“Vù….!”
Mặc Gia người tốc độ rất nhanh, không lâu sau liền nhảy đi tới Hải Ba Đông cửa hàng địa đồ nóc nhà rồi bắt đầu dò xét, cuối cùng bọn họ mò tới Thanh Lân phòng nghỉ ngơi, một người đứng ở bên cạnh Mặc Thừa hỏi:
“Đại trưởng lão! Bí thuật cảm ứng chính là nơi này! Bên trong có một tiểu cô nương? Bây giờ Có nên dẫn người xông vào đem nàng bắt đi!”
Mặc Thừa dựa vào cửa phòng bị đục lỗ nhìn xem Thanh Lân trên thân có một ít xà lân thì đoán ra một loại thể chất nào đó, hơi thở hô hấp, vẻ mặt vui mừng nhưng vẫn giữ vẻ kiên định rồi lắc đầu, nói:
“Không được! Ta cảm giác được bên cạnh nàng có một loại cuồng bạo và dã man hương vị nguy hiểm như thế thì chỉ có thể là ma thú bảo hộ! Các ngươi bắt không được nàng!”
Mặc Cốt hít vào một ngụm khí lạnh, hắn tu vi cũng chỉ là Cửu Tinh Đấu Sư mà một cái tiểu cô nương lại có cao giai ma thú bảo hộ, nếu không phải Mặc Thừa nhắc nhở thì bọn hắn chết chắc nhưng hắn vẫn không cam lòng nói:
“Đại trưởng lão! Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?”
Mặc Thừa suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghĩ tới vừa đi qua mấy phòng khác có hai người nhưng không cảm nhận được đấu khí trong cơ thể bọn họ, chứng tỏ là người bình thường nên nghĩ tới một loại âm mưu liền ra lệnh:
“Đi bắt hai đồng bọn của nàng lại làm con tin! Chỉ cần tính mạng hai người kia nằm trong tay chúng ta thì nàng sẽ phải nghe lời thôi! Nhớ kĩ nhẹ tay một chút! Hai người kia chỉ là không có đấu khí trong người! Nếu mạnh tay quá chết thì…!”
“Tuân lệnh đại trưởng lão! Ta liền sai người đi làm ngay…!”
Mặc Cốt cúi đầu cung kính nói, sau đó dẫn người rời đi mà Mặc Thừa nhìn thấy Mặc Cốt rời đi mới lần nữa quay đầu nhìn về phía Thanh Lân phòng phương hướng, ánh mắt bốc huyết quang, tinh thần lâm vào ảo giác, miệng tự lẩm bẩm:
“Một cái xà nhân hỗn huyết tiểu nữ hài! Hư hư thực thực có thể khống chế loài rắn ma thú! Thể chất như vậy trong gia tộc ghi chép lại chỉ có thể là trong truyền thuyết Bích Xà Tam Hoa Đồng! Mặc Thừa ta thực sự may mắn gặp được nó!”
“Chờ ta cấy ghép Bích Xà Tam Hoa Đồng! Lúc ấy chỉ cần thành công khống chế lại một đầu Lục Giai, thậm chí Thất Giai Ma Thú loài rắn thì Mặc Thừa ta lập tức liền có thể trở thành Gia Mã Đế Quốc người mạnh nhất! Ha Ha Ha….!”
Mặc Thừa còn không hay biết rằng hai người hắn muốn bắt không phải kẻ dễ chọc, Già Thiên thì không nói nhưng Hải Ba Đông thì khác, muốn đem mấy tên tiểu lâu la bắt lấy một vị Đấu Hoàng cường giả thì đây quả thật là đang tìm chết.
Hơn nữa Già Thiên và Hải Ba Đông lực lượng linh hồn cực mạnh, sớm đã bao phủ toàn bộ cửa hàng địa đồ nên Mặc Gia đám người tự tiện xông vào sớm đã bị phát hiện, chỉ là hai người Già Thiên chưa ra tay mà thôi.
“Phanh…!”
Đám người Mặc Gia rất nhanh chóng đã tìm tới Già Thiên và Hải Ba Đông chỗ nghỉ ngơi, trong đêm tối vài chục bóng người mặc áo bào đen che dấu thân ảnh phá cửa xông vào phòng nhưng lúc này một âm thanh lạnh lùng vang lên:
“Người đến rồi! Tiếp khách thôi! Đám người này giao cho ta! Kẻ cầm đầu giao cho Hải Lão!”
Mặc Gia đám người vẫn còn chưa kịp phản ứng lại vì quá bất ngờ nhưng bọn họ cũng đã thấy được trong phòng có hai người đã chờ sẵn, âm thanh ra lệnh là đến từ một tiểu nam hài khoảng 9 tuổi, sau đó lao về phía bọn họ.
“Phanh…!”
Người xuất thủ chính là Già Thiên, không nói sức mạnh thân thể hay linh hồn lực thì chỉ dựa vào hiện tại tu vi Luân Hải Bí Cảnh tầng thứ 2 - Mệnh Tuyền Cảnh viên mãn tương đương với Cửu Tinh Đại Đấu Sư cũng có thể quét ngang đám người.
Dù sao ngoại trừ Mặc Thừa là Thất Tinh Đấu Linh thì tất cả Mặc Gia người tu vi cũng không bằng Già Thiên, hơn nữa sức mạnh thân thể của hắn có thể so với Đấu Vương nên cho dù Mặc Thừa tới cũng chết chắc.
“Ầm… Ầm… Ầm…!”
Già Thiên hai tay vung quyền, hai chân đá cước liền đập bay bốn người ra ngoài, sau đó lại tiếp tục xông tới Mặc Gia đám người, chỉ nghe thấy sau đó là vô số âm thanh kêu rên tha mạng và từng tiếng đổ nát.
Nếu có người ở đây quan sát được cảnh tượng thì chỉ có thể trong lòng thầm nhủ Mặc Gia quá thảm vì Già Thiên sức mạnh đã vượt xa bọn hắn quá nhiều nên Mặc Gia người không bị đánh chết thì cũng bị cắt đứt bộ phận trên thân thể.
Về phần Hải Ba Đông, lão đầu tử này một mặt sát khí đi ra ngoài, trên thân khí thế phun trào băng hàn đấu khí, theo bước chân hắn đi ra một bước thì mặt đất phía dưới liền hiện ra một lớp băng mỏng.
“Phanh…!”
Hắn dùng sức đẩy ra cửa, thể nội đấu khí phun trào, khí thế trên người tăng vọt, bốn phía nhiệt độ cũng đang không ngừng giảm xuống, sau đó Hải Ba Đông gặp được Mặc Thừa chạy tới cứu tràng liền lạnh lẽo nói:
“Tiểu tử! Mạng ngươi lão phu xin nhận!”
Mặc Thừa mặc dù chạy tới nhưng vẫn lưu ý hoàn cảnh bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy một cái toàn thân tản ra kinh khủng hơi thở lão nhân tóc trắng khẩu xuất cuồng ngôn thì trong lòng cũng là nộ khí nảy sinh.
Tuy vậy một thân tu vi Thất Tinh Đấu Linh tại Băng Hoàng Hải Ba Đông cường đại đấu khí uy hiếp liền ép buộc chính mình tỉnh táo lại, dù cho hắn tự có sát chiêu là Phá Sơn Tý cấy ghép từ Ngũ Giai Ma Thú Sí Viêm Phá Sơn Tê.
“Chết…!”
Hải Ba Đông không có nhiều lời, lập tức đánh ra một chưởng, Đấu Hoàng tu vi bộc phát, hàn băng đấu khí phun trào nhắm ngay Mặc Thừa giết tới mà Mặc Thừa sắc mặt lập tức đen lại, kèm theo là sợ hãi giọng nói mắng ra những lời đe doạ:
“Lão đầu tử! Ta chính là Vân Lam Tông ngoại môn chấp sự Mặc Thừa! Hôm nay nhìn ngươi cao tuổi liền kính ngươi một tiếng tiền bối! Ta Vân Lam Tông cường giả vô số! Dám đắc tội chúng ta Vân Lam Tông nhất định phải ngươi chịu không nổi!”
Hải Ba Đông nghe Mặc Thừa khiêng ra Vân Lam Tông uy danh nhưng cũng không sợ, phải biết hắn từng cùng Vân Lam Tông đời trước tông chủ - Vân Sơn quyết chiến vặn cổ tay nên chỉ cười lạnh nói:
“Cho dù Vân Lam Tông đương nhiệm tông chủ tới cũng phải cung kính bảo ta một tiếng tiền bối! Hơn nữa Vân Lâm Tông cũng đã huỷ diệt! Ngươi dựa vào cái gì đòi đe doạ lão phu!”
“Ngươi…. Ngươi tự tìm cái chết...!”
Mặc Thừa nhìn đối phương như vậy cuồng vọng tự đại, lại đem hắn bỡn cợt không đáng một đồng thì trong lòng tự nhiên là giận dữ, trên thân đấu khí phun trào, sát ý trong mắt càng ngày càng thịnh, đây là muốn liều mạng.
“Giết…!”
Mặc Thừa hét lớn, toàn thân y phục nổ tung, cả người phát sinh biến hoá to lớn, toàn bộ phận thân thể giống như từ vô số ma thú bộ phận cấy ghép làm một, lúc này Mặc Thừa cũng đã không thể gọi là người.
“Thật ghê tởm!”
Hải Ba Đông cho ra phán xét rồi gia tăng thêm kình lực, hàn băng đấu khí phun trào mạnh hơn, Mặc Thừa biến đổi thành dạng người quỷ không nhận ra thì đã mạnh hơn nhưng chênh lệch thực lực quá xa vẫn bị hoá thành băng điêu.
“Bang…!”
Xác nhận Mặc Thừa đã bị mình một chưởng biến thành băng côn, Hải Ba Đông trực tiếp tay áo hất lên, tảng băng lập tức hiện ra từng khe nứt, cuối cùng nổ tan nát thành vô số mảnh nhỏ.
“Xin lỗi! Thanh Lân không thích bẩn! Máu của ngươi bắn ra uổng phí rồi!”
Khi tảng băng nhốt Mặc Cốt nổ tung, vô số thân thể toái thi cùng máu tươi bắn ra nhưng sắp rơi vào trên người Thanh Lân thì một màng chắn hiện ra che chở cho tiểu nữ hài mà Thanh Lân thì khuôn mặt lạnh lùng, lắc đầu nói.
“Hai người bọn họ là ma quỷ giết người không chớp mắt! Chạy mau…!”
Mặc Cốt vừa chết, ẩn giấu ở bốn phía Mặc Gia người đã sớm bị doạ sợ mất mật, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi kêu to rồi không ngừng chọn phương hướng khác nhau thoát đi, thậm chí ngay cả một câu đe dọa cũng không dám lưu lại.
Bọn họ vừa lo lắng, vừa sợ hãi khi một đạo ánh mắt như xem con mồi của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hoặc Thanh Lân đột nhiên nhìn về phía mình, điều này làm cho bọn họ như rơi vào hầm băng mà hai sư đồ kia liền sắp giết tới.
Một màn này cũng bị vừa hay chạy tới Hải Ba Đông nhìn thấy, thần sắc có chút không hiểu nhưng vẫn đại khái đoán được Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vì sao đột nhiên vội vàng rời đi nguyên nhân, thì ra là đi giải quyết kẻ bám đuôi.