“Hây a......!!!”
Một lúc sau, tiểu nam hài dường như đã tu luyện xong, chỉ thấy hắn hét lên một tiếng lớn, mồ hôi trên người bắn văng tung toé, hai tay gồng lực đem tòa cự sơn trên lưng lấy cuống ném về một cái hồ băng.
“Ầm.... Ầm.... Ầm..... Ào.... Ào..... Ào....!!!”
Bị một toà cự sơn đập xuống như thế hồ băng lập tức vỡ tan thành từng mảnh vụn, nước ở trong hồ bị chấn động thành từng đạo thuỷ trụ bắn lên trên không trung, thậm chí ngay cả đại địa cũng bị vạ lây theo.
“Gào.....! Anh Tuấn Tiểu Nhi! Ngươi lại dám đến nhà ta quậy phá! Lần này là ném đá sao! Ngươi không biết chán à!”
Đúng lúc này hồ băng đột nhiên vang lên một tiếng hống vô cùng đáng sợ giống như có một tồn tại kinh khủng gì đó dưới hồ băng đã bị thiếu niên bất lương đánh thức mà bắt đầu tỉnh dậy.
Ngay sau tiếng hống, nước dưới đáy hồ băng bị thứ gì đó xuất thế đánh bay lên trên không trung tạo thành mưa sương mù khiến người ta không thể nhìn ra trước mắt mình có thứ gì.
Phải chờ một lúc sau, khi mưa sương mù bay hết, hiện ra trước mắt tiểu nam hài là một đầu cự quy ma thú, thân thể nó to như một toà sơn phong liên tiếp toả ra khí thế khiến không gian bị rung động.
Cự quy này trên đầu mọc hai cái sừng với hai màu xích thanh, bốn chân có màu đỏ bốc lên xích sắc hoả diễm, trên mai rùa thì không tròn trịa mà có từng cái thanh sắc gai nhọn bằng băng.
Nó chính là bá chủ của vùng sơn mạch này, Thất Giai Ma Thú - Cực Băng Viêm Quy, ngay khi nó vừa hiện thân không ít cao cấp ma thú xung quanh nghe thấy tiếng hống của nó liền lập tức quỳ xuống.
“Gào......! Anh Tuấn Tiểu Nhi! Ngươi lần này đến chỗ ta muốn thứ gì! Mau nói đi!”
Chớp mắt nhìn đám tiểu đệ của mình, lại quay đầu nhìn tiểu nam hài, Cực Băng Viêm Quy liền hống lên một tiếng rồi mới thu hồi khí thế kinh khủng của mình mở miệng nói chuyện với tiểu nam hài.
Thật may là ở đây không có người nhìn thấy nếu không sẽ lập tức hoảng hốt vì một con Thất Giai Ma Thú có sức mạnh tương đương với Đấu Tông Cường Giả lại không dám ra tay với một tiểu nam hài.
“Quy Lão! Ta đã tới độ tuổi thích hợp để tu luyện! Bây giờ chuẩn bị bế quan! Nhờ lão nhân gia ngài giúp ta hộ pháp!”
Nguyễn Anh Tuấn cũng không nói gì nhiều, lập tức đi vào vấn đề chính, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Cực Băng Viêm Quy lên nói khiến Cực Băng Viêm Quy giật mình, khuôn mặt hiện lên vẻ gật gù nói:
“Ngươi muốn bắt đầu tu luyện sao! Vậy ngươi muốn chọn loại nào pháp môn tu hành nào! Già Thiên, Đấu Phá hay là Thứ Nguyên…?”
Cực Băng Viêm Quy cũng không phải không biết tiểu nam hài định làm gì, sinh sống nhiều năm với Nguyễn Anh Tuấn nên hắn biết được tiểu nam hài trước mắt này không phải là người thuộc thế giới của nó.
Hơn nữa Nguyễn Anh Tuấn trong tay còn có rất nhiều truyền thừa khác nhau làm Cực Băng Viêm Quy thèm nhỏ dãi nhưng nhớ tới trong tay tiểu nam hài này có át chủ bài chưa lật thì thân rùa già không khỏi khẽ run.
Nó vẫn không thể quên được ác mộng từ hai cái đồ vật kì quái này 6 năm về trước gây ra cho nó vào lúc tiểu nam hài tử bí ẩn này vô tình từ trên không trung rơi vào lãnh địa mà nó cai quản.
Lúc ấy Cực Băng Viêm Quy thấy tiểu nam hài thần kì ở khí huyết cùng khả năng dẫn động đấu khí trong thiên địa tụ tập lại một nơi nên lập tức há miệng định đem tiểu nam hài nuốt xuống.
Dù sao xưa nay ma thú cùng nhân loại đã sớm không hợp nhau, tiểu nam hài lại có thân thể thần dị như thế, đối với nó không khác gì thần đan nên nó nghĩ ăn hết tiểu nam hài sẽ nhanh chóng giúp mình tấn cấp Bát Giai Ma Thú.
Ai nghờ khi nó định đem tiểu nam hài nuốt xuống thì từ trong thân thể đứa bé kia lại bay ra một cái tàn phá lục đỉnh rồi thứ binh khí kì quái này đánh cho lão rùa già nó vô cùng thê thảm.
Trận đánh ấy nghiêng về một bên tàn sát, nó đường đường là Thất Giai Ma Thú có thể mạnh ngang Đấu Tông Cường Giả nhân loại là bị một cái đồ vật đè lên ma sát, suýt tý nữa thì lên bàn thờ ngắm gà khoả thân.
Từ đó về sau mỗi khi Thành Tiên Đỉnh xuất hiện thì bóng ma 6 năm về trước lại quay trở lại với Cực Băng Viêm Quy khiến nó không dám phản kháng với mệnh lệnh của Nguyễn Anh Tuấn đưa ra.
Rất may mắn là Nguyễn Anh Tuấn sau khi lớn lên cũng không có gây bất lợi gì cho nó mà chỉ sai bảo Cực Băng Viêm Quy điều động thuộc hạ đi thu thập kì trân dị bảo có trong lãnh địa của mình.
Trong 6 năm qua, lão rùa già nó cũng lấy được tín nhiệm của Nguyễn Anh Tuấn nên cũng được truyền cho Già Thiên Pháp phương pháp tu hành, hơn nữa còn được truyền dạy một bộ Yêu Tộc Thánh Kinh.
“Là Thứ Nguyên Pháp! Hai Pháp còn lại ta tính phụ tu! Dù sao Thứ Nguyên Pháp mới là chủ tu của ta!”
Nguyễn Anh Tuấn mỉm cười giả thích nói, sau đó lựa chọn ngay cạnh Cực Băng Viêm Quy ngồi khoanh chân, sau đó vung tay lấy ra không ít kì
trân dị bảo, hai mắt nhắm chặt câu thông trong đầu cổ kinh, bắt đầu lâm vào trạng thái tu luyện.
Thứ Nguyên Thiên Đế truyền thừa là Thứ Nguyên Kinh được chia làm ba trọng tâm công pháp nhỏ chính là Tinh Khí Thần, trong đó Tinh đại diện cho Thân Thể, Khí đại điện cho Năng Lượng và Thần đại đại diện cho linh hồn.
Lần này Nguyễn Anh Tuấn muốn trước tiên đánh thức “Khí” trong cơ thể trước, đây cũng là đại diện cho hệ thống tu hành pháp của Thứ Nguyên Thiên Đế khai sáng ra và nó được gọi là Thứ Nguyên Pháp.
Theo Thứ Nguyên Thiên Đế để lại tin tức thì Thứ Nguyên Pháp có tất cả 10 tầng từ Bậc 10 đến Bậc 1, còn bậc 0 lúc trước chỉ là Thứ Nguyên Thiên Đế suy diễn ra nhưng chưa lấy được kết quả hoàn thiện.
Thứ Nguyên Pháp tu hành hệ thống được Thứ Nguyên Thiên Đế gọi là Thiên Địa Nhân Tam Đại Bí Cảnh, trong đó có 9 đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại được chia làm 4 tiểu cảnh giới: sơ kỳ(C), trung kỳ(B), hậu kỳ(A) và viên mãn(Cao A).
Nhân Chi Bí Cảnh: Khai Thiên Cảnh(Bậc 9), Giới Trụ Cảnh(Bậc 8), Đạo Đài Cảnh(Bậc 7).
Địa Chi Bí Cảnh: Tạo Hoá Cảnh(Bậc 6), Luân Hồi Cảnh(Bậc 5), Bất Hủ Cảnh(Bậc 4)
Thiên Chi Bí Cảnh: Thiên Mệnh Cảnh(Bậc 3), Linh Lộ Cảnh(Bậc 2), Nghịch Loạn Cảnh(Bậc 1).
“Thứ Nguyên Độ Kiếp Kinh! Luyện…!”
Nguyễn Anh Tuấn bắt đầu tu hành, theo hắn vận chuyển Thứ Nguyên Kinh bên trong hấp thu năng lượng pháp môn do Thứ Nguyên Đế sáng chế thì một phiến thiên địa mới bị đánh thức từ sâu trong cơ thể hắn.
“Roẹt... Roẹt... Roẹt....!”
Khi bắt đầu lâm vào tu luyện, xung quanh Nguyễn Anh Tuấn liên tục toả ra hào quang chói sáng rồi tạo thành cái kén bao quanh cơ thể trợ giúp hắn bắt đầu đốn ngộ thiên địa đại đạo pháp tắc dễ dàng hơn.
Đây chính là Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, xứng danh Già Thiên tối cường thể chất một trong, không chỉ thân thể mạnh mẽ vượt cấp khiêu chiến mà thiên địa đại đạo cũng coi người có thể chất này như đứa con của mình.
Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai chính là kết tinh của quét ngang vạn tộc mà không người có thể địch Hoang Cổ Thánh Thể cùng khiến cho thiên địa Đại Đạo cũng phải thân cận Tiên Thiên Đạo Thai.
Khi cả hai kết hợp, song loại tối cường thể chất dung hoà đã tạo ra một cái hoàn mỹ tuyệt đỉnh bảo vật chưa được khai quật mà Vô Thuỷ Đại Đế chính là người đầu tiên đem nó phát dương đại quan.
Già Thiên Đại Thế Giới bên trong, Vô Thủy Đại Đế, cũng là Đại Đế cuối cùng của Nhân tộc ở thời đại Hoang cổ chính là có được loại thể chất này, là người từng sáng tạo ra huy hoàng không thể xóa nhoà.
“Cuối đường tiên lộ ai là đỉnh, vừa thấy Vô Thủy đạo thành không.
Nghịch loạn thiên cổ trảm thiên địa, phá toái âm dương nghịch thương khung.
Phong thần bảng hiện vạn tộc tịch, Vô Thủy Chung vang Đế binh uy.
Tiên lộ tĩnh mịch ai phía trước, Vô Thủy chắp tay gánh chúng sinh!!”
Vô Thủy Đại Đế là nhân tộc đại đế cường thế nhất, trấn áp Cửu Thiên Thập Địa, không có kẻ địch nào mà hắn không đối phó được, cả đời vô địch bất bại, chấn nhiếp sinh mệnh cấm khu đều im lặng.
Cường đại như Địa Phủ, truyền thừa vạn cổ tuế nguyệt như vậy xa xưa, đối mặt Vô Thủy Đại Đế, cũng chỉ có thể là điệu thấp, tự phong tiên bảo, không dám ra mặt đối kháng là đủ để biết Vô Thuỷ Đại Đế uy danh ra sao.
Có cùng thể chất với Vô Thuỷ Đại Đế, Nguyễn Anh Tuấn biết tiềm lực của mình sẽ không thấp, lại nắm trong tay rất nhiều bảo tàng khác nên con đường của hắn đi chắc chắn không kém Già Thiên tổ ba người.
Ẩn bên trong đại đạo pháp tắc quang kén lúc này Nguyễn Anh Tuấn hai mắt nhắm chặt, bàn tay vẫn giữ nguyên thủ ấn hấp thu thiên địa đấu khí và sinh mệnh tinh hoa trong đám kì trân dị bảo để ở bên ngoài.
Cùng lúc đó khi Nguyễn Anh Tuấn bắt đầu lâm vào tu luyện thì không ít kì trân dị bảo để ở bên ngoài bị hắn hấp thu nhanh chóng héo tàn rồi biến thành bụi mù trở lại với đất mẹ thiên nhiên.
Thậm chí năng lượng thiên địa đấu khí trong lãnh địa của Cực Băng Viêm Quy đã hoàn toàn không thoả mãn được hắn hấp thu nên nhanh chóng bị dẫn động sang lãnh địa của các cao giai ma thú khác.
“Gào......!!!”
Không ít ma thú cao giai ở lãnh địa khác cũng đã nhận ra thiên địa năng lượng thuộc lãnh địa của mình đang nhanh chóng bị giảm đi, liên tiếp hống lên từng tiếng rồi lao về lãnh địa của Cực Băng Viêm Quy.
Bọn chúng đều nghi ngờ tại nơi đó có thiên địa kì trân vô cùng quý giá đang xuất thế, sẽ có tác dụng cực tốt với bọn chúng nên trên đường đi tất cả đều không thể nhẫn nhịn được ra tay với từng kẻ yếu hơn bên cạnh.
Một là để hạ bớt đối thủ tranh đoạt thiên địa kì trân kia, hai là dùng lực thu phục thêm thuộc hạ để mở rộng đội quân giúp mình có thêm lực lượng gia tăng khả năng tranh đoạt được bảo vật mạnh hơn.
“Tiểu tử này tu luyện kiểu gì mà lại cướp đoạt năng lượng kinh khủng như vậy! Không lẽ là do Thứ Nguyên Pháp quá tiêu hao tài nguyên hả?”
Đang ở bên ngoài canh giữ, Cực Băng Viêm Quy nhìn thấy đại đạo pháp tắc quang kén ẩn hiện đại đạo đường văn cùng cướp đoạt thiên địa năng lượng như thế vô cùng kinh hãi, khoé miệng co giật nói.
“Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất! Ta phải ra tay thôi!”
Quay đầu nhìn lại phía sau lưng thấy từng đạo bụi mù tạo thành lốc xoáy ở phía xa xa, Cực Băng Viêm Quy biết nếu để đám cao giai ma thú khác đang chạy đến sẽ khiến cho Nguyễn Anh Tuấn tu luyện thất bại.
“Tiểu tử! Lần này coi như ngươi nợ lão già ta một đoạn ân tình đấy! Không gian khoá...!!”
Cực Băng Viêm Quy há miệng nói ra một câu như muốn truyền vào trong cho Nguyễn Anh Tuấn nghe thấy, sau đó liền giơ đại chân rùa kết một đạo kết giới bảo vệ đại đạo quang kén xong liền rời đi.
Sống với Nguyễn Anh Tuấn nhiều năm, Cực Băng Viêm Quy cũng có một ít tình cảm như trưởng bối đối với vãn bối mà Cực Băng Viêm Quy lại không có hậu duệ nên luôn coi Nguyễn Anh Tuấn như đứa con trai của mình.
Bây giờ đám ma thú ở lãnh địa khác đang bắt đầu tiến đến, Cực Băng Viêm Quy muốn bảo vệ Nguyễn Anh Tuấn khỏi bọn chúng thì chỉ còn cách tự bản thân mình ra tay ngăn chặn lại đám ma thú kia tiến đến.
“Cảm tạ Quy Lão....!!!”
Ngay khi Cực Băng Viêm Quy vừa rời đi, trong đại đạo pháp tắc quang kén đột nhiên vang lên âm thanh của khiến đầu rùa già này liền ngừng chân lại vài giây ngước nhìn đằng sau một lúc rồi mới tiếp tục tiến lên.
“Tu luyện cho tốt vào! Đừng khiến công sức của ta trở nên vô ích! Anh Tuấn Tiểu Nhi...!!”
Cực Băng Viêm Quy chỉ để lại thêm một câu nói, sau đó liền xoay mình hoá thân thân thành một trung niên nam tử mặc lục y, đeo mai rùa đạp không bay về phía xa lãnh địa của mình.
Là Thất Giai Ma Thú, Cực Băng Viêm Quy vốn dĩ đã sớm có thể hoá hình thành người nhưng bản thân là ma thú nên nó cũng không thích chuyển đổi hình dáng con người, luôn luôn giữ nguyên bản thể chiến đấu.
Lần này địch đến quá đông, mặc dù nó là Thất Giai Ma Thú nhưng với thân thể cồng kềnh của nó sẽ trở thành điểm yếu nên Cực Băng Viêm Quy không thể không chuyển đổi thành hình dáng con người để dễ dàng ra tay.
“Gào! Chỉ là vài con ma thú cấp thấp mà lại dám xâm lấn lãnh địa của lão phu sao! Đi chết hết đi cho ta!”
Cực Băng Viêm Quy trong chớp mắt hư không đạp bộ đã đi đến nơi cần đến, đứng trên bầu trời nhìn xuống phía dưới thú triều tạo thành bởi vô số ma thú, nó hống lên một tiếng rồi vỗ ra một chưởng.
“Uỳnh.....!!!!!”
Trong chớp mắt, theo Cực Băng Viêm Quy ra tay, thiên địa đấu khí bị dẫn động, từng đạo mây đen che khuất thương khung, trên bầu trời lôi đình lấp loé tạo thành một cái cự quy đại thủ đập xuống thú triều.
“Gào.... Gào.... Gào.....!!!”
Cực Băng Viêm Quy vừa ra tay, vô số ma thú lập tức hoảng sợ kêu rên, bọn nó nhận ra người đến là một tồn tại cao hơn bọn nó nên liền tính xoay mình bỏ chạy nhưng tất cả đều đã quá muộn.
“Uỳnh....!!!”
Cự quy đại thủ đã nhanh chóng tiếp cận đến thú triều phía dưới, theo một âm thanh nổ tung giống như thiên địa tịch diệt vang lên, tất cả ma thú tiến tới lãnh địa của Cực Băng Viêm Quy đều bị giết chết.
“Vù... Vù... Vù… Tách… Tách... Tách....!!!”
Dưới đại địa vô số dòng máu ma thú bị giết đã nhanh chóng tạo thành huyết hà, thi thể yêu thú cũng rải đầy mặt đất, trong đó có không ít cao giai ma thú tứ cấp, ngũ cấp... thậm chí còn có vài con lục cấp.
Cực Băng Viêm Quy lần này ra tay thật sự là không có nhân từ, vì để không có ma thú xông tới lãnh địa của mình chạy trốn liền ngay không gian khoá cũng dùng ra để chặn đường thú triều lần này rời đi.
Dù sao nơi này là lãnh địa của Cực Băng Viêm Quy, cứ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi là được sao, coi Cực Băng Viêm Quy nó là đồ bỏ đi sao, đừng có nằm mơ, nếu đã đến thì đừng có trở về.
Chính vì thế tất cả ma thú đã xông tới lãnh địa của Cực Băng Viêm Quy chỉ có một con đường chết, không có một con ma thú nào có thể chạy trốn khỏi cự quy đại thủ đánh xuống.
Không chỉ có ma thú chết đi dưới chưởng lực này của Cực Băng Viêm Quy mà đại địa bên dưới cũng bị tổn thương không nhẹ, đại địa bị đục ra từng cái lỗ thủng, vô số rừng cây bị thổi bay, lửa cháy khắp nơi....
“Hống.... Gào.... Grec....!!!!”
Bởi chết quá nhiều ma thú, huyết khí tràn ngập tại lãnh địa của Cực Băng Viêm Quy làm cho không ít cấp thấp ma thú khác trong lãnh địa của nó cũng lập tức điên cuồng, liên tiếp lao vào đánh giết lẫn nhau.
Bọn chúng dù sao vẫn còn quá yếu, lại cũng chưa khai sinh ra linh trí, ý thức còn không bằng đứa trẻ con thì làm sao có thể giữ được ý thức trong huyết khí nồng đậm đến nỗi chỉ ngửi một cái là đã muốn điên chứ.
Thậm chí coi như đám Cao Giai Ma Thú cũng suýt nữa cũng lao vào đánh giết lẫn nhau theo nhưng bọn chúng đã có ý thức của minh, linh trí cũng khá cao nên mới không có bước chân theo đám tiểu đệ.
“Đi ra đi! Còn định nhìn đến bao giờ! Các ngươi đứng ở nơi đó đã lâu lắm rồi đấy!”
Không thèm để ý đến cảnh tượng hoang tàn cùng đám ma thú đang đánh giết nhau ở dưới, Cực Băng Viêm Quy hai mắt nhìn về một phía không gian nói rồi đánh ra một chưởng.
“Choang...!!!”
Theo cự quy đại thủ lần nữa hiện ra đập về phía không gian kia, một âm thanh giống như pha lê phá toái vang lên, cả vùng không gian đó lập tức bị sụp đổ mà từ bên trong đó bay ra ba bóng người, hai nam một nữ...
Trong hai nam tử có một người là tử sắc tóc dài kéo về sau lưng trông như bờm sư tử, mặc trên mình một bộ tử sắc y phục, thân hình to lớn thể hiện ra từng đạo cơ bắp làm hắn trông không khác gì một vị chiến thần.
Mà nam tử còn lại thì lại ngược hẳn với người kia, bạch sắc tóc ngắn, trên mình có bạch sắc y phục, thân hình gầy gò, nhỏ bé nhìn trông vô cùng yếu đuối nhưng khí chất lại lạnh kẽo như từ cửu u đi ra.
Cả hai người đều ở độ tuổi tầm 20, thân hình lơ lửng trên không trung toả ra khí thế không yếu hơn Cực Băng Viêm Quy nhưng lão rùa này lại không để ý đến cả hai mà nhìn về vị nữ tử suy nhất trong ba người.
Nàng có hồng sắc mái tóc bay phất phới trong gió, trên mình mặc xanh nhạt váy áo làm nổi bật lên nàng thướt tha ngạo nhân tiên tư, da thịt trắng muốt, như dương chi ngọc điêu khắc thành.
Ở trên người nàng có khí chất siêu trần, phong hoa tuyệt đại, vẻn vẹn lộ ra cằm cùng một đôi mắt thanh tịnh như thu thuỷ thôi mà đã khiến cho một con rùa già sắp xuống lỗ như nó cũng bị hút hồn.
Để Cực Băng Viêm Quy chú ý nhất ở nữ tử này là nàng tuy không để lộ ra khí thế cường giả nào giống như hai người kia nhưng bản năng sinh sống nhiều năm trong Ma Thú khiến nó cảm giác được nữ tử này nguy hiểm nhất.
Đặc biệt nhất là Cực Băng Viêm Quy nhìn thấy sau lưng nữ tử này để lộ ra tới bảy cái đuôi cáo khiến lão rùa già này liên tưởng tới một bộ tộc ma thú ở Trung Châu đã sớm biến mất từ lâu.