Trung tâm thương mại Chu Châu.
Cứ tưởng xã hội ngày một hiện đại hơn con người sẽ ít đi mua sắm trực tiếp, thay vào đó là ngồi tại nhà không tốn bao nhiêu sức lực, chỉ cần dùng một ngón tay là có thể thoả thích lựa chọn.
Sau đó sẽ có nhân viên tận tình phục vụ mang đến tận nơi.
Thời nay còn không mất phí shipper nữa cơ, tiện lợi biết bao nhiêu.
La Nhất đã từng nghĩ như thế, nhưng sự thực không giống như anh tưởng tượng.
Người ta càng ngày càng thích đi mua sắm trực tiếp. Cho dù có bận rộn hơn nữa thì các cửa hàng, các khu trung tâm thương mại, cũng không bao giờ thiếu vắng bóng người qua lại. Dù sao người ta đến đây cũng không phải chỉ để mua sắm.
Công nghệ càng cao lòng người càng trống rỗng, cũng chỉ còn những thứ đơn giản và phù phiếm như vậy để bù đắp.
Mua sắm online tuy cũng rất tiện lợi và dễ dàng, nhưng ở một mặt nào đó cũng thể hiện sự tù túng và bất đắc dĩ.
Bản thân La Nhất cũng là một trong những tín đồ của các trung tâm thương mại.
Khỏi phải hỏi lý do vì sao, mua sắm giúp trái tim yếu đuối của con người thoả mãn cỡ nào.
Mỗi lần cảm thấy bức bối và bế tắc vì công việc hay bất kể chuyện gì. La Nhất chỉ cần lang thang vài giờ trong các khu mua sắm, thoả sức ngắm nhìn rồi lựa chọn.
Anh không chỉ ngắm đồ vật hàng hoá vô tri, anh còn có thể nhìn ngắm đủ mọi loại người. Sau đó bằng một cách nào đó, những người xa lạ đến đi trước mắt anh này lặng lẽ pha trộn, biến đổi, dùng hoà, rồi đi vào các câu truyện của anh.
Đến lúc trở về thả người trên chiếc ghế mềm quen thuộc, trái tim anh cũng nhẹ nhõm.
Giữa việc chọn lựa gián tiếp qua màn hình và trực tiếp tận hưởng không gian đa sắc màu tại các trung tâm thương mại. Chỉ cần sắp xếp được thời gian, chắc chắn La Nhất chọn cái thứ hai.
Giữa thành phố Hoa Thành đếm không biết bao nhiêu cái trung tâm thương mại như vậy.
La Nhất thích Chu Châu nhất.
Nhưng lý do anh lựa chọn nó không hề có trong các câu hỏi trắc nghiệm khách hàng của bất kỳ trung tâm thương mại nào. La Nhất chọn Chu Châu, vì ở đây ngoài thang máy và cầu thang cuốn ra, còn có cả cầu thang bộ.
La Nhất thích tự mình bước lên từng bậc thang nhỏ, đi lên từng tầng lầu, lần lượt ngắm nhìn hết toàn bộ, còn tiện thể rèn luyện sức khoẻ được luôn. Cho dù có đôi lúc kết thúc một đợt dạo vòng quanh, anh trở về với hai bàn tay trắng trong ánh mắt tiếc nuối của nhân viên bán hàng cũng chẳng sao.
Anh vui là được.
Hơn nữa Chu Châu có chế độ chăm sóc khách hàng rất tốt. Như lúc này đây, anh đã dạo trong gian hàng này đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, nhưng chưa chọn được cái gì. Mặc dù thế nhân viên bán hàng vẫn tươi cười tận tình trả lời mỗi khi anh hỏi. Hoặc khi anh muốn một mình lướt qua từng gian hàng. Hai nữ nhân viên cũng thoải mái cho anh một không gian tự do vừa đủ, để anh không cảm thấy ngột ngạt vì bị đeo bám, cũng không thấy bản thân bị bỏ mặc.
Tinh tế như vậy, AI không thể bì kịp.
Có một khoảng thời gian các cửa hàng cũng tràn ngập AI phục vụ, nhưng AI dù có chuyên nghiệp và thông minh hơn nữa nhìn mãi cũng khô khan.
Chu Châu có sự khác biệt tương đối lớn so với các khu trung tâm thương mại xung quanh. Ở đây tràn ngập hơi thở con người, AI chỉ xuất hiện tại các khu vực nhỏ.
Ban đầu ai cũng nghĩ Chu Châu không thể tồn tại lâu được, nhưng thật không ngờ con hắc mã lỗi thời này lại cứ thế duy trì ổn định bao năm qua. Ngay lúc các đối thủ xem thường nhất, lắc mình biến thành trung tâm thương mại số một ở Hoa Thành.
Lúc này, giữa một khu vực đồ thể thao, người đàn ông vươn cánh tay dài về phía mấy cái áo thun, sắc màu và hoạ tiết tuy đơn giản nhưng nhìn rất thời trang.
Nếu những chiếc áo này được khoác lên một thân hình cao ráo khoẻ mạnh.
Cùng bờ vai rộng.
Hẳn sẽ rất phù hợp.
Hai nữ nhân viên nghiêng đầu nhìn chiếc áo đang được người đàn ông đăm chiêu miết nhẹ trong tay, lại liếc nhìn phong cách ăn mặc của người đàn ông này một lượt.
Các cô cảm thấy, nếu người đàn ông này cởi chiếc áo sơ mi trông có chút qui củ và sạch sẽ kia ra.
Đổi thành một bộ đồ thể thao.
Hẳn vẫn không tệ.
Tuy rằng cảm giác ban đầu khi nhìn vào sẽ hơi lạ lẫm, nhưng với thân hình này, khí chất này, có một loại hương vị phá cách lặng lẽ chui ra, sau đó mạnh mẽ kéo anh ta từ trên cao dìm xuống, giữ chặt lại không cho thoát ra, thật khiến cho con mẹ nó lòng các cô muốn gột rửa con mắt.
Hai nữ nhân viên đưa mắt nhìn trộm nhau, âm thầm hiểu ý, sau đó mờ ám tự vả vào miệng mình một cái trong đầu, nhưng dù thế suy nghĩ vẫn không kìm được bay xa.
Bởi các cô thấy.
Các cô bán hàng ở đây đã nhiều năm lắm rồi, tuy trình độ chẳng phải mấy mặt hàng sang xịn chuyên gia thời trang gì, nhưng ánh mắt nhìn người thì vẫn có. Chiếc áo kia so với người đàn ông này rõ ràng lớn hơn một size. Cho nên, chắc chắn anh ta không có ý định mua cho bản thân.
Có lẽ là…
Các cô thần thông quảng đại lén lút ngầm trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
Mua cho bạn trai nhỏ sao? Thích mặc đồ thể thao, phong cách trẻ trung, vậy chắc chắn còn ít tuổi.
Tôi nghĩ là quà sinh nhật? Hoặc là kỷ niệm tình yêu gì gì á!
Có khi nào là quà dỗ dành không? Anh ta chọn lâu lắm rồi đó!
Cũng có khi là quà lừa gạt cũng nên! Nên vẻ mặt mới khó khăn như vậy.
Nhưng chỉ dùng một cái áo để lừa gạt, tôi thấy hình như có hơi tuỳ tiện. Nữ nhân viên tóc dài lắc nhẹ đầu cảm khái.
Người bị lừa kia đơn thuần cỡ nào chứ, dễ dỗ vậy ha? Yêu nữ tóc ngắn thảng thốt nghĩ.
Đàn ông thời nay ý mà, không đáng tin đâu!
Đúng vậy! Tóc ngắn đồng tình.
Đặc biệt là những người có vẻ ngoài như thế này, dù cực kỳ trông có vẻ đứng đắn, còn toát lên khí chất đáng tin cậy còn hơn cả tài khoản bảo mật.
Nhưng thực ra là đối tượng mà các chị em, à… các anh em cần phải đề phòng nhất.
Bởi vì đáng yên tâm, cho nên mới đáng sợ đó!
Nữ nhân viên tóc ngắn sợ hãi.
Trái tim yêu nữ tóc dài cũng mềm nhũn, cực kỳ lo lắng cho bạn trai nhỏ kia.
Trong lòng các cô nảy lên ba mươi sáu cách truy đuổi và thoát khỏi tình yêu, kiểu nào cũng cực kỳ máu chó. Bán hàng nhàm chán quá mà, cả ngày còn phải khuôn phép giả dối nữa, đọ sức đọ trí hơn thua với AI, xin đừng trách đầu óc bất kham của các cô, có hoá yêu cũng không phải chuyện lạ.
Mấy suy nghĩ đen tối được các cô trao đổi một vòng xong.
Tóc ngắn và tóc dài cảm thấy mình đã cho người đàn ông kia đủ một khoảng thời gian để suy nghĩ rồi, hẳn giờ là lúc nên đưa ra lựa chọn, tóc ngắn mạnh dạn bước tới nhẹ nhàng hỏi:
“Anh muốn mua tặng cho bạn trai sao?”
Bạn trai nhỏ.
La Nhất: “…”
Cô mỉm cười thâm tình, rặt một vẻ hiểu lòng khách hàng.
“Không phải.” – Người đàn ông hơi ngẩn ra.
Sau đó không để cho cô kịp đổi sang nét mặt ngại ngùng vì phỏng đoán sai lầm, anh ân cần nhìn cô mỉm cười giải thích: “Tôi mua cho em trai.”
Em trai? Quỷ mới tin anh. Yêu nữ trong lòng trào phúng một lượt. Yêu đương lén lút sao? Hay là tình yêu tội lỗi? Thời nay nam kết hôn với nam cũng đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Người ta còn khoe ra không kịp, anh đây lại lén lút, không lẽ bắt cá nhiều tay?
Thôi đi. Em trai gì mà em trai, cô bán hàng ở đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy anh trai nào chọn áo cho em trai mà mất nhiều thời gian thế đâu. Nhưng khách hàng bảo em trai thì cô cứ tự thôi miên bản thân mà tin như thế đi, mặt mũi tươi cười từ đầu đến chân niềm nở giúp anh chọn lựa.
Thật may La Nhất không nghe thấy lời trong lòng của hai người trước mặt, chứ không chắc anh phải hỏi các cô một câu, các cô nghĩ nhiều như thế không sợ nghiệp nặng quá à.
Lúc nói câu “Mua cho em trai” này ra, La Nhất có hơi tự giật mình, bởi anh thực ra không có ý định mua.
Hơn nữa lời giải thích này cứ như thể anh đang chột dạ mà giấu diếm vậy.
Bản năng anh không muốn cô gái mệt mỏi thêm nữa vì một khách hàng “khó tính” chọn tới chọn lui như mình. Nhưng cũng không hiểu tại sao anh lại đồng ý mua dễ dàng như vậy. Gian hàng này đa dạng, anh có thể khéo léo đổi sang một món đồ khác phù hợp với bản thân. Nhưng lời đã nói ra rồi không thể thu lại, trông anh cũng chẳng phải kiểu khách hàng mở miệng là nói đùa, dù sao chiếc áo cũng chẳng đáng bao tiền.
Cho nên lúc La Nhất tay xách túi quà đã được hai nữ nhân viên chủ động gói lại thật đẹp, rồi lịch thiệp vẫy khăn tiễn anh ra cửa. La Nhất vẫn đứng bần thần một lúc không thể rời đi ngay.
La Nhất suy nghĩ.
Thôi kệ đi.
Cứ mang về nhà đã.
Dù sao cũng không đáng bao tiền.
Mãi một lúc sau đi đã mệt rồi, La Nhất xách theo vẫn chỉ duy nhất một túi quà, tay khác cầm một que kem ốc quế đứng ở một góc tầng lầu ba, vừa chậm rãi ăn vừa nhìn xuống dòng người xuôi ngược.
Anh bỗng nghe thấy hai tiếng rì rầm.
"Phải Bùi Nam không?"
"Hình như là cậu ta."
La Nhất từ phía sau một cây cột nghiêng đầu nhìn sang, thấy hai cô bé học sinh đang chụm vào nhau chỉ trỏ.
Anh liếc mắt xuống theo hướng ngón tay mũm mĩm của cô bé váy hồng.
Ngạc nhiên khi thấy một người.
Trong lòng anh cười trừ một tiếng.
Hôm nay ra ngoài bước sai hay sao, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi kìa.
Em trai thật luôn.
Bùi Nam đang đứng ở hành lang lầu hai đầu ngó nghiêng các kiểu, dường như đang tìm kiếm gì đó. Xung quanh cũng có nhiều người chú ý nhưng tuyệt nhiên không ai tiến đến làm phiền cậu.
Bùi Nam ăn mặc thu hút, khi chất cũng hơn người, lại là diễn viên trẻ mới nổi năm nay được nhiều người yêu thích. Mọi người chú ý cậu cũng không có gì lạ. Cái lạ là không có cảnh dòng người chen lấn xô đẩy xin chữ ký hỏi han.
Không phải Bùi Nam không đủ hot.
La Nhất vẫn thường gọi thời đại này là "Thời đại khoảng cách."
Sau mấy chục năm trở lại đây, khi đã trải qua đủ đau thương và mất mát của chiến tranh và dịch bệnh ở nhiều nơi.
Mọi người dường như đồng lòng cùng nhau đều lùi lại một bước.
Tự cho nhau một không gian thở.
Cũng như sợ gây thêm tổn thương dù là nhỏ nhất.
Đám thanh thiếu niên cũng trưởng thành và biết điều hơn, yêu thích và hâm mộ một cách khẽ khàng, hưng phấn và điên cuồng thái quá trở thành cấm kỵ.
Trên những diễn đàn tuy vẫn bàn luận sôi nổi về những nhân vật được yêu thích.
Nhưng bằng một thái độ ôn hoà hiếm có từ xưa đến nay.
Đất nước cũng đưa ra nhiều đạo luật bảo vệ quyền riêng tư của mỗi người.
Ngôi sao sẽ uống cafe bên cạnh bạn.
Mỉm cười gật đầu chào bạn trên đường.
Không bị thần thánh hoá.
Cũng không trở thành những con robot bị thị trường sắp đặt.
Mọi người hầu như chỉ quan tâm nhiều đến tác phẩm, yêu thích cá nhân sẽ trở thành ổn trọng và âm thầm bảo vệ.
Không còn những tranh chấp xâu xé bằng những lời nói ác ý đẫm máu người.
Tanh tưởi và dơ bẩn như thể chỉ sau một đêm đã bị quét sạch.
Những kẻ kém tài năng và thích phô trương cũng cất đi những chiêu trò, im lặng lui về chỗ đứng của chính mình.
La Nhất thực ra biết thế giới này cũng không thực sự tốt đẹp như vẻ ngoài đang có, cũng không biết những điều trông có vẻ hoà bình này sẽ duy trì được bao lâu.
Nhưng anh cảm thấy như vậy cũng tốt lắm rồi, nếu không anh cũng sẽ chẳng vì vài ba câu mời mọc của bạn bè mà bước vào giới giải trí. Tuy rằng anh cũng mới chỉ bước vào một chân, thậm chí bước chân này còn có chút hời hợt. Đôi lúc giới thiệu bản thân là diễn viên anh còn hơi thấy hơi ngượng mồm.
Những gì xấu xa.
Thôi cứ tạm giữ lại trong lòng đã.
Có thể một ngày nào đó sẽ lại bùng nổ.
Hoặc cũng có thể cứ tiếp tục như vậy mà tốt hơn.
Duy chỉ có một thứ vẫn không đổi.
Thời đại này vẫn say mê người có nhan sắc.
Nghĩ đến đây La Nhất bỗng cười.
Đúng lúc này, cậu trai dưới tầng hai đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Không kịp phòng bị, nụ cười trên môi La Nhất bỗng chốc cứng đờ.
Anh nửa muốn thu lại, lại không thể không cười.
Cuối cùng La Nhất vẫn duy trì trạng thái ổn định trên khuôn mặt, khẽ gật đầu với cậu trai đang cười tươi rói vẫy tay thật mạnh về phía mình.
Hành động của cậu trai khiến không ít người tò mò quay sang nhìn anh.
Sau đó họ liền thấy một anh trai ăn mặc lịch lãm, một tay xách túi quà được buộc nơ hồng diêm dúa, một tay kia vẫn còn cầm kem ốc quế đang ăn dở.
Nét mặt mọi người nhìn khung cảnh này có hơi giãn ra, tựa như đang xem một bức tranh giải trí, có người còn khe khẽ cười, nhưng không phải là cười giễu.
Ông anh này đã thế còn rất bình tĩnh tiếp tục ăn kem. Cho đến khi ngôi sao trẻ kia chạy lên tầng ba đứng trước mặt, thì anh ta cũng xử lý sạch que kem rồi. Cứ như sợ bị người ta dành ăn mất.
Tuy không bị ai làm phiền nhưng thấy nhiều ánh mắt chú ý như vậy vẫn khiến Bùi Nam không thoải mái.
Thế nên cậu liền kiếm bừa một cái cớ sứt sẹo rồi kéo La Nhất một đường lên xe mình.
"Em đến đây làm gì, có lịch trình à?" La Nhất nhìn thẳng con đường phía trước sau lớp kính xe, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
"Em mua đồ." Bùi Nam gượng gạo đáp.
La Nhất liếc nhìn tay cậu, trên xe cậu cũng trống trơn.
"Mới đến à?" Anh ôn hoà hỏi.
Bùi Nam gật nhẹ đầu, nhưng chợt nghĩ ra anh trai từ lúc lên xe chưa từng quay sang nhìn mình, cậu bèn vội vàng "Vâng" một tiếng.
Cậu có hơi xoắn xuýt.
Cũng hai tháng rồi không gặp anh trai.
Từ lúc thấy La Nhất bước vào trung tâm thương mại. Bùi Nam đã vội vàng dừng xe chạy vào tìm. Nhưng anh trai cậu cứ như yêu quái đi mây về gió vậy, tìm nửa ngày mới thấy.
Tuy mệt nhưng Bùi Nam vẫn vui mừng không thôi.
Đến lúc thấy gói quà trên tay La Nhất, thì lòng đã không kìm được nữa rồi.
"Anh, anh mua quà cho ai vậy?" Cậu nén giọng cẩn thận hỏi, tóc mái dài che khuất cặp lông mày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, trông cậu cực kỳ ngoan ngoãn.
Đến lúc này La Nhất mới cúi xuống nhìn túi quà trên tay mình, rồi quay sang nhìn Bùi Nam.
Cậu trai ánh mắt lấp lánh rặt một vẻ thơ ngây, dù đã cố che giấu nhưng vẫn lộ ra chút mong đợi. Khuôn mặt Bùi Nam thực ra trông không giống anh, hoặc có thể nói cả hai đều phần lớn giống mẹ của mình.
Thấy anh trai nhìn mình, cậu sợ hãi cụp mi xuống như làm gì mắc lỗi, ngón tay mân mê vạt áo, yếu đuối và tự ti như vậy, nào còn dáng vẻ dương quang mọi ngày nữa.
La Nhất không phải không hiểu ẩn ý trong câu hỏi của cậu, mặc dù trước đó anh thực sự cũng quên. Nhưng từ lúc cậu hỏi thì anh đã nhớ ra rồi.
Ngày mai là sinh nhật cậu.
Nếu giờ anh thản nhiên đưa món quà này qua rồi nói rằng "Mua quà cho em đấy". Hẳn Bùi Nam sẽ rất vui mừng.
Nhưng khoảnh khắc bàn tay mới hơi nâng lên La Nhất bỗng chốc khựng lại.
Bởi anh nghĩ ra.
Dáng người Bùi Nam còn thấp hơn anh một chút.
Cho nên chiếc áo này chắc chắn không vừa.
Hơn nữa.
Bùi Nam trước giờ cũng không hay mặc đồ thể thao.
Thật may anh dừng lại kịp.
Cho dù là vừa.
Nhưng tạm bợ đưa qua như vậy anh vẫn thấy áy náy.
Bùi Nam thấy anh chần chừ, đầu cúi xuống càng thấp, thực muốn gập vuông một góc chín mươi độ luôn rồi, lại nhìn thấy cổ tay anh trai cài khuy áo kín mít buông bên cạnh, lòng càng như vỡ đê.
Đúng lúc này, thanh âm ấm áp quen thuộc bỗng vang lên bên tai cậu hỏi "Mai em định tổ chức sinh nhật thế nào?"
Cậu như được dội cho một liều thuốc tỉnh người ra, ngẩng phắt đầu cong mắt nhìn anh cười nói "Cùng với bạn bè, anh ơi anh đến nhé!"
"Sợ doạ thanh niên tụi em không thoải mái" La Nhất cười cười lựa lời định từ chối.
"Anh hơn em bao tuổi chứ, có bốn tuổi thôi, năm nay anh mới hai tám, trông còn trẻ lắm á."
Nghe cậu giở giọng nịnh nọt, La Nhất lườm cậu.
Thấy nét mặt anh trai đã mềm ra, Bùi Nam được nước lấn tới mạnh dạn hơn, cậu liền túm lấy tay anh lay nhẹ: “Anh ơi anh đến nhé!”
La Nhất móc từ trong túi quần ra một bao thuốc dở, dùng miệng cắn đầu lọc một điếu Miêu Yên ra ngậm trên môi nhưng không châm lửa. Anh muốn ngửi mùi thuốc lá vậy thôi.
Anh bảo: “Đều là bạn bè trong giới đến dự à?”
“Dạ.”
Nghe vậy, anh nhìn cậu nghiêm túc nói: “Em trai à, anh trai của em định nghỉ đóng phim.”
Thế nên muốn hoàn toàn lui vào một góc không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người trong ngành.
Chuyện này anh chưa nói cho ai nghe.
Thực ra mấy năm qua số tác phẩm anh tham gia không nhiều, vai diễn cũng mờ nhạt, còn đa phần nhận một số nhân vật được hoá trang đến mức không nhận ra. Giới giải trí không có quá nhiều người biết anh, ngoài Vy Chí Dũng và Lưu Diên là bạn ra, anh hầu như không tiếp xúc với ai cả.
Vai diễn đều là Lưu Diên giới thiệu cho. La Nhất thực ra cũng đã từng nhận được nhiều vai diễn tốt hơn nhưng anh đều từ chối. Việc này Lưu Diên cũng biết, cô tiếc nuối vì diễn xuất của anh hoàn toàn có thể phát triển, nhưng La Nhất không muốn.
Anh không muốn mất quá nhiều thời gian vào những thứ tạm bợ.
Điều khiến La Nhất ngạc nhiên lúc này là, thế mà Bùi Nam lại yên lặng.
Anh cứ tưởng cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm rồi vặn hỏi anh các kiểu.
Nhưng cậu chỉ nhìn anh chăm chú, còn tựa như đang suy nghĩ cái gì không tập chung.
La Nhất cười khổ trong lòng.
Cậu em trai này từ nhỏ đã luôn kín đáo phỏng đoán tâm tư anh.
“Anh à, anh không muốn gặp họ cũng không sao.”
“Em huỷ bỏ là được, em với anh cùng nhau đi ăn một bữa.”
“Có được không?” Cậu dò hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thái độ cắn chặt không buông.
La Nhất nâng tay lên xoa đầu cậu, anh biết cậu muốn gì, thế nên mỉm cười thoải mái bảo: “Cũng được.”
Anh cũng chẳng buồn đắn đo chuyện cậu huỷ sinh nhật với bạn bè sẽ có bao nhiêu khó xử. Như thế vẫn tốt hơn là khiến cậu cảm thấy anh né tránh cậu nên mới không tham gia.
Mấy năm nay hai anh em vẫn luôn như vậy, nhìn ngoài vô cùng tốt, nhưng đặc biệt là Bùi Nam, vẫn luôn lần mò tìm giới hạn của anh.
La Nhất cảm thấy cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, cứ kệ cậu đi.
“Ủa kia là Triệu Hy phải không anh?” Bùi Nam bỗng nhiên hỏi.
Triệu Hy? Cái tên này quen quen. Anh cau mày nghĩ, nhấc lên ánh mắt nhìn về phái Bùi Nam chỉ, thấy một thanh niên cao lớn quần đen cùng áo thun trắng mềm, tay khoác theo một cái ba lô nhỏ đi vào trung tâm thương mại.
“Em quen cậu ta à?”
“Anh không nhớ Triệu Hy à?” Bùi Nam ngạc nhiên.
Mà không nhớ cũng đúng thôi, anh của cậu trước giờ tâm tính đều rất kiêu ngạo, chẳng mấy khi chịu ghi nhớ ai trong đầu, cho dù có nhớ cũng chẳng được lâu.
“Học cùng em hồi cấp một ấy, cái thằng nhóc lít nhít học nhảy lớp ấy hay bị bắt nạt ấy.” Bùi Nam ráng gợi nhớ.
La Nhất dựa đầu ra sau ghế, tầm mắt vẫn đặt ở nơi một phút trước đó người thanh niên kia vừa lướt qua.
Anh lục lọi trí nhớ tằn tiện của mình, trong đầu mờ nhạt hiện lên một khuôn mặt bánh bao lem luốc, nước mắt nước mũi trộn lẫn nhau bẩn thỉu, ngồi co ro trong góc tường sau trường học.
“Là thằng nhóc hay khóc nhè ấy à?”
“Anh ơi anh nhớ thật à?” Bùi Nam buồn cười. “Mà cậu ta đâu có hay khóc nhè đâu nhỉ, còn lỳ muốn chết.”
“Ha ha… em nhớ anh còn từng bắt nạt cậu ta nữa cơ.”
La Nhất nhếch khoé miệng, đúng là anh từng bắt nạt thằng nhóc này.
Nhưng hình như cậu ta cũng không nhận ra anh thì phải, lúc ấy cũng còn nhỏ quá mà, cũng chỉ gặp đôi lần.
“Em với cậu ta gặp nhau rồi à?” Anh quay sang hỏi.
“Gặp rồi.”
“Vốn tiệc sinh nhật ngày mai em còn mời cả cậu ta đó. Nghe cậu ta nói chuyển về Hoa Thành sống rồi. Còn chủ động liên lạc với bạn bè cũ nữa, bữa em vô tình gặp Triệu Hy trong một stadio, cậu ta nhận ra em, trí nhớ tốt thật, không hổ thần đồng nhảy lớp” Bùi Nam cười.
Mà thần đồng nhảy lớp lúc này đang đứng trước cửa một gian hàng quần áo. Ánh mắt đắn đo chiếu thẳng vào một khu treo đây áo thun thể thao hoạ tiết đơn giản.
Cậu muốn mua một món quà sinh nhật.
Nhưng cậu không rõ Bùi Nam – người bạn đã lâu lắm không gặp này có thích đồ thể thao như cậu không nữa.
Thế nên Triệu Hy vẫn do dự mãi không bước vào cửa.
Hai nữ nhân viên bán hàng kiên trì không nổi, thấy cậu nghĩ lâu thế não chắc cũng mệt rồi, trước lúc cậu rảo chân bỏ đi bèn lắc mình hoá thành yêu nữ khéo léo mời chào giữ cậu lại.
Hai cô buồn bã nghĩ.
Đàn ông thời nay sao ai cũng mưu mô chước quỷ toan tính nhiều như vậy á.
Mua một chiếc áo thôi mà? Có cần nghĩ lâu vậy không?
Người sau còn trẻ hơn người trước.
Xem đi, rõ ban nãy còn đứng nhìn khu vực hàng thể thao mà giờ lại đứng trước khu hàng áo sơ mi kìa.
Có phải lại bắt cá hai tay hay không đó?
Hết chương 2.