Chương 9: Tôi Muốn Thử

Không thể không nói, sức lực của người phụ nữ này rất lớn, thật sự là vô cùng hung ác, chuyện này khiến cho Mạnh Phi cũng không thể tức giận, đây cũng chính là vì hắn có chút chột dạ, nếu không thì khẳng định sẽ đẩy người phụ nữ này ra, nhưng bây giờ không thể như vậy, Mạnh Phi cảm thấy có chút lúng túng.

“Đồ giao chuyển phát nhhắn hôi hám, tao sẽ giết mày. Chính mày đã giết bố thân yêu của tao. Nếu không có mày, ông ấy đã không chết, mày phải trả giá, hôm nay tao sẽ bóp chết mày, bóp chết mày…”

Người phụ nữ này, càng nói càng hăng hái, điều này khiến Mạnh Phi khó thở, mặt không đỏ mà tím tái, thật lòng không thể thở nổi một hơi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

May mắn thay, trong buồng còn có hai người, thấy vậy, bọn họ nhhắn chóng kéo người phụ nữ béo ra xa, Mạnh Phi mới may mắn thoát chết.

“Các anh đừng cản tôi, tôi sẽ bóp cổ hắn ta, hắn ta đã giết bố tôi, tôi sẽ bắt hắn ta đi tù…”

Mặc dù người phụ nữ đã được kéo ra nhưng vẫn la hét, hai nhân viên y tế nhìn vào cũng không nói gì, chỉ có mặt để ngăn cản, đề phòng có chuyện thật sự xảy ra, còn Mạnh Phi, vừa xoa cổ vừa thở dốc, trước mắt đầy sao xẹt.

Đúng lúc đó, một vài người vừa dịu đi thì xe cứu thương bất ngờ dừng lại, hai nhân viên y tế thấy thế thì hỏi tài xế có chuyện gì, hóa ra phía trước có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, giờ các phương tiện không lưu thông được nên buộc phải dừng xe.

Sau khi biết được tình hình, người phụ nữ này càng trở nên điên rồ và may mắn bị hai nhân viên y tế ngăn lại, nếu không Mạnh Phi chắc chắn bị bóp chết.

“Cái kia, này các vị, nếu bay giờ bệnh nhân đã thế rồi thì tôi muốn thử một chút …”

Mặc dù ông cụ này đã không còn nữa, Nhưng Mạnh Phi vẫn muốn thử, bởi vì vừa nãy hắn có suy nghĩ, có lẽ đã phán đoán được chuyện gì đã xảy ra với cụ ông, và hắn cũng rất tin tưởng là Nhạc Trạc Bảo Điển, không gì khác, dù sao vết thương ở chân của hắn cũng tốt lên nhờ thế, hơn nữa đây chính là bệnh mà đi khám qua rất nhiều bệnh viện lớn đều không thể chữa khỏi, thế nhưng dùng Nhạc Trạc Thần Châm cùng với Nhạc Trạc Bảo Điển xong thì lại khỏi một cách thần kỳ.

Khái niệm này là gì, không cần nghĩ cũng có thể biết, chưa kể những điều kỳ diệu như vậy đã xảy ra với Mạnh Phi, nên hắn có lý do để tin rằng bản thân mình có khả năng này.

Chỉ có điều, chưa từng thử cố gắng chữa trị cho người ngoài nên không có cơ sở.

“Thử xem? Anh muốn thử gì?”

Nói chuyện là một trong những nhân viên cứu thương, hắn ta là một bác sĩ nội khoa giàu kinh nghiệm, hơn hai mươi năm trong nghề, cũng rất nổi tiếng và uy quyền ở Giang Thành, lúc này khi nghe Mạnh Phi nói như vậy, không khỏi sững người, thậm chí không hiểu hắn nói có ý gì.

Mạnh Phi không biết giải thích thế nào, thậm chí hắn còn không nghĩ được mình chuẩn bị làm gì, dù sao chuyện này cũng quá buồn cười.

Tuy nhiên, Mạnh Phi nuốt ngụm nước miếng, nhìn về phía hắn ta: “Cái kia, tôi, trước tôi cũng đã đọc qua một số sách y, cũng đã học qua một số kỹ thuật, tôi muốn thử cứu ông ấy.”

Mạnh Phi nói rất nghiêm túc, nhưng vị bác sĩ đó vẫn không nín được, ấy vậy mà “phì” một tiếng, người bên cạnh cũng vậy, lập tức nhíu mày: “Hắn thhắn niên, hắn đừng có lộn xộn, có phải là sợ đến choáng váng rồi không? Người này đã qua đời rồi, máy móc và thuốc còn trị không hết, hắn còn muốn thử một chút? Thử cái gì vậy? Hay là xử lý cho xong chuyện, vẫn là thành thật làm nhân viên chuyển phát nhhắn đi”.

“Bên cạnh đó, hắn có biết đây là ai không? Hắn ấy là bác sĩ Tưởng Nhất Thiên nổi danh của Giang Thành, hắn ấy còn không điều trị hết được, ai tới cũng vô dụng thôi, biết không? Đây chính là trái tim nhân từ của thầy thuốc đấy, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không đi theo xe cứu thương đi ra ngoài, hiểu không? Được rồi, bây giờ không muốn ngồi tù thì tranh thủ thời gian chuẩn bị bàn bạc với chị gái này đi.”

“Thế nhưng mà...”

Mạnh Phi vừa định nói gì thì thấy chị gái lại tức giận: “Mày bị điếc sao, mày không nghe bác sĩ người ta nói sao. Bác sĩ chuyên khoa người ta không chữa được, mày là người giao hàng thì đóng kịch cái gì?”.

“Nhhắn lên, liên lạc với gia đình mày, bảo họ chuẩn bị tiền, một triệu, thiếu một xu thì chờ vào tù đi!”.

Nghe người phụ nữ mập mạp nói vậy, Mạnh Phi cũng không nói nên lời, nhưng thật lòng hắn không muốn ông cụ gặp chuyện không may, bất kể có mất tiền hay không, mà giờ xe không di chuyển, lại kẹt ở đây, thế này thì sao mới được đây!

“Thôi chị này, chị đừng nóng nảy. Chị có chuyện gì, hãy đợi đến khi đến cơ quan công an rồi nói. Không được ồn ào ở đây, dù bệnh nhân đã đi rồi nhưng chị cũng phải bình tĩnh”.

Trợ thủ ngồi bên cạnh, bắt đầu nói chuyện, nếu không mấy người ngồi trong cùng một thùng xe, có thể bị người phụ nữ béo đó gây ồn ào đến chết, vấn đề là cô ta quá lớn tiếng, đúng thật là đau tai.

“Không nói thì không nói, mày chờ đó cho tai, đứa giao hàng!”

Trong buồng xe, cuối cùng cũng yên tĩnh, nhưng trong lòng Mạnh Phi không thể bình tĩnh được, đây là một mạng người…