Tôi châm lửa đốt thuốc. "Nghe này. Tôi đáng lẽ đã không nên to tiếng với em khi nãy. Những gì tôi nói bây giờ nghe giống như viện cớ thôi, nhưng kì thực tôi không có ý định làm em hoảng sợ.” Tôi hít một hơi.
“K-không vấn đề gì . . .”
"Có việc này nữa. Tôi không biết điều gì thường làm em bình tĩnh lại, nhưng tôi thì thích đọc truyện. Em biết đấy, những tiểu thuyết hư cấu ấy. Quỷ lùn, bán linh cẩu, nữ thần nước, ma trơi trên trời . . . tất cả những thứ tào lao đó. Và cả phụ nữ nữa." Tôi hít một hơi nữa. "Mấy tay tác giả kia không nghĩ phụ nữ là thật, vì vậy họ đã nhóm mấy người đó lại . . . ý tôi là nhóm em lại, trong cùng một nhóm với ma quỷ." Với đôi tay khoanh lại, tôi ngả lưng vào bờ tường. "Thế giới trong những câu chuyện đó thật kỳ quặc và lố bịch, đến là buồn cười. Tôi nghĩ là tôi có hứng thú với mấy cái kiểu đấy đó, em biết không? Những sinh vật bịa đặt ra từ một thế giới khác ấy."
Cô chống cằm lên tay mình, có vẻ như đã thoải mái hơn đôi phần, nhưng vẫn không nói gì cả. Có vẻ tôi vẫn phải gồng mình lên mà gánh cuộc đối thoại này rồi.
Tôi tiếp tục, "Tôi sẽ đọc chúng bất cứ khi nào tôi có thời gian rảnh; đó là một thói quen khá hài hước. Tôi nghĩ tôi biết tại sao lại làm thế. Tiểu thuyết giống như cánh cổng dẫn tới một thế giới khác vậy. Nó có thể hồng phấn và tươi đẹp, nhưng nó cũng có thể ảm đạm và ghê rợn. Nhưng nó khác biệt, và khác biệt là điều tốt, em thấy vậy không? Khi em sống trong một nơi như này một thời gian, mọi thứ sẽ trở nên tẻ nhạt và tồi tệ." Những giọt nước nhỏ xuống đầu tôi. Tôi nhìn lên và nhận ra chúng đang nhỏ giọt từ đường ống phía trên tôi. Khói từ điếu thuốc của tôi che phủ không khí đủ để kích hoạt chuông báo khói (nếu như nó có tồn tại). “Đó. Tệ hại như vậy đó.”
"Vâng." Sau bài phát biểu đầy cảm hứng của tôi, cô ta trả lời tôi bằng một từ. Cô thậm chí không buồn nhìn vào mắt tôi, thật thô lỗ mà.
"Đừng căng thẳng quá vậy. Tôi không ăn thịt em đâu," tôi nói.
"Xác suất điều đó xảy ra là không cao. Nhưng Vodianoys thì có ăn thịt đó."
"À, linh hồn nước quỷ quyệt ấy à. Tôi cho rằng em cũng đã đọc về chúng?"
"Vâng. Và cả về rushalka, và Cerberus và Mares của xứ Diomedes nữa. Tất cả họ đều ăn thịt người . . ."
"Em có kiến thức về chủ đề này đấy!" Tôi nâng giọng, có vẻ như phấn khích quá so với ý muốn. "Được rồi, tôi không giống như một Cerberus trong mắt em, phải không?"
Không trả lời. Tôi thở dài. "Thế là không được lịch sự lắm đâu nhé. Và tôi nói cho em biết, Rushalkas không ăn thịt người."
"Chúng có . . . Iakov đã viết một truyện về điều đó."
"Iakov là một gã hề. Những gì lão ta viết là lười biếng và thiếu ý tưởng. Không tính." Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không nhớ những câu chuyện gã ta viết là về cái gì nữa. Tôi chỉ nhớ rằng chúng dở tệ.
"Nhưng em thích Iakov . . ." Giọng cô nhỏ dần đi.
"Vớ vẩn. Chắc em thích lão ta vì khi đọc truyện của lão, em mới có mười ba tuổi."
Cô thể hiện chỉ đôi chút sự bất bình, nhưng nó biến mất ngay lập tức.
Tôi phẩy tay. "Hãy đưa thứ đó cho tôi."
"Sao cơ?"
Lần này, cô ấy ngước lên. Đôi mắt cô mở to ra và khuôn mặt cô vẫn đầy hoài nghi. Tôi tiến đến chỗ cô ấy, ngồi xuống và đặt tay mình lên chiếc máy sưởi.
"Nhìn cho kỹ này. Đây là cách ta điều chỉnh nhiệt độ." Tôi táy máy một lúc, nhấn các nút và xoay tay cầm. "Chúng ta thật là may mắn." tôi khịt mũi. “Hầu hết những người khác phải sống chung với mấy cái lò nhìn như củ hành tây và ném củi khô vào đó như những năm ba mươi vậy.”
Cô có vẻ chăm chú lắng nghe và không mất nhiều thời gian để cô ấy trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực bật và tắt máy sưởi.
"Giỏi lắm." Tôi vỗ tay một lần khi mà hơi ấm bắt đầu luồn qua kẽ ngón tay chúng tôi. Cô nhìn lên và nở một nụ cười yếu ớt với tôi. Vào lúc đó, tôi biết rằng, tới cả nụ cười của phụ nữ cũng chẳng có gì giống với những người đàn ông tôi biết cả. Nó rạng rỡ, ấm áp và đầy sức truyền cảm. Chỉ huy của tôi chỉ cười khi ông ta lại chinh phục thành công một mảnh đất nữa, và tin tôi đi, nụ cười của ông ta không được rạng rỡ và ấm áp cho lắm đâu.
"Em cười gì vậy?"
"Em chỉ muốn cảm ơn anh."
"Vì lý do gì?"
"Vì đã cứu mạng em. Em biết rằng em có thể đã có những phản ứng đôi chút thái quá . . . nhưng em thực sự cảm kích. Em đã nghĩ rằng . . . anh là kẻ có tà ý và tìm kế hãm hại em. Em chân thành xin lỗi."
Phản ứng thái quá một chút sao? Cô ta rơi nước mắt vì tôi tình cờ ở gần cô quá hai phân!
"Trông tôi giống một người xấu đến thế sao?"
"K-không. Em không có ý đó."
"Được rồi, đừng nhắc đến nó nữa. Cứ nghĩ lại tôi lại thấy tức tức. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Tôi chả muốn ở chung phòng với một ai mà sẽ ném đồ vào tôi ngay khi cô ấy mở mắt ra chút nào."
"Em xin lỗi. Em cảm thấy rất tội lỗi."
"Và em sẽ làm gì về điều đó chứ? Rời đi sao?"
Tôi nói đùa, nhưng có vẻ cô coi nó là nghiêm túc. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi hồi lâu, trước khi cúi đầu xuống và cố chỉnh làn tóc rối mù của mình một cách vụng về. Vốn trước khi cô ta làm thế, nó còn chẳng bị rối tung lên, nhưng cô ta cứ nghịch ngợm nó và giờ nó xù lên như vậy. Môi cô rung lên như thể cô muốn nói gì đó, nhưng đang gặp rất nhiều khó khăn trong việc đó.
"Em xin lỗi . . ."
"Đừng có nói xin lỗi nữa! 'Xin lỗi' là từ duy nhất em biết sao? Giờ em ở đây rồi, em muốn làm gì? Em không định rời đi phải không? Ở đây tôi cho em ăn, ở đây tôi cho em chỗ trú. Sẽ thật ngu ngốc nếu như—"
"Em sẽ rời đi." Cô ngắt lời tôi.
"Gì cơ?"
"Em không muốn gây ra rắc rối gì cả. Nếu anh đủ tốt bụng để chỉ cho em đường ra, em sẽ rời đi ngay sáng hôm sau . . ."
Đôi mắt cô lại mọng nước lần nữa, nhưng cô cố giấu nó đi bằng khuỷu tay mình. Tôi không hiểu. Tôi đâu có đe dọa cô ta. Chẳng hay là do điều gì tôi nói sao?
Cô ta đúng là phiền phức hơn là tôi nghĩ mà.
"Ở lại đây."
Cô ta có vẻ không hiểu ý nghĩa của cụm từ đó. Khuôn mặt cô lúng túng, đôi mắt chớp chớp rối bời.
"Bên ngoài kia quá lạnh. Sẽ chẳng có gì để ăn. Sẽ chẳng có gì để uống. Hãy ở lại đây."
"Em . . ."
"Hãy ở lại đây."
"Sự xuất hiện của em sẽ gây phiền nề cho anh quá thể. Em không muốn anh căm hận em đâu."
"Ở lại."
"Nhưng anh ghét em."
Tôi nói tôi ghét cô ta bao giờ chứ? Tôi đã cứu cô ta đấy. Công bằng mà nói, tất cả những gì tôi làm là kéo cô trở lại đây, nhưng cô ta nếu không chết vì lạnh thì cũng chết dưới bàn tay của Dzyuba rồi. Chắc chắn cứu mạng ai đó không phải là một hành động gây thù hận. Tôi không cứu cô ta chỉ để cô ta ném mạng sống mình đi như vậy. Tôi đang cố tỏ ra tử tế, nhưng rõ ràng, cô đang nghĩ tôi là một thằng khốn nạn. Thôi được, tạm thời tôi sẽ cố gắng diễn đúng với kì vọng của cô ta về sự tử tế xem sao.
"Tôi sẽ chuẩn bị cho em một nơi để ngủ." Tôi đứng dậy. "Em có định đứng lên không thì bảo?"
Khi tôi quay đi, tôi nghe thấy những tiếng ho mà cô cố nén lại. Mặc cho những nỗ lực của cô, những tiếng ho bắt đầu đặc hơn cả về âm thanh lẫn tần suất.
"Em không cần phải cố kìm nén đâu." Tôi quay lại và nhận ra cô ấy lại một lần nữa vùi mặt vào váy của mình. Đó là lý do tại sao tiếng ho đó bị bóp nghẹt. "Tôi không biết là do bụi hay do lạnh. Nhưng em hẳn phải nhận ra, nếu em đổ bệnh ở ngoài kia . . . em sẽ hoàn toàn không có cơ hội sống sót, phải không?"
Cô không trả lời. Được rồi, Vronsky. Khi cần mày cũng có thể tốt tính mà. Hãy hòa đồng vui vẻ và đừng phá hỏng mọi thứ.
Tôi hạ giọng, cố gắng hết sức để không ra vẻ như đang gây áp lực cho cô. “Em sẽ nghe lời tôi chứ?”
Sau một khoảng dài im lặng tới kiệt quệ, cuối cùng cô cũng trả lời. "Vâng."
~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~