" Giọng cầu xin của Đổng Tâm Trác khiến tôi không thể từ chối được.

"Tốt xấu gì cũng là vợ chồng chính thức rồi, không cần phải khách sáo như thế."

Ngoài mặt tôi vẫn đùa, thực tế thì tim thót lên tận cổ. Tôi đi đến trước bàn trang điểm, nhìn một vòng từng ngóc ngách qua gương rồi xòe tay: "Không có. Rốt cuộc bọn họ là sao, chúng ta có thể nói rõ được không?"

Đổng Tâm Trác lưỡng lự giây lát rồi gật đầu: "Tôi vào nhà vệ sinh đã, quay lại rồi sẽ nói với anh."

"Được."

Tôi đi ra trước cửa sổ, nhìn vầng trăng bên ngoài.

Sau đó, tiếng cô ấy vang lên, "Ừm... có thể giúp tôi một chút không?"

Tôi quay lại, trông thấy Đổng Tâm Trác đi dép lê, má đỏ lên, hai cánh môi cô ấy khẽ mở rồi khép lại, bộ dạng muốn nói lại thôi như có việc gì khó nói lắm, nhưng hai bàn tay lại rũ xuống vô lực.

"Sao thế?" Tôi ngơ ngác.

Đổng Tâm Trác hạ giọng, gấp gáp giải thích: "Lần này trừ cắt tóc tôi ra thì họ còn làm gì khác không? Vai tôi nhức lắm, cánh tay cũng rã rời, muốn nhấc lên cũng khó, thế nên..."

Tôi nghĩ chắc là do hai ma nữ kia vặn ngược tay cô ấy ra sau ghế, tôi kể lại rồi hỏi: "Thế nên cô muốn tôi giúp cô làm gì?"

"Cởi... cởi..."

Đổng Tâm Trác xấu hổ, không nói ra được phần phía sau nhưng tôi vẫn hiểu, cô ấy muốn tôi giúp cô ấy đi vệ sinh!

Tôi vẫn rất vui lòng phục vụ người đẹp, cũng không thể để cô ấy tè ra quần chứ?

Tôi theo cô ấy đến phòng vệ sinh, cô ấy hít sâu, tỏ ra cảnh giác. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ đến tình tiết Đoàn Dự thay áo cho Vương Ngữ Yên trong "Thiên Long Bát Bộ", bèn nói: "Tôi không muốn xúc phạm cô, tôi sẽ nhắm mắt lại."

Đổng Tâm Trác không có ý kiến.

Tôi đặt tay lên cúc quần bò của cô ấy, sau đó nhắm mắt lại cởi, sau khi kéo séc, hai tay lại vòng ra sau nắm lấy mép quần rồi kéo xuống. Vì quá căng thẳng nên tôi kéo hơi mạnh, tuột một cái đến sau đầu gối của cô ấy, đồng thời ngón cái của tôi cũng miết nguyên một đường da vô cùng đàn hồi.

Đổng Tâm Trác thở hơi gấp: "Anh ra ngoài cửa đợi đi."

Tôi quay người đi ra bên ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Một phút sau, cô ấy gọi: "Được rồi." Tôi vừa nhắm mắt mở cửa đi vào vừa nói: "Đến gần cô rồi thì bảo ngừng nhé."

Chừng ba bốn bước, cô ấy bèn bảo tôi dừng lại, tôi ngồi xổm xuống nắm lấy quần cô ấy rồi kéo lên, nhưng kéo séc và cài khuy thì khó quá, không thể tránh khỏi tiếp xúc, tim tôi đập rất nhanh, khó khăn lắm tôi mới làm xong.

Tôi mở mắt ra, Đổng Tâm Trác vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình thản bước ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi ngượng ngập châm một điếu thuốc, mùi hương cơ thể của cô ấy vẫn vương ở ngón tay thỉnh thoảng lại bay vào mũi tôi, khiến tôi ngơ ngẩn.

Hút xong, tôi quay vào phòng ngủ của Đổng Tâm Trác, cô ấy ngồi ngơ ngác ở mép giường không biết đang nghĩ gì. Tôi giục: "Nói đi, ba ma nữ đó là như nào?"

"Thực ra tôi cũng chưa từng thấy họ, càng không biết họ có gốc gác như thế nào." Đổng Tâm Trác nghẹn ngào: "Chừng nửa năm trước, tôi đang học ở nước ngoài có về thăm bố, từ ngày đầu tiên đến bây giờ, tối nào tôi cũng mơ thấy một giấc mơ giống nhau. Đầu tiên là một căn nhà nhỏ, đi vào rồi, người mẹ đã qua đời vì tai nạn giao thông từ năm tôi sáu tuổi sẽ xuất hiện, tôi vui mừng ôm lấy bà ấy, sau đó trên tường sẽ có sáu bàn tay vươn ra, túm lấy mẹ tôi. Tôi bất lực lắm, cứ ở đó gọi mẹ."

Tôi thở dài, không ngờ cô ấy lại đáng thương như vậy.

Đổng Tâm Trác rưng rưng nước mắt, nói tiếp: "Sáu bàn tay đó cấu xé mẹ tôi như xé đồ chơi, chẳng mấy chốc mẹ tôi đã biến thành mảnh vụn. Chúng lại túm lấy tôi, căn nhà trống rỗng trở thành tòa biệt thự này, cứ như thế, họ khống chế tôi làm đủ thứ mà tôi ghét."

Tôi hỏi: "Việc gì?"

"Cắt tóc là còn nhẹ, có lúc sẽ xé quần áo rồi làm tạo dáng này nọ, có lúc sẽ ăn giấy vệ sinh, thậm chí có lúc còn sẽ lao đầu vào tường, ngâm đầu vào bồn rửa tay. Bên tai tôi còn hay có tiếng của những người phụ nữ khác nhau, hoặc là bọn họ chửi rủa tôi một cách độc địa, hoặc là cười ầm ĩ, hoặc là khóc lóc."

Tôi an ủi: "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi."

"Không!"

Đổng Tâm Trác rơi nước mắt, cô ấy nói một cách đau đớn: "Mỗi lần tôi bị sáu bàn tay đó khống chế trong mơ làm gì, trong hiện thực cũng sẽ như vậy, không hề khác biệt. Lần nghiêm trọng nhất là đốt lửa trên giường, nếu không phải được phát hiện kịp thời thì suýt nữa tôi đã thiêu chết chính mình rồi. Đến cả giúp việc trong nhà này hồi trước cũng bị tôi đánh bị thương nặng rồi nằm viện. Lâu dần, tôi bắt đầu bài xích giấc ngủ, buồn ngủ thì lấy kim đâm chính mình, nhưng lần lâu nhất cũng chỉ được hai ngày rồi lại ngủ thiếp đi."

"Hả...?"

Tôi nổi da gà khắp người, thế này thì đáng sợ quá, tôi bèn hỏi: "Thế vì sao cô không rời khỏi đây?"

Đổng Tâm Trác lắc đầu: "Bố tôi từng tính đến chuyện chuyển nhà, nhưng tôi chỉ cần ra khỏi cửa là cổ sẽ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể thở nổi, quay vào trong thì cảm giác đó sẽ biến mất. Thế nên nửa năm nay, trước khi hai người đến, tôi còn không thể bước ra đến vườn."

Tôi thắc mắc: "Chú ba tôi từng xem cho hai người, chắc là tình hình cũng tốt lên phải không?"

"Ừ."

Vẻ cảm kích hiện lên trong mắt Đổng Tâm Trác, "Hồi trước bố tôi từng tìm rất nhiều người, kết quả đều là lừa đảo, đến hai tháng trước, Trần đại sư tìm đến nhà, tôi đang suy sụp cuối cùng cũng từ bỏ được ý định tự sát. Vì từ sau lần đó, dường như sáu bàn tay kia kiêng kị thứ gì, những việc mà họ khống chế tôi làm đều không có tính sát thương thực tế, nhiều nhất cũng chỉ là cắt tóc mà thôi."

"Chú ấy đã làm gì thế?"

"Chỉ một việc thôi."

Đổng Tâm Trác đứng dậy, cô dẩu môi: "Anh lật đệm giường lên mà xem."

Tôi đi đến, thò tay xốc ga giường và đệm lên, phát hiện bên dưới phủ một lớp gạo nếp rất dày, không chỉ vậy, bên trên còn có sáu sợi dây mảnh màu đỏ đan ngang dọc, chia lớp gạo nếp thành sáu khoảnh vuông bằng nhau.

Điều khiến tôi khó hiểu chính là lớp gạo nếp trên cùng đã đổi màu thành màu đen!

Bên dưới vẫn là màu trắng bình thường.

Đổng Tâm Trác đứng cạnh tôi, nói: "Mỗi lần đổi gạo nếp mới, ba ngày sau sẽ biến thành màu đen hết, sau đó phải bỏ đi thay gạo mới, số gạo ở đây trải từ sáng nay đấy. Trần đại sư có dặn khi thay gạo thì phải cẩn thận, không được để sáu sợi dây đỏ này đứt, nếu không thì bọn họ sẽ càng hành hạ tôi dữ dội hơn."

"Đơn giản vậy sao? Chỉ dùng gạo nếp và dây đỏ là giảm bớt rồi?" Tôi vô cùng kinh ngạc.

"Phải."

Đổng Tâm Trác đổi chủ đề, cô ấy nói một cách rất mong đợi: "Sửa soạn giường xong thì chúng ta đi ngủ, Trần đại sư nói anh có mệnh chịu đao, có lẽ tối nay sáu bàn tay đó sẽ không tìm tôi mà tìm anh đấy."