Tôi còn chưa hết kinh ngạc, cảnh tượng tiếp theo đã khiến tôi mở rộng tầm mắt. Vị đại gia giàu có kia lại chạy bước nhỏ đến bên cạnh ghế phụ, vừa tươi cười vừa cúi mình mở cửa nghênh đón chú ba!
Chú ba hoành tráng vậy sao?
Chú ba thì bước xuống không một chút quan tâm, dùng cơ thể đầy thịt mỡ mà ôm lấy người kia. Tôi nhìn chăm chăm vào sắc mặt vị đại gia kia, ông ấy tỏ ra vô cùng bất ngờ nhưng vẫn cung kính nói: "Trần đại sư, lần này ngài đại giá quang lâm quá đột ngột, tôi chuẩn bị hơi gấp, xin thứ lỗi."
"Tôi chỉ là một kẻ nhà quê, không cần vậy đâu." Chú ba đổi giọng hỏi: "Ông Đổng này, con gái ông vẫn ổn chứ?"
Tôi nhớ ra rồi, đại gia này tên là Đổng Thiên Lương!
Ông ấy trái một câu Trần đại sư, phải một câu ngài, khó lòng tưởng tượng được vị trí của chú ba trong lòng ông ấy.
"Cũng may lần trước có Trần đại sư ra tay, con bé mới giữ được tình trạng đó, không trở nên xấu đi. Vì cái đó mà nó không thể đích thân đón tiếp ngài, mong ngài đừng để bụng."
Đổng Thiên Lương lại nói một cách cảm kích và mong đợi: "Ngài đã tìm được cách giúp Tâm Trác trở lại bình thường chưa ạ?"
"Ừm..." Chú ba khẽ gật đầu, đưa tay lên chỉ vào kính chắn gió và nói: "Người lái xe là cháu tôi, nó là mấu chốt để cứu con gái ông, chỉ xem hai người như thế nào thôi."
Đổng Thiên Lương sững sờ, ông ấy quan sát tôi một cách nghi hoặc rồi thôi nhìn, "Xin đại sư nói thẳng, dù chỉ có một tia hi vọng, tôi có khuynh gia bại sản cũng chấp nhận!"
Tôi nghe hai người nói chuyện, hình như thiên kim nhà họ Đổng gặp rắc rối gì đó. Nghĩ lại thì trước đó chú ba từng nói không chỉ một lần rằng việc thứ hai chính là cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh cao đời người, tôi còn tưởng là nói đùa, vãi thật!
Đối với người bình thường, đây là chuyện có nằm mơ cũng không dám mơ...
Tôi sững sờ nhưng không hề kích động, không có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống cả.
Chú ba vỗ vai Đổng Thiên Lương rồi nói: "Ông có thể thay mặt cho con gái ông không?" Người kia gật đầu thật mạnh, chú ba nói tiếp; "Hôm nay để Đổng Tâm Trác đính hôn với thằng cháu cả của tôi, hơn nữa còn phải ngủ chung một phòng một cái giường, bình thường có thể thoải mái ra ngoài, nhưng khoảng cách giữa hai người không được vượt quá mười mét, đảm bảo những thứ đó không dám bám lấy con bé nữa."
Tôi đã hiểu được đại khái, nhưng lại như một con chim ngốc, tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ. Chú nói vậy hơi trực tiếp quá...
Đứa con gái duy nhất là tim gan của Đổng Thiên Lương, nếu không thì cũng không phải khom lưng khom gối với chú ba, thế nên ông chần chừ: "Mong đại sư nói rõ."
Chú ba dựng thẳng đôi mày: "Sao, đang chất vấn hay là nghĩ rằng cháu của Trần lão tam này không xứng với con gái của ông? Ngày trước ông bị đám lừa đảo giang hồ lừa bao nhiêu lần thì ông tự biết, huyền học sa sút, dưới gầm trời này, người có thể cứu con bé không vượt quá hai bàn tay, còn tôi... chính là một trong số đó!"
Đổng Thiên Lương cười bồi: "Không dám, không dám."
Chú ba hừ lạnh: "Thế thì nói rõ ràng nhé, nó quý lắm đấy, tôi đã tính thử vào ngày nó đẻ rồi, là mệnh chịu đao. Những ai gần gũi với nó, khi gặp hoạn nạn thì đều sẽ chuyển hướng sang nó, đây chính là mệnh chịu khổ thay người. Chính vì vậy nên tôi mới đặt tên cho nó là Trần Vãn, ý là vãn hồi, cứu vãn."
Chú ngập ngừng rồi nói tiếp: "Bao năm nay nếu không phải tôi ngầm giúp đỡ thì Vãn Tử đã bị đao vằm cho về trời rồi. Bây giờ để nó đến chịu đao này chính là vì thấy con bé Tâm Trác đáng thương, nếu tôi ra tay giải quyết ác quả ông trồng, hồn phách con bé yếu, nó cũng sẽ chết mất. Thế nên chuyển dịch sang người Vãn Tử thì sẽ dễ giải quyết hơn, hơn nữa mặt mũi nó cũng sáng sủa khôi ngô, phẩm hạnh lại tốt, cũng không đến mức thiệt cho con gái ông chứ?"
Tôi càng nghe càng thấy những gì chú ba nói là thật, chẳng trách từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng xui xẻo, ai mà ngờ được tôi lại mang mệnh chịu đao...
Cũng không phải số khổ, bởi vì mỗi lần đen đủi đều tự nhiên hết đen, lỡ mà không có chú giúp đỡ, e rằng tôi đã đi chầu ông bà ông vải từ lâu rồi!
Đổng Thiên Lương cân nhắc rất lâu, cuối cùng chú ba bực mình, chú xua tay như đuổi ruồi: "Đi vào thương lượng với con gái của ông đi, tôi chờ ông mười phút, hết giờ thì thôi."
"Được."
Đổng Thiên Lương sợ để lâu sinh chuyện, chạy vào trong nhà.
Chờ ông ấy đi xa rồi, tôi xuống xe rồi đi đến trước mặt chú ba, hỏi: "Chắc không phải làm thật chứ? Người ta có tiền có thế, cháu..."
"Trên đời một vạn chuyện, tiền tài và thế lực có thể giải quyết được chín nghìn chín trăm chín mươi chín, nhưng lại thiếu 'một' cuối cùng, không có cách." Chú ba cười.
Tôi không hiểu thế giới của chú, cúi đầu ủ rũ: "Thế cháu thực sự mang mệnh chịu đao à? Đặt tên cháu Trần Vãn là để tận dụng cái mệnh này đi cứu vãn người khác ạ?"
"Mệnh chịu đao là thật, còn chữ Vãn này thì đơn thuần là để lừa ông Đổng thôi." Chú ba cười xấu xa: "Còn ý nghĩa thực sự thì bây giờ thời cơ chưa đến, không thể nói cho mày biết được, tránh lại mất linh."
Tôi thấy lòng dễ chịu hơn rồi, nhưng nghe ý thì chẳng lẽ cái tên này còn có ý nghĩa sâu xa hơn?
Nhưng bực cái là lần nào chú ấy cũng chỉ nói một nửa, giữ một nữa, khiến người ta khó chịu như bị mèo cào vào tim.
"Mày có ý kiến gì với hôn sự này không?" Chú ba hỏi.
Tôi không ngu, đừng nhìn bề ngoài là hóa giải khó khăn cho thiên kim nhà họ Đổng, chưa biết chừng cưới cô ấy sẽ có lợi cho việc cởi bỏ cửu cửu âm hôn giữa tôi và Tịnh Nhi, tôi bèn đáp: "Không ạ, chú ba từng nói sẽ không đẩy cháu vào hố lửa thì nhất định sẽ như vậy."
"Học được cách nịnh rồi à?" Chú ba cười to: "Con gái của ông Đổng, Đổng Tâm Trác là mệnh vượng phu, Vãn Tử, chú giúp mày lấy được người rồi, còn trái tim thì phải tự trông cậy vào mày thôi. Chuyện tốt mà thành thì sau này dù có ăn nhiều đao đến mấy, muốn chết cũng khó. Nếu có thể lấy được cả người lẫn trái tim trước thời hạn, khi mày thiêu thi thể Tịnh Nhi, mệnh tuyến tách ra sẽ nắm chắc được thêm năm phần!"
Quả nhiên là vậy.
Mắt tôi tối đi, tôi lo lắng hỏi: "Mới có năm phần ạ?"
"Miếng vải dính máu kia thêm hai phần." Chú ba nói một cách bí hiểm: "Hôm nay đính hôn xong thì mày ở đây, ba hôm nữa chú sẽ đón mày đi làm việc có thể nắm thêm ba phần cuối cùng."
Tôi lại dấy lên hi vọng, gật đầu: "Rắc rối của Đổng Tâm Trác rơi lên đầu cháu thì sẽ có hậu quả gì ạ?"
"Không chết được."
Chú ba đang nói thì Đổng Thiên Lương đã bàn bạc với con gái xong, xuất hiện.
Ông ấy ấp úng: "Trần đại sư, Tâm Trác có một điều kiện, nó nói nếu mọi người không đồng ý thì thôi..."
"Nói." Mặt chú ba lạnh tanh.
Đổng Thiên Lương lựa lời: "Mọi chuyện có thể làm theo ý của đại sư, nhưng vì hai bên không có tình cảm, cháu nó không được phép có những hành động giống như người yêu bình thường với con bé."
"Nghĩ nhiều rồi đấy, tôi vốn không định để Vãn Tử chung đụng với con bé, sửa mệnh không phải việc một sớm một chiều, hai người không cần phải làm gì, nắm tay ngủ là được." Chú ba đảo mắt rồi nói: "Thế thì đính hôn luôn được chưa? Đằng nào thì ông cũng không có họ hàng gì, ăn bữa cơm rồi chúng ta ra ủy ban đăng ký."
Đổng Thiên Lương nghiêng người, thở dài: "Mời..."
Chúng tôi theo ông ấy bước vào cánh cổng lớn của căn biệt thự số năm, khu vườn rất tiêu điều, bể bơi bụi bặm rơi đầy lá rụng, vườn hoa nhỏ cũng mọc toàn cỏ dại, người không biết còn tưởng nơi này đã bỏ hoang từ lâu.
Đổng Thiên Lương đưa chúng tôi vào phòng khách, ông ấy pha một bình trà rồi lên lầu gọi con gái. Nói thực, tôi ôm hi vọng rất lớn về người sắp trở thành vợ trên danh nghĩa của tôi, tuy ai làm việc người nấy nhưng suy cho cùng thì sau này vẫn phải ăn chung ở chung với nhau.
Tôi uống ngụm trà, không nhận ra được nó và loại trà vài đồng một gói có gì khác biệt.
Còn chú ba thì vừa vui vẻ thưởng trà vừa nói: "Không sai, ông Đổng có thành ý, mang cả Đại Hồng giấu kỹ ra tiếp đãi chúng ta."
Tôi nhìn bóng mặt mình trong chén trà, lòng than thở số mệnh đúng là kỳ lạ, hôm kia vẫn còn theo bạn gái về ra mắt gia đình, hôm nay đã sắp đính hôn với một cô gái khác rồi.
Hết cách, khi không liên quan đến đại nghĩa gì, để sống sót thì co duỗi kiểu gì cũng không thấy ngại.
Một lúc sau, Đổng Thiên Lương quay về, bên cạnh có một cô gái vóc người mảnh dẻ. Cô gái mặc một chiếc quần bò màu xanh nước biển, bên trên là áo khoác màu trắng, ngực hơi lép. Cô buộc tóc đuôi ngựa dài đến eo một cách rất tùy ý, có vài lọn tóc xõa ra hơi rối.
Tôi ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn khuôn mặt cô gái. Là mặt trứng ngỗng, đôi mày mảnh xinh xắn khẽ cau lại, vẻ buồn bã nhè nhẹ thảng hiện, thứ thu hút tôi nhất là đôi mắt tràn đầy linh khí dưới rèm mi dài, nhưng lòng trắng mắt lúc này tràn ngập tơ máu, mệt mỏi như đã rất lâu rồi không được ngủ ngon.
Tôi kiềm nén sự căng thẳng, không ngờ tin đồn là thật, dù trạng thái của thiên kim nhà họ Đổng lúc này rất không ổn, khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều đàn ông, bao gồm cả tôi.
Đồng thời.
Đổng Tâm Trác cũng đang nhìn tôi, thật lâu sau, biểu cảm vẫn không có thay đổi gì, không nhìn ra sự coi thường, cũng không nhìn ra sự coi trọng, tôi cười một cái, cô ấy cũng sẽ mỉm cười khẽ một cái...
Người ta hoàn toàn có coi tôi ra gì đâu!