Mưa đêm đã tạnh, phương đông hửng sáng.
Gió mát đầu hè thổi khắp Thần Đô, vụt qua Dạ Vệ Nhai.
Nha môn Dạ Vệ được tường đỏ vòng quanh, mái cong cong màu đen nhạt chìa ra ở đầu tường.
Cheng! Cheng cheng cheng cheng cheng!
Trong tường đỏ, tiếng gõ canh một chậm năm nhanh vang vọng.
Người đi đường lúc sáng sớm nghe sáu tiếng gõ báo giờ đặc biệt của Dạ Vệ Nhai, họ từ xa nhìn thoáng qua rồi vội vàng đi tới trước.
Phạch phạch phạch!
Một con chim sẻ màu xám bị giật mình vỗ cánh, vòng qua đấu củng* màu xanh da trời của đại điện Dạ Vệ, cột trụ hành lang sơn son bên ngoài chính đường Thần Đô Tư, cái chân trong teo như cọng rơm rơi xuống ngói xanh của phòng tuần nhai tập thể, người giật nhẹ, vươn mỏ nhọn ra chui vào dưới cánh chải lông chim.
(*) Đấu củng: là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ và các tay xà ngắn được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất. (trích từ Wiki)
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong nhà tập thể chữ giáp* số chín bên dưới ngói xanh:
“Mau dậy đi, sớm rửa mặt súc miệng còn đi tuần phố!”
(*) Giáp: Thường dùng để biểu thị trình tự thứ nhất, số một của người xưa trong Thiên Can, như giáp ất bính đinh = a, b, c, d.
Nhà tập thể quay về yên tĩnh.
Giọng khàn khàn cất cao một chút:
"Ta mời ăn canh dê!”
“Ôi trời, nói sớm đi chứ!”
Trong nhà tập thể náo nhiệt lên.
Giọng nói thân thiết của Trình Huy vang lên:
“Sao rồi Lý Thanh Nhàn, hôm nay có thể tuần phố được không?”
Tiếng huyên náo dừng lại.
Cửa sổ dán giấy dày chắn hơn một nửa tia nắng sớm, trong phòng một mảnh mờ tối.
Năm chiếc giường đặt kề nhau, trong phòng chỉ có bốn người.
Ba người ngồi dậy, nhìn hướng thiếu niên nằm ở tận cùng bên trong.
"Có thể!" Thiếu niên ngáp một cái, lười biếng trả lời, chậm rãi ngồi dậy.
"Ha ha, vậy là tốt rồi, chúng ta đi trước rửa mặt súc miệng, lát nữa cùng ăn canh dê.”
Ba người mặc đồ rời đi, Lý Thanh Nhàn mặc áo lót màu trắng, đi giày chậm chạp bước tới trước gương đồng.
Lý Thanh Nhàn nhìn mình trong gương.
Tuổi trạc mười lăm, mười sáu, bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, trông đẹp mắt hơn bình thường.
Dưới hàng chân mày anh tuấn đen mảnh là con mắt như phủ một lớp bóng ma, ám đạm vô thần.
Mũi cao thẳng rịn mồ hôi, bên dưới râu lún phún là bờ môi mỏng không có một chút màu máu.
Bên trái cằm có vết sẹo nhạt dài cỡ một tấc thoáng hiện trong căn phòng mờ tối.
Lý Thanh Nhàn cúi đầu nhìn hai tay của mình.
Bàn tay nhô vết chai cũ màu vàng sậm, đường chỉ tay lộn xộn, lật tay lại, mu bàn tay trắng nõn thấy rõ mạch máu màu xanh.
“Nào, ngươi rửa mặt đi, ta ra ngoài tắm cái đã.” Đội trưởng Trịnh Huy đặt chậu rửa mặt lên cái giá đặt thau, vỗ vai của Lý Thanh Nhàn, vội vàng rời đi.
Lý Thanh Nhàn rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế, giắt trường đao, lại đi tới trước gương đồng.
Thân hình mảnh khảnh, tóc rối xù, vẫn là bộ dạng mới khỏi bệnh.
Lý Thanh Nhàn tháo trâm cài tóc bằng tre xuống, cầm lược gỗ lên vụng về chải tóc, cột tóc, ghim trâm, cuộn tóc, cố định, sau đó vuốt phẳng quần áo, thoáng chốc biến thành một người khác.
Trong gương đồng, khuôn mặt nhợt nhạt có chút tuấn tú, nét trẻ con còn đọng ở chân mày, mắt sáng như sao.
Áo trên cổ tròn màu xanh đậm ống tay áo hẹp, vạt áo ngắn màu xanh đậm che quần dài màu đen.
Chỗ cổ tay áo và mép vạt áo thêu dải gấm ba màu đỏ, lam, lục rộng cỡ một tấc.
Chân mang vớ trắng ủng đen, eo giắt nhạn linh đao hẹp dài.
Trên vỏ đao màu đen gần chuôi đao khắc chìm chữ ‘Dạ’, sơn đỏ ở bên trong đã rớt một nửa.
Dây lưng vải đen, sợi đỏ rũ xuống, cuối sợi dây treo ngọc bội hoa văn lộc hạc trắng tinh nhẹ đung đưa.
Tay trái Lý Thanh Nhàn vịn chuôi trường đao, đứng thẳng người, hếch cằm, anh vũ phi phàm.
Thiếu niên áo xanh, nhi lang mang đao.
Nhìn mình trong gương, trên mặt Lý Thanh Nhàn lộ biểu cảm phức tạp.
Lý Thanh Nhàn không phải người của thế giới này.
Hắn vốn sinh hoạt trong thế giới có nhà cao tầng, người khác ngợp trong vàng son.
Trong thế giới kia, Lý Thanh Nhàn giống như đa số người, trải qua cuộc sống bình thường.
Đi học, thi cử rồi . . . thanh niên độc thân.
Theo dõi phim truyền hình, xem điện ảnh, chơi game rồi . . . thanh niên độc thân.
Sau khi trưởng thành thì xa cha mẹ, đi thành phố lớn vào làm trong một công ty truyền thông tư nhân, rồi . . . muôn đời độc thân.
Về sau hắn chết bệnh.
Vị bác sĩ nổi tiếng kia nói chỉ là căn bệnh nhẹ, không cần quá chú ý, nhưng hắn đã không vượt qua được nó.
Trước khi chết, Lý Thanh Nhàn rất không cam lòng.
Có lẽ là chưa tới số, khi hắn mở mắt ra đã đến thế giới này, chiếm cứ thân thể của người khác.
Cũng là người bị bệnh, cùng tên Lý Thanh Nhàn.
Lý Thanh Nhàn nằm ở trong phòng ba ngày, từ từ đạt được trí nhớ của thân thể mới, một số rõ ràng, một số thì mơ hồ.
Mức độ thần dị của thế giới này vượt qua sức tưởng tượng.
Chỗ này là Tề quốc, thái tổ khai quốc vốn là minh chủ võ lâm, một người uy áp thiên hạ.
Ở Tề quốc, quan văn vung một nhát kiếm chính khí có thể chặt đứt sông, quan võ một đấm có thể hủy thành, ngay cả thái giám đều có thể một chưởng đập nát núi, càng có các thế lực đạo yêu ma khôi tà.