Chương 16: Chán Chường

Mặt khác, bây giờ hắn đã không có việc làm, chuyện này còn không dám nói, nếu như Lý Hiểu lâm biết, nhất định là thất vọng cực điểm nhỉ?

Hai người nói xong, cũng không có tâm tình gì, thực ra đêm nay Lý Hiểu lâm muốn làm nóng người một chút, nhưng bây giờ chỉ còn lại có phiền lòng, không thể làm gì khác hơn là đắp chăn ngủ, Mạnh Phi cũng giống như vậy, nhưng mà lại không ngủ được.

Nằm ở trên giường, Mạnh Phi càng nghĩ càng sầu, hiện tại không có việc làm, làm sao bây giờ đây?

Chuyện này, không thể kể cho bất cứ ai, kể cả Lý Hiểu Lâm cũng không được, hiện tại việc phải là, chính là tìm một công việc trước, còn chuyện khác chỉ có thể để nói sau.

Một buổi tối, cứ như thế đi qua, sáng ngày thứ hai, năm giờ Mạnh Phi đã rời giường, sau khi làm cơm sáng xong, cũng ăn một ít, sau đó cũng ra khỏi nhà.

Rời khỏi khu chung cư, Mạnh Phi liền lên xe công cộng, không dám lắc lư xung quanh nhà, nếu như bị người nhà nhìn thấy hắn không có công việc mà đi lung tung, khẳng định là chịu không nổi, cho nên ngồi xe công cộng đi, cũng không mắc, một ít tiền có thể ngồi một thời gian rất lâu, vừa lúc có thể tìm việc lại ở trên xe luôn.

Ở cái nhà này, Mạnh Phi vốn là không được chào đón, nếu như bị cha vợ mẹ vợ biết chuyện hắn không có việc làm, thì không biết còn làm như thế nào nữa, có lẽ muốn xốc ngói lên cũng nên.

Cho nên, hiện tại Mạnh Phi nhất định phải tìm việc để hoạt động, bất kể là việc gì đó đều được, không sợ dơ không sợ mệt mỏi, chỉ cần không vi phạm lương tâm, có thể kiếm tiền là được, cơ bàn là không chọn, cũng không có tư cách chọn.

Cái giờ này, trên xe buýt có không ít người, đều là dân đi làm, ở Giang Thành, nếu như tám giờ đi làm, hơn năm giờ đã phải lên xe đi, bởi vì trong xe chen lấn rất kịch liệt, nếu như công ty hơi xa một chút vậy thì phải liều mạng, cho nên hiện tại dù là chưa đến sáu giờ, trên xe cũng đã có rất nhiều người, Mạnh Phi đứng ở một bên, cũng không có chỗ ngồi.

Cuối cùng, đứng nửa giờ sau, Mạnh Phi xuống xe, đi tới nơi vốn là công ty, thực ra hắn không muốn đến, cũng không cần phải đến, nhưng mà ở phía đối diện của công ty Giang Thành Express còn có một công ty chuyển phát nhhắn khác, hình như công ty này đang tuyển người, Mạnh Phi tìm trong trí nhớ thấy bên trên cửa kính có dán một tờ giấy A4, bên trên viết thông báo tuyển dụng người giao hàng, ưu tiên người có kinh nghiệm.

Cái khác không dám nói, nói đến chuyện chuyển phát nhhắn, Mạnh Phi cũng là một người có kinh nghiệm, cũng là tên béo đáng chết kia không có mắt, nếu là ông chủ bình thường thì thật sự không nỡ đuổi việc Mạnh Phi, dù sao một mình hắn có thể làm việc của một người rưỡi, thử hỏi với người như vậy, ai lại không muốn giữ lại?

Cũng không biết tên béo đáng chết kia là uống lộn thuốc gì, hay là cái gân nào dựng sai rồi, ấy vậy mà kại đi đuổi việc Mạnh Phi...

Nhưng mà, nơi này không giao hàng quhắn nhà hắn, có giao hàng đi khắp nơi, cũng không rảnh rỗi đi đâu được.

Mạnh Phi đứng ở cách đó không xa, nhìn cánh cửa kia một chút, cũng ngồi xuống ở một bên, hiện tại mới chưa tới bảy giờ, người ta còn chưa bắt đầu mở cửa, xem ra thế nào cũng phải chờ một lát, vì thế lấy điện thoại di động ra, muốn nhìn trên mạng có công việc gì không, dù sao bên này còn chưa làm gì, như thế nào, phải mua bảo hiểm an toàn trước mới được.

Nhưng mà, vừa lúc đó, Trương Cường đi tới từ một bên, thằng nhóc này hôm nay tới sớm, Giang Thành Expexs cũng không có mở cửa, vừa thấy Mạnh Phi ngồi ở đâu, liền khoe khoang đi qua.

"Phi tử, làm sao hắn lại tới nơi này, có phải tối hôm qua ngủ mơ hồ rồi hay không, còn tưởng rằng hôm nay phair đi làm thì sao?"

"Hả?"

"Thế nào, còn chưa tỉnh ngủ hả, tôi, Cường Tử đây, ha ha..."

"Là cậu à, tôi còn tưởng rằng ai đó. Không phải, ở phía đối diện cũng tuyển người, tôi cũng thử xem một chút, đừng ngủ lơ mơ. Đúng, dáng vẻ cậu làm sao vậy, trả hết tiền rồi à?"

Trương Cường gật đầu, sau đó móc ra từ trong hộp một điếu thuốc, tự mình đốt lên, sau đó đưa cho Mạnh Phi một cái: "Ừm, trả lại, chuyện này cuối cùng cũng hiểu rõ, sắp mẹ nó hù chết tôi đây, sau này, thật lòng không thể đánh bạc nữa, cái đồ chơi này không thể đụng vào, coi như có tiền nữa cũng không được!"

"Phi tử, chuyện này thực sự cám ơn anh, nếu không một đôi tay nhỏ đáng yêu này của tôi thật sự là bị chặt tận gốc mất!"

Mạnh Phi cười cười, sau khi đứng lên, vỗ vỗ vai Trương Cường vai: "Nhóc con nhà cậu rốt cuộc cũng hiểu rõ, hiện tại không tính là muộn, vật này thật sự không thể đụng vào, nếu không cho dù ngươi có nhiều tiền hơn nữa, cũng lấp không đầy cái động không đáy này, biết rõ không?"

"Nội dung độc hại, đây đều là cái đồ hại người, chỉ cần vừa dính và bên đó, đó chính là cửa nát nhà tan, không có kết quả tốt, huống hồ vốn chúng ta kiếm tiền cũng không dễ dàng, anh nói đúng không?"

"Được rồi, tốt như vậy, sau này cải tà quy chính đi, cố gắng kiếm tiền, số tiền kia tôi cũng không vội, cậu chớ để ở trong lòng. Được rồi, đi đi, ông chủ kia của cậu đến rồi!"

Trương Cường liếc nhìn về phía cửa một cái, lại quay đầu: "Phi tử, cậu chính là có chút chút xui xẻo, biết rõ không? Người thân trong nhà của tên béo đáng chết tới đây, cho nên đuổi việc anh, cũng không phải bởi vì cái khác, aizz... Được rồi, không thèm nghe anh nói nữa, tôi phải mau chóng tới làm việc, bằng không khẳng định lại bị mắng."

Mạnh Phi sửng sốt, giờ mới hiểu được xảy ra chuyện gì, hóa ra là như vậy, thế nhưng người ông chủ này thật lòng cũng không ra sao, có việc trực tiếp nói là xong rồi, chọn cái trò này làm gì, còn bị cắt một nửa tiền lương, thật là không có nơi để nói cho ra lẽ.

Nhưng mà, việc đã đến nước này, còn có thể thế nào?