Chương 14: Hoàng bì tử

Tôi kêu oan ầm ĩ, chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, mối tình đầu của tôi rất trong sáng, còn chưa phát triển đến bước đấy, hơn nữa đứa bé đó còn chưa được nửa tuổi, tính thời gian cũng không đúng mà! Thực ra bố tôi cũng thấy lạ, nhưng người ta lại không nghĩ như thế, bởi vì trước khi chết cô ấy còn cầm ảnh của tôi, đứa bé lại không phải con của chồng cô ấy, thế nên họ chắc nịch là chúng tôi hâm lại tình cũ, hôm kia còn đến tận nhà làm ầm lên, bố tôi tìm cán bộ thôn hứa hẹn gì đó mới tạm thời lắng xuống.

Đúng là không thể loanh quanh bên thôn Triệu nữa, ăn đòn còn là nhẹ!

Nhưng tôi về "hoành tráng" quá, chưa biết chừng đã lan tin sang bên thôn Triệu rồi, đợt tới có muốn sống yên cũng khó. Nhưng tôi vẫn không hiểu được, vì sao mối tình đầu Triệu Tình của tôi lại cầm ảnh của tôi trước khi chết, chẳng lẽ thực sự vẫn còn nhớ nhung tôi? Cái này sao được, lúc chia tay, cô nàng còn đích thân nói "mỗi người một đường, không ai liên quan đến ai" cơ mà.

Tôi nhặt giẻ rửa bát lên, rửa qua quýt rồi chạy về phòng. Mẹ tôi biết Đổng Tâm Trác sẽ về nhà nên đổi giường thành giường đôi, vỏ chăn gối đầu đều mua loại cao cấp.

Không lâu sau, Đổng Tâm Trác vào phòng, cô ấy không quen với nơi lạ lắm, bèn tắt đèn trước rồi mới thay đồ ngủ, nắm tay tôi cùng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, chúng tôi khó khăn lắm mới được ngủ một giấc yên bình thì bị đánh thức bởi tiếng rầm rầm, nghe như đang phá cửa chứ không phải gõ cửa nữa. Tim tôi thót lên, đoán có khi là nhà chồng Triệu Tinh tìm đến rồi!

Bên ngoài ầm ĩ lên rất nhanh, bố mẹ tôi đang lý luận với họ.

Tôi cũng lớn rồi, trốn tránh thì không đáng mặt đàn ông. Tôi bèn mặc áo vào, bảo Đổng Tâm Trác cứ nằm yên rồi ra ngoài. Một người đàn ông đang ôm một đứa trẻ mặt mũi sưng vù, trông bộ dạng bị ăn đòn không ít, hắn vừa chửi ầm ĩ vừa định ném đứa bé xuống đất.

Có thế nào thì trẻ con cũng không có tội.

Tôi bèn đi đến chửi: "Anh làm gì vậy? Có tin tôi báo cảnh sát không!"

Người kia càng tức giận hơn, anh ta vỗ lên chiếc xe đỗ bên cạnh, nói: "Trần Vãn? Chính là mày! Có giỏi thì báo cảnh sát đi, vụng trộm với con đàn bà chết tiệt kia, còn đẻ ra đứa con hoang nên mày xót con mày phải không? Bố mày nuôi không công nửa năm trời, mày nhiều tiền thế thì tao cũng không đập chết nó làm gì, đền một triệu là được."

Vừa mở miệng đã một triệu?

Tôi thực sự muốn lôi chú ba đang ngủ trong nhà ra nói chuyện với người kia.

Người đàn ông kia rất hùng hổ, mẹ anh ta đứng cạnh vừa khóc vừa kêu.

"Triệu Tình mắt mù nên mới theo anh, cô ấy vừa chết, anh không đau lòng mà còn nghi ngờ này kia, còn chạy đến chỗ tôi ăn vạ đòi tiền." Tôi bật cười vì tức, nói: "Ban đầu anh cắm sừng tôi, hai năm rồi chúng tôi không liên lạc cũng không gặp mặt, đứa bé được sáu tháng, chẳng lẽ tôi lại thụ thai qua bluetooth à? Hôm nay muộn rồi, đừng quấy rầy đến làng xóm láng giềng ngủ nghỉ, chờ đến mai chúng ta vào thành phố làm kiểm tra DNA, nếu là của tôi thì tôi tự thiến bản thân luôn, được chưa?"

"Được."

Người đàn ông đó bế đứa bé ngồi xuống đất, mẹ anh ta nói một cách vô lại: "Sợ các người chạy mất, hôm nay bọn tôi sẽ chờ ở đây."

Tôi lười để ý đến hai mẹ con nhà đó, kéo bố mẹ tôi quay vào nhà. Vừa đóng cửa lại, mẹ tôi lo lắng: "Vãn Tử, con muốn đi thật à? Lỡ... thề độc như vậy làm gì chứ?"

"Mẹ, tin con là được, không làm thì sợ gì chứ." Tôi vỗ ngực rồi quay về phòng.

Lòng rối nên không ngủ được, tôi đứng trước cửa sổ hút thuốc, Đổng Tâm Trác chớp mắt hỏi: "Nghe thì có vẻ hơi rắc rối nhỉ."

"Nằm không cũng trúng đạn, bị bắt vạ rồi."

Tôi suy đi nghĩ lại rồi kể lại nguồn cơn cớ sự với cô ấy.

Đổng Tâm Trác cười: "E là Triệu Tình chia tay với anh xong phát hiện người đàn ông đó kém hơn anh nên hối hận rồi, nhưng việc đã thành không thể quay đầu lại, đành phải dựa vào ảnh chụp mà nhớ anh."

Tôi gõ tàn thuốc, nói: "Quan trọng là đứa bé không phải con anh ta."

"Chưa biết chừng nhớ anh quá rồi nên gặp ai đó giống anh, bèn ngoại tình với người đó." Đổng Tâm Trác nói.

"Cô giỏi nghĩ thật ấy."

Tôi rầu rĩ nói: "Biên kịch phim trên tivi cũng không dám viết như thế."

...

Đêm đầu tiên sau khi về nhà đã trôi qua như thế, hôm sau còn chưa ngủ dậy, người đàn ông và mẹ anh ta ở bên ngoài đã bắt đầu hò hét ầm ĩ, chú ba không hiểu tình hình bị đánh thức, xông ra ngoài xách cổ người đàn ông kia lên định đánh, sau đó bị tôi và bố tôi kéo ra. Chú ba nghe đầu đuôi câu chuyện xong bèn cười: "Đi đi, em ở nhà ngủ tiếp, chờ tối mọi người về nhà rồi đi nhà tổ vậy."

Hai nhà đến bệnh viện trong thành phố làm kiểm tra DNA, bình thường ba ngày sẽ có kết quả, nhưng tôi muốn giải quyết nhanh cho xong chuyện nên làm gấp, đến chập tối thì có kết quả. Khi nhận được tờ kết quả, tôi và bố mẹ tôi đần người, số liệu bên trên là... 99,996%!

Thế này...

Tôi rối bời, sao đứa bé này lại thành con mình rồi? Chồng Triệu Tình giằng lấy tờ kết quả đọc xong rồi cười lạnh: "Xem mày còn gì để nói nữa!"

Mẹ tôi nói chắc chắn là nhầm rồi, bác sĩ phụ trách nói không nhầm, hôm nay chỉ có đơn này là cần gấp. Chồng Triệu Tình thu mua được cả bác sĩ làm xét nghiệm? Chắc là không, bởi vì bệnh viện lần này là do tôi chọn bừa.

Đổng Tâm Trác cũng ngơ ngác, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập sự thất vọng, tôi thực sự có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!

Sau đó hai bên gia đình lại cãi nhau, suýt nữa là thành đánh lộn, sau đó Đổng Tâm Trác nói: "Không phải chỉ là một triệu à, tôi đưa, nhưng phải chờ một tuần." Cô ấy còn viết giấy nợ, lúc đó bên kia mới thôi, nói là nếu vượt quá kỳ hạn mà không đưa thì sẽ cầm dao đến nhà chặt cái chân thứ ba của tôi, ai bảo tôi tự dựng flag như thế?

Tuy Đổng Thiên Lương đã quyên góp toàn bộ tài sản, nhưng trước đó ông ta thường gửi tiền vào tài khoản của con gái, cụ thể bao nhiêu thì tôi không biết và cũng không nhất thiết phải hỏi, chắc là nhiều lắm.

Trên đường về làng, mẹ tôi bế đứa bé "nóng bỏng tay", hỏi tôi: "Vãn Tử, con nói thật đi, nó có phải con của con không? Sao mẹ thấy cái mắt cái mũi này giống con thật ấy."

Bố tôi cũng vô cùng nghi ngờ.

Tôi luống cuống: "Không thể thế được, năm xưa con chẳng biết hoa văn quần áo trong của Triệu Tình như thế nào, làm gì có chuyện chạm vào cô ấy?"

Bất cứ lời giải thích nào cũng không có tác dụng trước sự thật sờ sờ, bố mẹ tôi và Đổng Tâm Trác không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn đang nghĩ tôi nói dối.

Rắc rối cũ chưa đi, rắc rối mới đã đến.

Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản, thế nên khi về, tôi tìm ngay chú ba đang câu lươn ở bờ sông, bảo chú đưa ra ý kiến. Chú ba lắc lươn trong xô rồi xem kết quả giám định, ánh mắt chú thay đổi, "Vãn Tử, mày chắc chắn là chưa từng chạm vào Triệu Tình đó?"

"Không ạ." Tôi lắc đầu kiên định.

Chú ba suy nghĩ một lát rồi nói: "Đứa bé này tám chín phần mười không phải người."

Quả nhiên là có khuất tất, tôi hỏi: "Quỷ ạ?"

"Không phải."

Chú ba nói hàm ý: "Mày từng nghe chuyện hoàng bì tử tặng con chưa?"

Tôi lắc đầu, nhưng ba chữ hoàng bì tử khiến tôi nảy ra một ý, bèn hỏi: "Đứa bé đó là do hoàng đại tiên biến thành ạ?"

Dân gian có lưu truyền về thuyết ngũ đại tiên, hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi, cũng có tứ đại xuất mã tiên, hồ hoàng thường mãng, lần lượt là cáo, chồn, rắn, trăn.

Chỗ chúng tôi tin vế phía sau, gặp những loại động vật này thì không cần biết nó đã thành tiên chưa, không được đánh cũng không được chửi. Nghe đồn chúng rất tà, nếu tu luyện lâu rồi sẽ có lôi kiếp, để tránh thì sẽ phải chọn người làm hương đồng, người trở thành hương đồng cũng chính là đệ tử xuất mã mà mọi người đều biết.

Trong tam xuất, đệ tử xuất mã có địa vị thấp nhất, bởi vì bản thân bọn họ không có bản lĩnh gì cả, chỉ tương đương như một con rối. Mặc cho anh có chịu hay không, xuất mã tiên muốn nhập lúc nào cũng được, dù là làm việc tốt thì gần như không thể sống yên đến già, nếu không thì sao lại bị gọi là "đồng cốt"?

Chú ba tôi lục ra hai điếu thuốc đã cuốn sẵn, chú châm cho tôi một điếu, tôi xua tay bảo không hút, loại thuốc này nặng, chú bèn ngậm cả hai điếu vào miệng rồi vừa hút vừa nói: "Triệu Tình đó chắc hẳn là vì không sinh được con nên đi xin hoàng bì tử, sau đó lại trộm tóc của mày, dính lên hoàng bì tử con đã chết, sau đó nhét vào bụng con bé."

Tôi dựng tóc gáy: "Thế vì sao lại là huyết mạch của cháu?"

"Hoàng bì tử nhỏ chết, mượn tinh khí từ tóc của mày để biến thành thai người, thế nên mới thành con của mày."

Chú ba đã giải thích rõ nhưng tôi vẫn không hiểu, Triệu Tinh không thể mang thai, cô ấy uống nhầm thuốc hay sao mà không lấy tóc chồng, lại đi lấy tóc tôi?

Tôi bỗng nhớ đến những gì Đổng Tâm Trác nói tối qua, chẳng lẽ sau khi chia tay, Triệu Tình thực sự hối hận nên nhớ lại tình xưa với người yêu cũ là tôi? Không thì làm sao giải thích được việc cô ấy cầm ảnh của tôi trước khi chết chứ...

Lúc này, chú ba lại nói: "Chú nghĩ có lẽ Triệu Tình chết cũng là vì chuyện này, hoàng bì tử con chuyển thành thai người thì sẽ phải hút dương thọ của mẹ, hơn nữa không phải đẻ ra xong là xong, còn phải ăn sữa nữa, thế nên khi Triệu Tình quyết định mượn thai sinh con, con bé chắc chắn phải gánh chịu số phận dầu cạn đèn tắt rồi, tạo nghiệp!"

"Đứa bé chuyển thành thai người là sẽ thành người thật ạ?" Tôi không nhịn được mà hỏi.

"Không hề, chỉ là tưởng tượng mà thôi, bản chất vẫn là hoàng bì tử, hơn nữa để kéo dài tính mạng, nó sẽ hại chết người xung quanh." Chú ba xách cái xô nhựa đỏ chứa lươn lên, chú vẫy tay: "Đi, chú sẽ cho đứa con hoàng bì tử đó lộ nguyên hình ngay trước mặt nhà chồng Triệu Tình."