Chương 3: Lý Thanh Nhàn 3

“Dạ Vệ sẽ bị xóa sổ thật à?”

"Việc này nói đến thì phải cảm tạ Cương Phong đại nhân, hiện tại trên dưới Dạ Vệ đều ghi nhớ biết ơn đại nhân. Theo lý thuyết, thái tử vừa qua đời, các gian thần nhất định sẽ bức hoàng thượng xoá Dạ Vệ. Nhưng Cương Phong đại nhân đụng cột tử gián*, quan văn, đặc biệt là đám Ngự Sử nể tình Lý đại nhân nên tạm thời buông xuống, Dạ Vệ mới có thể kéo dài hơi tàn. Dù vậy thì người của Dạ Vệ cũng đang không ngừng bị điều động. Phòng chúng ta vốn có năm người, Tiểu Triệu đã đi, kế tiếp có thể ở lại ba người đã là tốt lắm rồi.”

(*) Tử gián: dùng cái chết khuyên ngăn vua.

Lý Thanh Nhàn cũng thở dài theo.

Trình Huy vỗ trán nói:

"Ta lại hồ đồ, vốn định khuyên ngươi, kết quả tự càu nhàu một mình.”

Lý Thanh Nhàn cười hiền hòa nói:

“Đều là người nhà với nhau, phàn nàn vài câu rất bình thường.”

“Thì đấy! À, trong nhà thế nào? Ở chỗ di mẫu di phu không thấy xa lạ chứ?”

Lý Thanh Nhàn đáp:

“Nhà di mẫu ở kế bên nhà ta hơn mười năm, quan hệ luôn rất tốt."

Trình Huy cười trêu:

“Được rồi, có người nhà chăm sóc thì tốt rồi, về sau trong nhà có chuyện gì cần giúp nhớ kêu ta một tiếng. À mà ngươi còn nghiên cứu Mệnh Thuật không?”

Lý Thanh Nhàn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

“Ta không nói đề tài này với mấy người, mỗi lần nói ta muốn làm Mệnh Thuật Sư là mấy người sẽ giễu cợt ta.”

“Ha ha, vậy thì không nói nữa. Đừng cậy mạnh, không chịu nổi hãy nằm xuống vài ngày, chờ khỏe rồi hãy cùng ta đi tuần phố." Trịnh Huy nói xong đứng lên.

Lý Thanh Nhàn nhướng mày, nói:

"Trịnh đội trưởng đang xem thường ai đấy? Lý Thanh Nhàn này là loại người nằm chơi được sao?”

Trịnh Huy cười mắng:

“Tiểu tử khốn kiếp, vẫn nghịch ngợm như lúc mới gặp mặt. Đến bây giờ còn nhớ như in bộ dạng lúc ấy của ngươi, giả làm người đọc sách giống lắm, dọa chúng ta ngây người.”

Lý Thanh Nhàn làm vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Ta thật sự là người đọc sách."

"Phi!" Trịnh Huy cười mắng: “Trong Dạ Vệ có thể giấu được cái gì? Về sau ta điều tra mới biết, tiểu tử nhà ngươi lăn lộn trên đường không biết bao nhiêu năm, chờ khi Lý đại nhân về kinh mới ngoan ngoãn vào thư viện. Kết quả hay lắm, kinh nghĩa văn chương mù tịt, cuối cùng Lý đại nhân tức giận đến không chịu nổi, đành khiến ngươi chuyển sang võ tu. Kiểm tra tư chất, đại môn đại tộc không thu, tập ở võ quán nhỏ nửa năm không tiến bộ. Lý đại nhân lại đưa ngươi tu đạo, tư chất không đạt đến yêu cầu thấp nhất của bất kỳ tông môn nào. Phụ thân của ngươi đường đường Nho gia chính thống, không thể đưa ngươi đi tu tà khôi yêu, cũng không thích cho ngươi tu Mệnh Thuật, cuối cùng thật sự không cách nào, tìm người sắp xếp ngươi vào Dạ Vệ. Giờ còn giả làm người đọc sách với ta không? Giỏi thì viết mấy chữ nhìn xem, vài nét như chó quào của ngươi còn thua ta.”

Lý Thanh Nhàn nhe răng cười, mặt không đỏ tim không đập nhanh bình tĩnh nói:

“Quy củ giang hồ, khoác lác không phạm pháp, nhưng có thể thêm can đảm."

Trình Huy cười nói:

“Giỏi lắm, Lý to gan, ra sân đi bộ nào.”

Lý Thanh Nhàn gật đầu một cái, vượt qua ngưỡng cửa, đi vào sân.

Nắng sớm chiếu rọi, bầu trời xanh biếc, sân trồng đầy cây xanh khiến không khí tươi mát.

Đất cứng màu vàng trải trong sân, hai bên nam bắc có mười gian nhà tập thể, phía đông là cửa lớn.

Mé tây đặt rải rác khóa đá, tạ đá, gậy dài các loại, sáu, bảy người đang hét lớn rèn luyện thân thể.

Bên miệng giếng xây bằng đá trắng rào rào một tiếng, một người nâng lên thùng gỗ lật nghiêng, nước lạnh tưới xuống đầu, sau đó vung tay lên, thùng gỗ rơi xuống giếng phát ra tiếng vang trống rỗng.

Bốn, năm người đang tụ tập ở bên cạnh, vừa dùng khăn lông lau người vừa cười đùa.

Còn có người ăn mặc chỉnh tề, đứng ở cửa sân tán gẫu.

Lý Thanh Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua đội trưởng Trịnh Huy.

Y phục của Trình Huy khác với Lý Thanh Nhàn.

Y phục của Lý Thanh Nhàn chỉ có bên mép thêu hoa văn gấm rộng cỡ một tấc, quan phục của Trình Huy là nguyên bộ gấm, hoa văn viền xanh liền mạch đặc biệt bắt mắt trong đống áo xanh đậm.

Trên bổ tử* hình vuông trước ngực thêu hoa văn ngựa trắng đạp sóng.

Bổ tử của quan võ tòng thập phẩm*.

(*) Bổ tử: gọi tắt là bổ, là một khối hàng dệt hình tròn hoặc vuông đính ở ngực hoặc lưng quan phục thời Minh-Thanh. Tùy theo chức quan mà hình thức hoa văn khác nhau. Đồ án bổ tử của quan văn là phi cầm, của tướng võ là mãnh thú. Bổ tử là tiêu chí của thân phận, đẳng cấp.

(*) Quan chức cổ đại chia làm chín phẩm mười tám cấp, từ chính nhất phẩm đến tòng cửu phẩm. Từ chính nhất phẩm đến chính tam phẩm gọi là đường thượng quan. Chính tam phẩm đường hạ đến chính thất phẩm gọi là hạ đường quan hoặc tham thượng quan. Dưới chính thất phẩm là tham hạ quan.

Các phẩm cao còn chia ra thượng-hạ. Ví dụ chính tứ phẩm thượng, chính tứ phẩm hạ. Tòng thấp hơn chính, lại chia thượng-hạ. Ví dụ tòng lục phẩm thượng, tòng lục phẩm hạ.

Tay phải của Trình Huy đặt trên đai lưng, nói:

"Thanh Nhàn, hôm nay nếu ngươi tuần phố thì hãy thành thật đi theo ta, dù gặp chuyện lớn bằng trời cũng không được phép ra tay, không được giống như lần trước, nghe thấy không?"

Lý Thanh Nhàn vươn tay sờ vết sẹo mờ màu trắng nhạt bên trái cằm, cười nói:

“Biết rồi, lần này ta nghe Trịnh đội trưởng."

"Lần trước Lý Thanh Nhàn dữ dằn thật chứ.” Vu Bình cao to trắng mập nói, ném một quả quýt qua, vừa lau miệng vừa nói: “Vì cho ngươi bổ thân thể, ta bất chấp cái mặt đẹp trai này xin từ tay Vương đại trù. Vốn có hai trái, mà trên đường đi bị mèo ngậm mất một trái rồi.”

"Tạ, huynh đệ." Lý Thanh Nhàn cười nhận lấy, ánh sáng ban mai chiếu lên vỏ quýt sáng bóng.