Bầu trời đã tối thui khi tôi trở về phòng. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui vì phòng mình khai rình mùi nước tiểu. Người phụ nữ kia đã không mò ra ngoài.
Cô đang ngồi khoanh chân, trên tay là một cuốn sách—hoặc ít nhất tôi nghĩ rằng nó là sách dựa trên những gì tôi quan sát được khi mà ánh sáng gần như không tồn tại—khi tôi bước vào. Cô vội vã đặt lại cuốn sách lên giá, làm đổ những cuốn sách khác trên đó, rồi lại vội vã nhặt những cuốn kia lên.
“Xin chào,” cô ấy nói.
"Chào. Cô đang làm gì thế?"
“Em chỉ đang cố gắng để đọc trong điều kiện ánh sáng hiện tại thôi. Anh không cần bận tâm đâu. Anh có mang cái xô theo về không?"
"Cái xô nào cơ?" Tôi hỏi.
"Anh nói sẽ mang cho em một cái xô để giải quyết việc cá nhân."
"À, ừ, phải rồi."
"Anh quên rồi chăng?"
"Tôi không quên." Tôi quên mất. "Tôi chỉ không tìm thấy cái nào cả."
"Anh có hay quên như thế này không?"
"Chắc có. Đôi khi những thứ quan trọng sẽ tuột khỏi đầu tôi. Nhưng tôi hứa lần sau sẽ nhớ. Thế này đi. Lần sau tôi quay lại, tôi sẽ mang cho cô thứ thiết bị đi ỉa tiên tiến nhất, mẫu mã 1980-Alpha, phiên bản giới hạn. Cô sẽ có vinh dự là một trong những người đầu tiên thử nghiệm công nghệ thay đổi nhân loại này.”
"Thế đúng là anh quên rồi."
"À thì . . ." Mẹ nó nữa. Cô giỏi lắm.
Cô đổi chủ đề, “Ở đây anh có một kho tàng kiến thức khá kì thú đấy.”
"Thế sao? Cô đã đọc gì rồi?" Tôi mò tới chậu đựng nước của mình. Cô ấy không uống hết nước và cô ấy không đi tiểu vào đó, thế nên là hiện tại chúng ta chưa có vấn đề gì cả.
“Ở đây có một giai thoại về một con chyerti canh giữ khu rừng Kandalaksha. Em thấy đó là một câu chuyện để lại nhiều điều đáng suy ngẫm."
“Thực ra lần cuối tôi đọc cái đó cũng lâu rồi. Cô phải kể lại cho tôi mới được." Tôi đến gần cô rồi đưa cho cô ấy một ổ bánh mì. "Nói tôi nghe... chắc cô cũng phải có nhiều chuyện hay để kể nhỉ? Văn hóa dân gian thần thoại hay bất cứ thứ gì tương tự như vậy cũng được.”
“Ừm...” Cô lấy bánh mì từ tay tôi.
“Cô có vẻ ngập ngừng.”
“Rất cảm tạ anh vì đồ ăn.”
“Cô không cần cố công mua vui cho tôi nếu cô không muốn.”
“Không phải là em không muốn. Em có chút ngại ngùng quanh những người em quen biết chưa lâu.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ làm quen với nhau, rồi ngày kia cô có thể kể cho tôi nghe một câu chuyện.”
Cô trở nên im lặng khi di chuyển đến 'lãnh thổ' của mình trên ghế sofa. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cô lặng lẽ nhai bánh mì.
Tôi ngồi xuống và lấy thức ăn của mình ra. “Cô thích quỷ lùn hay yêu tinh hơn?” Sau đó tôi bắt đầu ăn.
“Xin lỗi. Anh vừa nói gì?”
“Những con quỷ lùn trông thật xấu xí, nhưng chúng hoàn thành công việc mà không chất vấn gì. Vạm vỡ và không lắm chuyện. Bọn yêu tinh luôn làm người ta thất vọng.”
"Có lẽ vậy."
Tôi quyết tâm để nghe được một câu trả lời mà dài hơn một câu cụt lủn. “Rồng hay phượng?”
“Ừm... phượng hoàng.”
“Kỳ lân hay thiên mã?”
“Kỳ lân dễ thương hơn.”
“Rắn biển leviathan hay kỳ lân biển?”
“Kỳ lân biển không phải là sinh vật thần thoại,” cô cười khúc khích. “Anh có thể tìm thấy chúng ở Bắc Cực.” Dư âm vui thú trong giọng nói của cô tan vào không khí như sương sớm dưới ánh mặt trời. Đó là một âm thanh khá dễ chịu.
"Tôi biết. Vậy thì hãy kể cho tôi nghe thêm về chúng đi, hỡi chuyên gia về cá voi,” tôi nói khi nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng.
"Em sẽ kể. Nhưng chúng ta hãy ăn tối trước đã.” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì cứng. “Anh có bao giờ kiếm được thứ gì khác để ăn không?”
“Mệt mỏi vì phải ăn bánh suốt rồi hả?”
“Không hẳn. Chỉ là thức ăn này rất khô. Và em mường tượng rằng nó không đáp ứng các tiêu chuẩn dinh dưỡng. Ngay cả kỳ lân biển cũng ăn các loại thịt khác nhau. Nhưng chúng sẽ không để ý nếu thức ăn quá khô đâu, một phần vì chúng nuốt cả con cá, một phần vì chúng sống dưới nước.” Cô cười khúc khích.
Phàn nàn về đồ ăn; hành vi điển hình của người từ Trại C. Ít nhất cô không vừa phàn nàn vừa cau có, vậy nên tôi sẽ bỏ qua.
Tôi để cô ba hoa về cá voi trong khoảng một giờ nữa, và tôi nhận thấy cô ngày càng hoạt ngôn hơn. Khi đêm tới, tôi đã học được rằng cá voi lưng gù gần như chả ăn cái mẹ gì suốt cả năm và tất cả cá voi có răng đều có một quả 'quả dưa' trên đầu cho phép chúng quan sát nhờ khả năng định vị bằng tiếng vang. Chẳng có gì hữu ích cho con người cả, nhưng ít nhất tôi biết những động vật có vú khổng lồ này đã chiếm đoạt những đặc điểm sinh tồn tốt nhất và giữ chúng cho riêng mình. Một lũ tham lam.
“Được rồi, cô kể hay lắm. Nhưng hôm nay tôi khá là mệt, vì vậy tôi sẽ đi ngủ. Cô có cảm thấy ấm cúng trên chiếc ghế sofa đó không? Cô cần một cái chăn chứ?"
"Hôm nay anh đã vất vả lắm sao?" Cô hỏi.
"Ừ. Nhưng sao cô cứ trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác thế?"
“Thứ lỗi cho em vì đã làm phiền, nhưng liệu anh đang có đôi chút suy tư trong lòng chăng? Anh có vẻ hơi căng thẳng suốt vài ngày qua. Có lẽ em đang khiến anh cảm thấy bất tiện.”
“Trời thì đùng đùng bão tuyết, cấp trên thì toàn lũ khốn nạn. Chuyện thường ngày ở huyện thôi, cô biết đấy.” Cô ấy có thể nhận thấy, hay chỉ đang đoán bừa thôi? Tôi đang trở nên dễ đọc vị vậy sao?
“Hãy cho em biết nếu em có thể giúp được gì,” cô nói.
"Cảm ơn. Thế thì cho tôi xin thêm vài chục sự thật thú vị về cá voi nữa đi."
"Được rồi. Hãy để em xem... A. Ạnh biết rằng cá voi khá là nục nịch, phải không? Cá voi xanh con tiêu thụ một lượng sữa mẹ đáng kinh ngạc mỗi ngày.”
"Rồi sao nữa?" Tôi chưa bao giờ hiểu tại sao động vật phải uống sữa và tại sao chúng ta không thể sản xuất sữa từ chính bộ ngực của mình, nhưng tôi sẽ không ngắt lời ngay bây giờ.
“Bởi thế, cá voi mẹ truyền chất béo đó cho con của chúng!” Cô đan hai tay vào nhau. “Chà, đại loại thế. Anh thấy đấy, có tới năm mươi phần trăm sữa cá voi là chất béo. Bây giờ, có rất nhiều lý do cho việc này...”
Cô tiếp tục nói cho đến khi giọng nói của cô biến thành những tiếng thì thầm khe khẽ, rồi chuyển sang những hơi thở chầm chậm. Cuối cùng thì cô vẫn không xin tôi một cái chăn dù tôi có thể thấy đôi lúc cô run rẩy.
"Cô còn thức không?" Tôi thì thầm. Khi không có tiếng trả lời, tôi hỏi lại với âm lượng lớn hơn. Vẫn không có gì.
Sau đó tôi đi lấy nước. Rồi tôi nhớ lại những nắm tuyết mà tôi đã nhét vào miệng. Rồi tôi nhớ đến Roman.
Tôi cứ trốn tránh, chôn vùi những vấn đề của mình thay vì làm bất cứ điều gì. Tôi ghét bản thân mình vì đã trải qua những ngày như thế này và hối hận vì đã làm như vậy.
Tôi còn năm ngày nữa.
Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình hai ngày trước, tôi đã không bao giờ phải chứng kiến cảnh Roman chết. Nếu tôi biết nhiệm vụ của mình là gì, tôi có thể đã làm được rồi.
Tôi nhìn về phía những đường thẳng mà tôi đã khắc lên tường: một loạt dài những đường song song, trông giống như một con vật nào đó đã cào lên đó. Người phụ nữ kia vẫn chưa biết đến những dòng đó, hoặc ít nhất là cô ta không chú ý đến chúng. Tôi đã quên mất mình khắc bao nhiêu đường rồi, và việc đó cũng không còn hữu ích nữa khi tôi bắt dầu đếm ngược thời gian.
Khi tuyết ngừng rơi vào chiều nay, Đại úy Ushakov đã cố gắng phá vỡ vòng vây, và hỡi ôi, chiến dịch nhỏ đó đã kết thúc một cách khủng khiếp làm sao. Chúng tôi bắn tên lửa tự hành vào một vị trí do chính tôi trinh sát, sau đó, theo kế hoạch, bộ binh có nhiệm vụ chọc thủng chiến tuyến bị hư hại của chúng và mở một đường máu cho Dzyuba tẩu thoát. Hóa ra, tiền tuyến của họ chẳng hề bị hề hấn chút nào. Quân đội của Pavlyuchenko đông hơn chúng tôi. Áp đảo chúng tôi. Hủy diệt chúng tôi.
Đại úy Ushakov lãnh đạn vào trán, vấp vào bao cát và ngã đập đầu xuống chiến hào. Tôi không nghĩ bất kỳ chiến sĩ tiên phong nào đã sống sót trở về. Tôi nhìn thấy một gã từ đội tiên phong đã điên cuồng cố gắng quay trở lại pháo đài, trong khi tôi đang đứng bảo vệ trên tháp canh của mình. Ánh mắt anh ta nhìn tôi, nài nỉ tôi bắn trả, nài nỉ tôi cố gắng tự mình mở cổng. Nài nỉ cầu xin bất cứ điều gì, bất cứ điều gì tôi có thể làm trong khả năng của mình. Những giây cuối cùng của cuộc đời anh lóe lên trước đôi mắt đỏ ngầu, những mạch máu li ti trên chúng chỉ chực chờ nổ tung. Ôi, anh ta đã muốn sống làm sao.
Tôi cũng vậy. Tôi muốn sống. Tôi muốn chiến đấu không còn nữa.
Khi tay bắn tỉa hạ gục tên tiên phong tội nghiệp bằng một phát đạn gọn gàng vào gáy hắn, tôi rời vị trí của mình. Không ai ở đó để yêu cầu tôi canh gác. Tôi không muốn chết vì một viên đạn lạc.
Họ giao cho tôi một nhiệm vụ - nhiệm vụ cuối cùng mà tôi phải tham gia. Và sau đó, cuối cùng tôi cũng được tự do. Không làm theo mệnh lệnh nữa. Nếu tôi hoàn thành việc này trong năm ngày, tôi sẽ không phải chiến đấu nữa. Tôi sẽ không còn phải giết bất cứ ai nữa.
Tôi còn năm ngày nữa.