Chương 31: Người Muỗi

Theo thời gian trôi đi, công cuộc cải tạo biệt thự Tây Giao rốt cuộc đã thuận lợi làm xong.

Chuyện này vốn là một việc tốt, nhưng mọi người gặp khó ở chỗ chọn ai đi đến đó để làm nghiệm thu – mấy người bọn họ và cha con nhóc mập đã quá quen thuộc nhau, cho nên dù là ai đi đến đó nghiệm thu, cũng không thể tránh khỏi đưa đến một ít hoài nghi. Ngay cả cô Đới vốn một mực phụ trách việc cải tạo biệt thự, nhưng đến khi nhóc mập nghỉ học đi làm cũng không còn dám đến công trường thêm lần nào nữa, chỉ đành đổi sang dùng cách trao đổi qua điện thoại để chỉ đạo từ xa.

Phải làm sao mới ổn đây?

Đang lúc mọi người bối rối hết đường xoay sở, Tiểu Minh đột nhiên lại nảy ra một ‘ý kiến xấu’:

“Có thể để cho dì Chu đi nhìn thử một chút! Dì Chu mặc đồ công sở đến cả nhóc mập cũng không có nhận ra.”

Cô Lương gật đầu đồng ý, hình dáng dì Chu sau khi trang điểm vào cô đã từng nhìn qua. Lúc ấy nếu như không phải dì Chu chủ động thừa nhận, cô Lương dù thế nào cũng không có nhận ra.

Cô Đới vẫn khá lo lắng:

“Nhưng là… để một mình chị ấy đi đến đó, như vậy liệu có quá sức mạo hiểm hay không?”

Sự lo lắng của cô Đới không phải là không có căn cứ, cho dù nhóc mập bộc tuệch cẩu thả không nhận ra được, nhưng không có nghĩa là ba nhóc mập, vốn đầu ấp tay gối bên nhau hai mươi mấy năm, cũng không nhận ra được. Trừ cái đó ra, giọng nói cũng là một vấn đề lớn, dù mấy câu đầu có thể đổi giọng khiến hai bố con nhóc mập không nhận ra, nhưng nói thêm vài câu kiểu gì thể nào chẳng lòi ra!

Cho nên cái phương pháp này không thể thực hiện được.

“Trừ phi…”

"Trừ phi cái gì?"

“Trừ phi tất cả chúng ta cũng cải trang một phen!”

Người nói là Diêm Khiết, mẹ Tiểu Minh.

Cô Lương nghe xong hơi ngẩn ra một chút, ngẫm nghĩ một hồi mới nói:

“Ý của em Diêm có phải là…”

Cô Đới lúc ấy cũng đã hiểu ra ý của mẹ Tiểu Minh, không khỏi vỗ tay rối rít khen:

“Không sai! Đây cũng là một ý kiến hay!”

Tiểu Minh ngơ ngác nghe như vịt nghe sấm không hiểu gì, hỏi:

“Mấy người đang nói cái gì thế? Sao con chả hiểu gì hết vậy?”

Cô Đới cười đắc ý, đang muốn giải thích, nhưng cô Lương không cho nàng có cơ hội chảnh chọe, giành nói trước:

“Một người khả nghi rất dễ dàng làm người ta hoài nghi, nhưng nếu là một đám người đều khả nghi, ngược lại lại khiến người ta không dễ dàng nảy sinh ý hoài nghi như vậy.”

Tiểu Minh vẫn chưa hiểu rõ, hỏi:

“Tại sao lại như thế chứ?” “Tại…”

Lần này thì là mẹ nó cắt lời cô Đới, giải thích cho nó nghe:

“Đây là một loại hiện tượng tâm lý của con người. Chẳng hạn như, khi con đang đi trên đường phố nhìn thấy một người hóa trang thành Zombie, con sẽ cảm thấy hắn ta thật là quái dị; nhưng nếu có một nhóm đông đều hóa trang thành Zombie hết, cái đầu tiên con nghĩ đến sẽ là không biết có phải bọn họ đang tham dự một lễ hội hay đây là mốt thời trang gì mới hay không, con sẽ bỏ đi ý nghi ngờ, tự tìm cho mình một cách giải thích mà con tự thấy hài lòng nhất.”

Tiểu Minh cái hiểu cái không lơ ngơ gật đầu, mà cô Đới vẻ mặt hậm hực nói dỗi:

“Rõ ràng đây là ý kiến của tôi…”

Cô Lương với Diêm Khiết cười khanh khách, sau đó một trái một phải đi đến hai bên người cô Đới, ôm lấy hai vai cô, ở hai bên má cô mỗi người thơm lấy một cái thật kêu, yêu kiều nói:

“Vậy em Đới yêu yêu của chúng ta ơi, em nói xem kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây nhỉ?”

Tiểu Minh cũng hăm hở xông tới, hôn đánh choách một cái lên môi cô Đới, hỏi:

“Đúng thế đó cô Đới, chúng ta phải nên làm như thế nào đây?”

Những nụ hôn đã quét sạch mọi nỗi ấm ức trong lòng cô Đới, một tay cô ôm choàng lấy đầu Tiểu Minh, một tay khác giơ ra phía trước, xòe ra hai ngón tay, nói với mọi người

“Hai chữ - biến hình!”

Lời còn chưa dứt, một nắm tóc giả to xù đã chụp ngay lên đầu Tiểu Minh trong tiếng cười ha hả của tất cả mọi người.


Trong phòng khách, Tiểu Minh bị làm thành hình dáng rất moe Maruko, ngồi yên không nói – đám người xấu xa kia, cái lúc nãy bảo làm Zombie đâu rồi? Không cải trang cho mình thành Zombie đi thì cũng thôi, sao lại trang điểm cho mình thành Chibi Maruko là muốn làm ra cái trò gì!

Đối với việc này, lời giải thích của mẹ nó là: Phải tạo nên một cảm giác moe đặc biệt …

Moe chỗ nào cơ chứ nè!

Có điều, rất nhanh nó liền không còn tí hậm hực gì nữa – bởi vì, trang phục đám phụ nữ còn lại thật quá là vui vẻ!

Người đầu tiên rực rỡ xuất hiện chính là cô Lương – bởi vì hình tượng trước giờ của cô trong mắt mọi người là vừa chín chắn lại chững chạc, vừa lạc mốt lại cổ hủ, bởi thế cho nên dễ dàng phá cách nhất – cô trực tiếp ăn mặc theo kiểu Triệu Thiến con gái mình, giày vải, vớ dài, váy jean, lại phối hợp thêm với một cái áo trắng hai dây, tóc được búi cao thắt hình đuôi ngựa, nhìn rõ là hình dáng của một nàng thiếu nữ nhí nhảnh. Dĩ nhiên, gọng kính to cùng khẩu trang che mặt ắt là không thể thiếu.

Tiếp sau đó chính là cô Đới. Bình thường cô là một người hiền hòa nghịch ngợm, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, vì vậy lần này cô muốn khiêu chiến hình tượng mới, chính là hình tượng lạnh lùng cao ngạo. Đầu tiên, cô mặc một cái quần da bó sát lấy cặp chân thon dài của mình; tiếp sau đó, trên người lại khoác lấy một tấm áo khoác da chấm đầy bi thép, kết hợp với một cặp kính đen to đùng, nhìn tới nhìn lui cũng không thể nào nhận ra hình dáng trước đó của cô.

Sau đó liền tới phiên mẹ của Tiểu Minh. Bình thường nàng luôn trong bộ dáng của một người đàn bà thép khôn khéo già dặn, vì vậy lần này nàng lựa chọn giống như Tiểu Minh, biến thân moe, không chỉ để phần tóc mai rối cực kỳ mốt hiện tại, còn mặc lên người một bộ váy đầm màu hồng phấn ịn đầy móng vuốt mèo, chân đi một đôi dép cũng hoa văn mèo, đầu mang theo kẹp tóc tai mèo, quyết biến thân mèo đến cùng.

Người trông có vẻ bình thường duy nhất, chính là dì Chu. Dì lần nữa trang điểm về lại hình dáng một nữ nhân viên công sở hợp mốt thời thượng, hơn nữa trên mặt vẫn đeo một cái khẩu trang to đùng, đem gương mặt mình che kín.

Thế là, sau khi cải trang, năm người bọn họ liền trở thành: một thiếu nữ trẻ tuổi (cô Lương), một cô nàng lạnh lùng (cô Đới), một cặp mẹ con moe moe (Tiểu Minh cùng mẹ mình), và một người phụ nữ công sở thời thượng (dì Chu).

Cả đoàn người ùn ùn rồng rắn kéo nhau đi đến biệt thự Tây Giao.

Khi họ đến chỗ biệt thự, hai cha con nhóc mập đã cung kính chờ đợi từ lâu.

Hai người bọn họ đã tò mò từ lâu, rốt cuộc là hạng người gì mới đủ sức mua được dạng biệt thự sang trọng như thế. Vì vậy, khi bọn họ rốt cuộc nhìn thấy nhóm Tiểu Minh đi đến, bèn cố gắng trợn tròn cặp mắt, dường như muốn từ trên người bọn họ nhìn ra cái gì.

Ừm, đều mang khẩu trang, đều không thấy được tướng mạo …

—— có thể là vì phòng bụi bặm cùng Formaldehyd chăng?

Trừ cô bé nho nhỏ, còn lại bốn người kia đều là cực phẩm, nhất là nàng Office Lady …

—— chẳng lẽ các nàng thật sự là ngôi sao?

Khoan khoan, trong phòng ngủ chính đặt riêng cái giường ngủ siêu cấp lớn kia, không phải là để chuẩn bị giành riêng cho những người đẹp này chứ…

—— có thể hey! Ngôi sao, tiệc sex, được bao riêng, bảo đảm chớp mắt lên ngay trang tin đầu luôn còn gì!

Đang trong lúc ba nhóc mập để cho trí tưởng bở của mình bay lượn, thì nhóc mập lại đang trân trân nhìn chăm chú một người phụ nữ - chính là dì Chu sau khi đã cải trang, hồn vía giống như sắp bay đi mất vậy.

—— nữ thần của ta, ta rốt cuộc lại nhìn thấy nàng!

Tạm thời bỏ qua hoạt động tâm lý đang diễn ra trong đầu hai cha con nhà kia, tâm tình của Tiểu Minh lúc này cũng đang vô cùng kích động.

Làm sao hả? Làm ơn đi, xem này!

Cô Lương kiểu thiếu nữ, cô Đới style gái ngầu, còn có mẹ của nó với style ngây thơ …

Bình thường làm sao có được cơ hội chứng kiến những thứ này chứ!

Vì vậy, thừa dịp lúc cha con nhóc mập giới thiệu thành quả lao động của bọn họ, Tiểu Minh đã kéo tay ra hiệu cho mẹ nó bên cạnh, lặng lẽ không một tiếng động chạy vội lên lầu hai, chọn đại một gian phòng rồi chui tọt vào.

Căn phòng này được bố trí rất gọn gàng, trong phòng còn có một cái bàn làm việc lớn phục vụ công tác, rất thích hợp với sở thích và phong cách của mẹ. Vì vậy Tiểu Minh hỏi:

“Mẹ ơi, căn phòng này là của mẹ à?”

Diêm Khiết đỏ mặt, gật đầu.

Tiểu Minh cười hì hì, nói:

“Đã như vậy, vậy hai mẹ con mình làm cái ‘động phòng’ đi!”

“Xí, động cái gì phòng … Ơ kìa này con chậm chậm chút…”

Hai mươi phút sau, Tiểu Minh cùng với Diêm Khiết mặt đỏ má hồng trở lại tầng trệt. Không chờ mọi người kịp phản ứng, Tiểu Minh lại kéo cô Lương lên thẳng lầu hai..

Sau đó, chính là đang đứng trông rất ngầu cô Đới…

Lại sau đó…

Ba nhóc mập vẫn còn đang say sưa giới thiệu công trình, nhưng nhóc mập đã ngán ngẩm mệt mỏi đứng ỳ một bên, có vẻ không mấy tập trung.

Mới vừa rồi, nó phát hiện nữ thần khiến nó mộng mị mất hồn không biết từ lúc nào đã đột nhiên không thấy, đồng thời biến mất cùng nàng còn có cô bé để mái tóc tròn Machiko. Thế là nhóc mập bèn kiếm một cái cớ, rời khỏi đoàn người, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm nữ thần của đời mình.

Không biết làm thế nào, nhóc mập đã đi đến tầng hai.

Ở trong một gian phòng ngủ, bỗng mơ hồ truyền ra một chuỗi âm thanh ư ư a a, cứ việc phòng có cách âm khá tốt, nhưng nhóc mập vẫn có thể nghe được rõ ràng, khiến mặt nó đỏ bừng tim đập thình thịch.

Hai người bọn họ … đang làm trò gì thế!

Thế giới quan của nhóc mập đang sụp đổ … không thể nghĩ tới, nữ thần của mình vậy mà đi thích bé gái, hơn nữa còn cùng cô bé…

Giờ khắc này, nhóc mập biết rằng mình đã thua, thua te tua tơi tả, thua không còn manh giáp.

Nhóc mập tan nát con tim, đang muốn xoay người rời đi, thì đúng lúc đó đoàn người từ dưới lầu cũng vừa đi lên đến.

Ba nhóc mập hỏi nó:

“Sao con lại chạy lên đây làm chi?”

Nhóc mập ấp úng không biết nên mở miệng đáp thế nào.

Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, dì Chu trong style OL cùng Tiểu Minh với kiểu Machiko cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy mọi người đang tụ tập trước cửa, thì không khỏi hoảng vía.

Tiểu Minh giả giọng nhẽo nhợt:

“Con… con với dì… đi tìm nhà vệ sinh…”

Màn biểu diễn tệ hại của Tiểu Minh khiến bốn người phụ nữ đơn giản không đành lòng nhìn, nhưng nhóc mập lại tự nhiên cảm thấy có chút đồng tình với cô bé này – cô bé còn nhỏ như vậy, lại bị bắt phải làm … cái đó đó, trong lòng cô bé nhất định đang rất sợ hãi, rất thắc thỏm phải không?

Lúc này, chỉ còn có ba nhóc mập vẫn chưa hay biết gì, chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì khác lạ, nên ông vẫn tiếp tục giới thiệu căn phòng ngủ cuối cùng này.

Gian phòng ngủ cuối cùng này, xem thoáng qua thì thấy rất bình thường, khác hẳn những gian phòng ngủ trước đó.

Mới vừa rồi, lúc Tiểu Minh cùng dì Chu ở trong đó làm trò bậy trò bạ, cũng không kịp lưu ý cách trang trí của phòng, phen này cẩn thận quan sát, cả hai chợt trở nên ngơ ngác.

Thì ra, gian phòng ngủ này có cách trang trí và sắp đặt y hệt như gian phòng ngủ vợ chồng dì Chu ở nhà! (PS: Đệt, Tiểu Minh, sao chú có thể quen thuộc phòng ngủ vợ chồng người ta đến thế, NTR có mức độ thôi chứ)

Lúc này ba nhóc mập mới giải thích, ban đầu khi ông ta nhận được phương án thiết kế căn biệt thư này, thì thấy thiếu tờ thiết kế của gian phòng này, lúc đó cô Đới bèn ra chỉ thị cho ông làm là – ‘anh làm sao thấy ở thoải mái thì làm’!

Nghĩ tới nghĩ lui, ba nhóc mập từ đầu đến cuối luôn luôn cảm thấy là, nơi thoải mái nhất không đâu bằng được căn nhà của mình, vì vậy nên mới thiết kế thành ra như thế này.

“Có thể trông nó không sang trọng, có lẽ còn có chút quê mùa, nhưng trong lòng tôi, như thế này là ở thoải mái nhất.”

Dì Chu nghe vậy, cả người run lên, những câu sau đó dì không nghe được thêm dù chỉ một chữ.

Công tác nghiệm thu đã kết thúc toàn bộ, cha con nhóc mập tạm biệt mọi người lên đường ra về.

Đợi đến khi cha con nhóc mập rời đi, dì Chu lần nữa quay trở lại căn phòng trên tầng hai, ngồi ở bên mép giường nhẹ nhàng vuốt ve mặt giường, tự lẩm bẩm:

“Thì ra, đây chính là cảm giác mà mình mang lại cho anh ấy sao…”

Nói xong, hai dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống.

Tiểu Minh từ đằng sau khẽ ôm choàng hai vai dì Chu, dịu dàng nói:

“Dì Chu, căn phòng này là mọi người đặc biệt để giành riêng cho dì đó, dì có thích không?

“Thích.”

Dì Chu xoay người lại, nói tiếp:

“Nhưng… nơi này, nó không phải là nhà của dì.”

Tiểu Minh sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Dì Chu khẽ hôn lên môi của nó, nước mắt từ khi nào đã chảy xuống đến khóe môi của nàng, có một chút theo nụ hôn rơi vào trong miệng của Tiểu Minh, lành lạnh, mằn mặn, còn mang theo một chút vị cay đắng…

Dì Chu rời đi, để lại một mình Tiểu Minh rưng rưng nước mắt.

Diêm Khiết đi đến bên cạnh nó, ôm lấy hai bờ vai nó, dịu dàng nói:

“Con trai à, chờ sau này con lớn lên thì sẽ rõ, cuộc đời giống như một đoàn tàu lửa, mà mỗi người chúng ta là hành khách trên chuyến tàu đó, không phải tất cả mọi người cũng sẽ cùng con đi đến bến ga cuối cùng.” (Tự nhiên nhớ bài Đêm lang thang – Đan Nguyên hát quá.)

Tiểu Minh nghe vậy càng khóc to hơn.

Lúc này, cô Lương cũng dịu dàng khuyên nhủ nó:

“Đừng đau lòng, Tiểu Minh, con còn có mẹ, còn có các cô, có mọi người đây mà.”

Cô Đới cũng nói:

“Đúng đó Tiểu Minh, con còn có mọi người đây mà.”

Tiểu Minh nước mắt lã chã ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào, cô Lương cùng với cô Đới đã đứng ở bên cửa, trên người chỉ còn đồ lót.

Diêm Khiết cảm nhận được sự biến đổi dưới háng của Tiểu Minh, không khỏi gắt một tiếng, nói:

“Cái thằng nhóc chết tiệt này…”

Ngay sau đó cũng bắt đầu cởi cúc áo trên người ra.