Chương 29: Người Muỗi

Cuối tháng sau, kỳ thi cấp 3 mỗi năm một lần ầm ập tràn tới, lại hấp tấp rời đi.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, không biết nó đã giúp hoàn thành ước mơ của bao nhiêu đứa học giỏi, cũng như nghiền nát ảo tưởng của bao lũ học dốt.

Tóm lại, tất cả lũ học sinh coi như là tạm thời giải thoát.

Bởi vì kỳ thi cuối năm của lớp 7 và lớp 8 vẫn còn chưa kết thúc, vì vậy trong khoảng thời gian sau kỳ thi cấp ba hoàn thành, khắp trường học đều có thể thấy cảnh lũ học sinh lớp 9 chạy chơi la hét đùa giỡn ầm ĩ, cùng với một lũ lớp 7, lớp 8 khổ sở lê bước chân. (Trường ở TQ lớp 6 hết tiểu học, cấp 2 là lớp 7,8,9, cấp 3 thì tương đương VN).

Chỉ không lâu sau, đám lớp chín đang đùa giỡn kia sẽ vĩnh viễn rời xa mái trường này, không khí ngôi trường lại nhanh chóng trở nên âm u đầy tử khí.

Hôm nay, lớp 7/1, giờ tự học.

Cô Lương đang đeo theo cặp mắt kính ngồi trên bục giảng chấm bài thi, lũ học trò thì đang cúi đầu mải mê học tập, để chuẩn bị đối phó kì thi sắp tới.

Lúc này, cửa phòng học đột nhiên xuất hiện một người không ai nghĩ đến – là cô bé não tàn Long Đào!

“Em chào cô ạ, em tới tìm bạn Tiểu Minh.”

Cô Lương trong lòng có chút thắc thỏm, ngoài mặt vẫn ra vẻ tỉnh táo hỏi:

“Lớp của cô đang học bài, em tìm bạn Tiểu Minh có việc gì sao?”

“Có chuyện rất quan trọng ạ!”

Long Đào dùng ánh mắt rất nguy hiểm nhìn chằm chằm cô Lương, tỏ rất rõ ý nghĩ của con bé, đó là, nếu cô dám không cho Tiểu Minh ra ngoài, em sẽ đem chuyện của cô nói ra hết!

Cô Lương bất đắc dĩ, chỉ đành gọi Tiểu Minh tới, cho nó ra tiếp con bé.

Tiểu Minh có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đi theo Long Đào ra ngoài hành lang, khẽ giọng hỏi cô bé:

“Tìm tôi có việc sao?”

Long Đào không trả lời câu hỏi của Tiểu Minh mà là nói:

“Oppa ngoài hành tinh, đi cùng mình ra bên ngoài dạo một chút đi.”

Ở ngoài thao trường, không có một bóng người.

Tiểu Minh cùng với Long Đào sóng vai bước đi, ai cũng không nói với ai một lời.

Hồi lâu sau, Long Đào rốt cuộc thở dài, lặng lẽ nói:

“Tôi sắp tới sẽ phải đi nơi khác để học cấp 3, đây có lẽ chính là một lần cuối cùng dạo bước ở nơi đây.”

“Đi đâu?”

“Thành phố Thiên Bắc. Mẹ của tôi bởi vì thành tích tốt, nên được đề bạt thăng lên hội sở làm việc.”

“Đây đúng là một chuyện tốt đó, chúc mừng bạn!”

Long Đào nghe vậy, thần sắc buồn bã.

Tiểu Minh thấy cô bé có vẻ đầy tâm sự trong lòng, tựa như có điều gì khó nói ra, đột nhiên vỗ đầu một cái, hỏi:

“Có phải là bạn sợ sau này bị đau bụng không có ai chữa cho bạn phải không?”

Long Đào nở nụ cười gượng gạo, nói”

“Không phải vậy, sau lần trước bạn chữa trị giúp tôi xong, tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh, không cần phải chữa nữa.”

“Thật ra lần này tôi tới đây, chính là để nói lời tạm biệt với bạn, bạn có thể yên tâm được rồi, chuyện bạn cùng … chuyện của mấy người, tôi sẽ không nói lung tung ra đâu.”

Tiểu Minh nhớ tới lần trước cùng cô Lương và cô Đới hai người ở trong phòng y tế của trường chơi three some, vừa vặn bị Long Đào đi đến để chữa đau bụng kinh bắt gặp, không khỏi đỏ mặt một phen. (Các độc giả nào quên xin xem lại chương 16).

“Cám ơn.”

“Vậy tôi, đi nhé.”

“Ừm.”

“Tôi đi thật đó!”

“Đi thuận buồm xuôi gió!”

Long Đào chợt trở nên rất kích động, nhổ phì phì liền ba tiếng, nói:

“Tôi đi đường là đi máy bay đó, không thể nói là xuôi gió! Xui lắm! Nhanh, bạn cũng nhổ ba cái đi!”

Tiểu Minh không hiểu tại sao như vậy lại là xui, nhưng vẫn làm theo lời cô bé, nhổ nước miếng.

Lúc này vẻ mặt Long Đào mới hớn hở vui vẻ trở lại – cô bé này, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.

Long Đào nắm lấy tay Tiểu Minh, nhét một tờ giấy vào trong bàn tay nó, nói:

“Đây là số điện thoại nhà mới của tôi, sau này nếu bạn có cơ hội đến thành phố Thiên Bắc, thì nhớ liên hệ với tôi đó.”

“Ờ.”

Sau đó Long Đào đột nhiên chụt một cái hôn trộm lên mặt Tiểu Minh, ngay sau đó chạy đi nhanh như bay.

“Oppa người ngoài hành tinh, nếu như sau này bạn chán hai bà già kia, nhớ tới tìm tôi đó nha!”

Tiểu Minh ngã ngửa … Cô nàng não tàn này, thật đúng là không thay đổi một tí nào!

Nhưng vì cái gì … Trái tim của mình lại đột nhiên đập thình thịch thình thịch, đột nhiên đập nhanh như vậy?

Cho dù đã từng trải qua nhiều người đàn bà, nhưng cậu bé Tiểu Minh trẻ tuổi dường như lúc này mới dần dần hiểu mùi vị của tình yêu là như thế nào…


Rất nhanh, kỳ thi của Tiểu Minh cũng đã đến.

Văn, toán, ngoại ngữ, lý, hóa, sinh, sử, địa, chính trị, chín môn thi, ba ngày quyết chiến sinh tử, bây giờ rốt cuộc đã đến môn thi cuối cùng.

Thứ tự các môn thi, thường thường sẽ đem những môn mà độ tự luận khá nhiều như văn, chính trị thi trước. Làm như vậy, thứ nhất là bởi vì để cho đám học sinh có thời gian chuẩn bị học thuộc lòng được trọn vẹn hơn, thứ hai là những môn này cũng không dễ dàng biết kết quả tốt hay xấu tránh ảnh hưởng đến tâm lý khi thi môn tiếp theo.

Cứ như vậy, xếp hạng sau cùng, chính là môn có độ khó cao nhất: môn Toán.

Bởi vì đây là lần thi học kỳ cuối cùng trước khi bước vào năm cuối cấp, để mô phỏng đúng không khí kỳ thi cấp ba, trường học có thể nói là chuẩn bị hết sức có thể - chẳng những cố ý sắp xếp đánh loạn chỗ ngồi, còn gia tăng khoảng cách giữa các học sinh, thậm chí còn đem những phòng học khối lớp chín đang trống chỗ chiếm dụng để tổ chức thi.

Không chỉ có vậy, lực lượng thầy cô giám thị cũng được tăng cường thêm, mỗi một phòng thi đều bố trí hai giáo viên làm giám thị, cũng tổ chức đội giám thị chung đi tuần tra dọc các phòng thi do các chủ nhiệm bộ môn tạo thành. Bởi vì số lượng giáo viên các môn thi chính có hạn, vì vậy theo lẽ đương nhiên giáo viên các môn còn lại cũng bị rút đi giúp đỡ, ví dụ như giáo viên âm nhạc, giáo viên mỹ thuật, nhân viên hành chính vân vân… Cô Đới y tá trường đương nhiên cũng nằm trong số này.

Thế là, vào hôm thi thứ ba, môn Toán, môn thi cuối cùng của lớp 8/1, cô Lương là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên môn toán được cử làm giám thị chính, mà một giám thị khác, lại chính là cô Đới.

Trong khoảng thời gian này, vì để lấy lòng cô Lương, Tiểu Minh cũng cố gắng dốc hết sức lực ôn luyện môn Toán. Thành tích học tập của nó vốn đã tốt xưa nay, hơn nữa đám phụ nữ kia ai ai cũng sừng sộ lên, mở ra mô thức ‘nhất trí đối ngoại, bế quan tỏa cảng’, bắt Tiểu Minh phải yên tâm chú ý tập trung vào việc học tập, vì vậy lần thi này đối với Tiểu Minh chỉ là đơn giản như đang giỡn.

Sau khi đề thi được phát ra, Tiểu Minh đã nhanh chóng viết đáp án vào, thời gian thi có hai tiếng đồng hồ, Tiểu Minh chỉ cần dùng không tới một giờ liền đã làm xong hết toàn bộ bài thi. Kiểm tra đi kiểm tra lại đáp án mấy lần, Tiểu Minh liền trở nên vô công rồi nghề, bắt đầu hết nhìn đông sang nhìn tây.

Cô Lương ngồi ở bàn giáo viên đằng trước lớp thấy vậy, gằn giọng quát:

“Tiểu Minh, trò làm bài xong rồi phải không?”

Tiểu Minh gật đầu.

“Có phải là đang muốn nộp bài thi sớm một chút để có thể nghỉ sớm không?”

Tiểu Minh lại gật đầu một cái.

“Trò nằm mơ đi! Nếu trò đã không muốn ngồi ở chỗ đó, vậy thì ra góc lớp đứng phạt đi!”

Đám học sinh trong phòng cười ầm.

Cô Lương trừng mắt, gằn giọng nói:

“Cười cái gì mà cười! Cô nói cho các trò biết, hôm nay ai dám nộp bài thi trước hạn, người đó cũng phải ra góc lớp đứng!”

Thấy cô Lương tức giận, đám học sinh im thin thít không dám lên tiếng, chỉ đành trong lòng thầm cầu nguyện cho anh chàng Tiểu Minh xui xẻo.

Cứ việc không hiểu cô Lương vì sao tự nhiên lại nổi giận đùng đùng như vậy, Tiểu Minh vẫn ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống góc lớp dưới cùng, lưng dựa sát tường đàng hoàng đứng chịu phạt, đồng thời mặt đầy vẻ đau khổ nhìn về phía cô Đới.

Ở đây cần phải giới thiệu một chút về vị trí của các giám thị coi thi. Trong trường hợp có hai giáo viên làm giám thị, thông thường đều là người trước một người sau. Giáo viên giám thị ngồi ở đầu lớp có thể tạo được thế từ trên nhìn xuống để trấn áp đám học sinh, mà giám thị coi thi còn lại ngồi ở đằng sau hoặc đi lên đi xuống tuần tra lại có thể dễ dàng phát hiện các chiêu trò mờ ám của học sinh. Hai người này ai đằng trước ai đằng sau có thể tự thỏa thuận với nhau, tương đối linh hoạt.

Lúc này, cô Lương cũng rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống cuối lớp học chỗ Tiểu Minh đang đứng. Cô Đới cũng nở một nụ cười lém lỉnh, trao đổi vị trí với cô Lương, ngồi vào bàn giám thị đầu lớp.

Tiểu Minh đầu óc mơ hồ, không biết hai cô giáo này đang chơi cái trò gì.

Đột nhiên, cô Lương nắm lấy tay Tiểu Minh, đặt lên bộ ngực mềm nhũn của mình.

“Hả?!”

Sự việc xảy ra đột nhiên khiến Tiểu Minh chuẩn bị không kịp, bật thốt ra một tiếc, may mà được cô Lương đã sớm chuẩn bị sẵn đưa tay bịt miệng.

Nghe thấy tiếng động lạ từ đằng sau lớp học, có học sinh tò mò định quay đầu lại nhìn xem chuyện gì xảy ra, lại bị cô Đới quát nạt:

“Này này trò kia, trò đang định quay ngang quay ngửa đi đâu đó? Tập trung thi!”

Đứa học sinh đang muốn quay đầu ấy bị điểm danh, cũng liền bỏ qua lòng hiếu kỳ, cắm mặt vào bài thi tiếp tục làm bài.

Tiểu Minh trợn tròn hai mắt, giật mình đến mức suýt rơi cả cằm xuống đất – cái lá gan này cũng quá mức lớn đi chứ! Đây đang là ở trong phòng học đó nha! Các bạn khác trong lớp cũng đều đang thi đó!

“Này, nghe nói trò thính lực rất là tốt đúng không? Chú ý nghe xem có tổ giám thị ba tới, thì phải trước hạn báo cho cô biết ngay nghe chưa!”

Dứt lời, cô Lương nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười tà ác, làm gì còn có một chút vẻ tức giận nào.

Thì ra nãy giờ đều đang là diễn kịch à! Cô Lương, trình độ diễn xuất này của cô đi tham gia Oscar chắc chắn là đoạt giải đó!

Trong phòng thi, các bạn khác vẫn còn đang múa bút thành văn, trừ tiếng quạt trần đang quay ù ù trên đầu, cũng chỉ còn lại tiếng đầu bút chạy trên mặt giấy.

Tiểu Minh hồi hộp đến mức cả thở cũng không dám thở mạnh một cái. Bàn tay nó đang bị cô Lương ép thật chặt đè lên ngực của cô, nhưng nó lại không dám dùng sức xoa nắn, chỉ sợ khi bàn tay ma sát quần áo, sẽ phát ra những tiếng động lạ, chỉ đành thay phiên nhấn nhấn các ngón tay, giống như đang đàn dương cầm vậy, ở trên bầu ngực thỗn thện căng tròn của cô Lương tấu lên một nhạc khúc yên lặng.

Cô Lương thực ra cũng đang rất hồi hộp, chop mũi của cô cũng đang lấm tấm mồ hôi. Dưới sự nhấn nhá của ngón tay Tiểu Minh, quả nho trên ngực của cô tựa như đang nhận được chất dinh dưỡng tốt nhất dành cho nó, từ từ sung huyết căng mẩy lên, xuyên thấu qua lớp đồ lót cùng tấm áo sơ mi mỏng manh truyền cảm giác đến ngón tay của Tiểu Minh – Tiểu Minh biết, cô Lương đã bị kích thích!

Làm luôn! Có chết thì chết!

Vì vậy Tiểu Minh quàng tay ôm chặt lấy cô Lương, nhắm ngay môi của cô hôn ngấu hôn nghiến.

Môi, nóng cháy.

Lưỡi, trơn trượt.

Nước bọt, ngọt ngào.

Hơi thở, nồng nàn.

Một nụ hôn nồng cháy, khiến cả hai người tiến vào cảm giác vô ngã, toàn bộ cảm giác lo âu thắc thỏm cùng cẩn thận dè dặt đều bị bọn họ quên sạch sành sanh. Động tác của hai người cũng trở nên táo bạo hơn, may mà có cô Đới ở đầu lớp cố gắng khống chế ổn định cục diện, đám học sinh đang thi tuy có lúc tò mò nhưng cũng không dám quay đầu lại nhìn, nhờ vậy mới khiến hành vi của cả hai người không bị người khác phát hiện ra.

Kết thúc nụ hôn ngọt ngào, những chiếc cúc trước ngực của cô Lương đã bị cởi hết ra, mà cái áo của Tiểu Minh, càng không biết bị vất xuống đất từ khi nào. Hai cánh tay Tiểu Minh len qua phía dưới lớp áo sơ mi, mò đến tấm lưng phẳng mịn mượt mà của cô Lương, một tiếng tách nhỏ xíu vang lên, chiếc áo ngực bằng ren trong suốt rốt cuộc cũng không đỡ nổi bộ ngực to lớn hơn người của cô Lương, bị hai quả banh thịt hất bung ra, Tiểu Minh chỉ cần hơi khẽ kéo một cái, cả áo sơ mi cùng áo ngực liền lặng lẽ trượt rơi xuống đất, thế là, lúc này, cả người trên của cô Lương đều đã hoàn toàn trần trụi không mảnh vải che thân!

Lúc này đang vào thời điểm cuối tháng 6, đang vào thời điểm mùa hè nóng rẫy. Trong lớp học lại không có máy điều hòa, chỉ dựa vào hai cái quạt trần treo trên trần nhà hoàn toàn không có cách nào xua tan đi hơi nóng trong phòng. Ẩm ướt, nóng bức, nương theo tâm lý hồi hộp, hưng phấn, kích thích, khiến cho toàn thân của cô Lương cũng hửng lên một màu đỏ hồng đầy quyến rũ, khiến Tiểu Minh nhìn mà ngây dại, suýt nữa quên làm động tác tiếp theo.

Vẫn là cô Lương ra tay hành động trước – đầu tiên là cô cởi ra đôi giày cao gót trên chân mình, đi chân trần dẫm trên đất, làm như vậy, là có thể đem tiếng bước chân đi lại giảm xuống đến mức thấp nhất. Ngay sau đó, cô ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Minh, luồn ngón hai bàn tay xuyên qua lớp thắt lưng, ôm lấy lưng quần cùng quần lót, chậm rãi kéo chúng xuống, cả một chuỗi hành động như thế vậy mà không phát ra một chút âm thanh nào.

Ngay trong khoảnh khắc chiếc quần lót bị lột ra, khúc côn thịt của Tiểu Minh như mãnh long ngẩng đầu, bắn vọt ra, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt mỹ ở trên không trung, thiếu chút nữa là đập vào bụng của chính bản thân nó.

Cô Lương ném cái quần lót vừa cởi ra sang một bên, hai tay nâng cây côn thịt, há miệng nuốt chửng vào trong.

Cái màn gan to hơn trời này dĩ nhiên là đập ngay vào mắt cô Đới đang ngồi ở đầu lớp học. Nhưng vì không để cho ngày mai ở mục tìm kiếm hot nhất của Weibo (mạng xã hội của TQ – tương tự FB, người dịch chú) xuất hiện chuỗi từ tìm kiếm ‘Tiểu Minh cùng cô Lương’, cô Đới cũng chỉ đành cố gắng tạo vẻ mặt sa sầm tức giận, để đảm bảo đám học trò đang làm bài thi không dám quay đầu về phía sau. Dần dần, cái cảnh tượng dâm dục mê loạn này cũng khiến nàng bắt đầu có cảm giác, dưới ánh nhìn soi mói của hàng chục cặp mắt bên dưới lớp, cô cũng không dám làm ra những hành vi lạ gì, chỉ đành mượn cơ hội đổi chân vắt chéo, để tìm kiếm một chút an ủi xoa dịu ngọn lửa trong cơ thể.

Mà dưới cuối lớp, trận ‘chiến đấu’ của cô Lương cùng Tiểu Minh cũng đang tiến vào giai đoạn gay cấn – chiếc váy của cô Lương lúc này cũng đã không cánh mà bay, để lộ ra một tấm thân hoàn toàn trần trụi, đang dựa lưng vào tường, hai chân dang rộng ra, mà Tiểu Minh thì đứng ở đằng trước người của cô, quỳ hai chân, đang liếm l-n cho cô.

Cô Lương lúc này đang cực kỳ hưng phấn, nước trong bím của cô cứ tuôn ra từng đợt từng đợt, chỉ một chút xíu đã phun đầy mặt Tiểu Minh.

Tiểu Minh đứng dậy, xoay cơ thể của cô Lương lại, để cho mặt cô ngó về hướng lưng đám học sinh đang làm bài thi và mặt cô Đới, hai tay đỡ hông của nàng, dưới háng dùng sức ưỡn một cái…

A —— —— ——! Rốt cuộc cắm vào!

Trong khoảnh khắc dương vật cắm ngập vào trong cái bím nóng ấm, cơ thể của Tiểu Minh cùng cô Lương đều run lên bần bật, nhưng cả hai người bọn họ ai cũng không dám thốt lên tiếng, dù khoái cảm này có lớn đến mấy cũng chỉ có thể cố gắng nín lại. Mặt cả hai lúc này đều đỏ bừng lên, thiếu chút nữa nín đến mắc bệnh.

Tiểu Minh trước giờ đều thói quen đã nhấp là làm lút cu, nhưng bây giờ nó không thể làm như vậy – chưa nói là cô Lương có thể chịu đựng được khoái cảm ấy, chỉ riêng tiếng da thịt thân thể đụng chạm vào nhau phát ra tiếng vang, liền đủ cho đám học sinh đang thi vốn đang trong giai đoạn hóc môn đang bùng nổ liên tưởng ra được chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình.

Vì vậy, Tiểu Minh cũng chỉ có thể cẩn thận nhấp cu vào, lại cẩn thận rút ra, không dám nhấp quá mạnh hay quá sâu, mà cũng không dám rút ra quá nhanh, cái cảm giác hành hạ sống dở chết dở này, quả là khiến người ta sắp nổi điên lên mất.

Khoan đã, đó là…?

Vẻ mặt của Tiểu Minh đột nhiên trở nên hết sức nghiêm nghị, động tác dưới hông nó cũng chậm hẳn lại mấy phần.

Nó nghe ngóng được rất rõ ràng, từ chỗ góc cua cầu thang lầu một, truyền đến những tiếng bước chân hết sức hỗn loạn, trong đó còn xen lẫn những tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Hỏng bét! Là tổ giám thị ba!

Xem ra, bọn họ đã tuần tra xong lớp thi của khối lớp 7, đang đi về chỗ phòng thi của khối lớp 8!

Mà đến khu khối lớp 8, lớp đầu tiên phải tuần tra, không phải là lớp đầu khối 8/1 này của nó hay sao?!

Cô Lương cùng Tiểu Minh đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, đều hiểu ra tình hình nguy cấp trước mắt.

Làm sao bây giờ?

Ngừng ngay lại? Hay là tiếp tục?

Chỉ trong chốc lát, tổ giám thị ba đã đi qua khúc quanh cầu thang, chẳng mấy chốc sẽ lên trên lầu này!

Quãng đường từ chỗ cầu thang đi đến cửa lớp học, cùng lắm đi mất ba phút đồng hồ là cùng!

Chẳng lẽ đã ân ái đến mức độ này, đến phút quyết định vẫn không thể không buông tha sao?

Đang lúc Tiểu Minh còn lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt, chợt cảm giác thằng nhỏ của mình bỗng giần giật, nhìn xuống thì thấy nó đang bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy, đang không ngừng mơn trớn nắn bóp.

Cái này. . .

Tiểu Minh ngẩng đầu lên, trước mắt nó, cô Lương đang bặm chặt đôi môi, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết chưa từng có.

Dis cụ! Chết thì chết! Làm tiếp!

Lúc này, cho dù không có thính lực biến thái của Tiểu Minh, cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng của tổ giám thị ba.

Tim cô Đới đã sắp nhảy lên tới tận cổ, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người ngừng lại, nhưng hai người kia giống như đang bị ma nhập vậy, điên cuồng làm tình, giống như đã quyết định bỏ qua tất cả, không đem tổ giám thị ba để vào trong mắt…

Hai cái người điên các ngươi, muốn hại chết tôi hay sao!

Mắt thấy tổ giám thị ba đã bước đến trước cửa, hai mắt cô Đới như hoa lên tối sầm xuống, thầm nghĩ: Thôi, lần này xongg đời…

Cót két….

Cửa bị mở ra, các giáo viên tổ giám thị ba nối đuôi nhau vào phòng.

Giáo viên hướng dẫn khẽ giọng hỏi cô Đới:

“Hết thảy vẫn thuận lợi chứ?”

“Hết thảy… thuận lợi ạ!”

“Cô Lương đâu?”

“Chị ấy…”

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch cách cách vang lên từ đằng sau, người đang bước đến chính là cô Lương, lúc này đã ăn mặc chỉnh tề!

“Cô Lương, sao mặt cô lại đỏ bừng như thế?”

“Làm sao bây giờ, trong phòng học nóng thế này… Lãnh đạo khi nào cân nhắc trang bị cho lớp tôi cái máy điều hòa đây?”

Vừa nhắc đến tiền, giáo viên hướng dẫn lập tức đánh trống lảng.

“Chuyện này chúng tôi sẽ phản ánh lên lãnh đạo trường sau… Ủa? Sao lại có một đứa học sinh nào đang đứng cuối lớp kia?”

“À, nó à, không tuân theo quy định, tính nộp bài thi trước hạn, tôi đang phạt nó đứng góc lớp!”

“Ừm, cô Lương vẫn là người có phương pháp giáo dục tốt! Thôi chúng tôi đi đây!”

“Lãnh đạo đi thong thả.”

Tổ giám thị ba vừa ra khỏi cửa, cô Lương như trút được gánh nặng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô Đới tiến sát đến bên tai của nàng, khẽ giọng nói mấy tiếng:

“Chị Lương, đang chảy đầy xuống đùi chị kìa!”

“Oái, chết tiệt, hỏng bét!”


Khoảng thời gian tiếp theo, cô Lương liền ngồi im ở bàn giáo viên đầu lớp, trước mặt đám học sinh, thực hiện hết toàn bộ phận sự của một giám thị coi thi. Cái uy làm chủ nhiêm lớp bao nhiêu năm tích lũy lại của cô Lương không phải là cô Đới mới chân ướt chân ráo vào trường có thể so sánh. Lúc này đám học sinh trong lớp không một đứa nào dám gây chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu chăm chú làm bài thi.

Về phần cô Đới, dĩ nhiên là đã thuận lợi hoàn thành ‘giao tiếp công tác’ với cô Lương, đang rúc ở dưới cuối lớp tận tình happy!

Dưới cuối lớp, lúc này, hai thân thể trần truồng đang quấn quýt lấy nhau, trao đổi cho nhau nước miếng trong miệng.

Lúc này cách thời gian thi còn có gần một tiếng đồng hồ. Không có tổ giám thị ba tới quấy nhiễu, hai người có thể tận tình hưởng thụ quãng thời gian này, coi như một phúc lợi nho nhỏ sau cùng trước kỳ nghỉ hè.

Kết thúc nụ hôn nồng cháy, Tiểu Minh đưa tay sờ về phía dưới người cô Đới, vừa chạm vào bím đã thấy nơi đó ướt nhoét trơn trợt.

“Xem mấy người đóng phim nửa ngày, làm sao có thể không ướt chứ!”

Tiểu Minh nghe vậy mặt lộ ra vẻ nhâng nháo.

Cô Đới xấu hổ đỏ bừng cả mặt, đưa tay lên giả vờ như muốn đánh, lại bị Tiểu Minh vươn tay nắm chặt lấy, đẩy cô Đới dính sát vào tường, cứ thế, tư thế mặt đối mặt, nâng dương vật trực tiếp cắm vào!

Có kinh nghiệm chiến đấu với cô Lương mới rồi, lần này quá trình ân ái của hai người thuận lợi dị thường.

Nếu đã không thể phát ra tiếng, động tác tứ chi của hai người liền càng trở nên khoa trương hơn – trong khoảnh khắc dương vật nó cắm ngập vào trong bím, thân thể của cả hai người đều căng cứng đến mức vặn vẹo, miệng há to hết cỡ, như muốn phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Mỗi một cú nhấp hông, tứ chi của cả hai liền khua loạn trên không trung thành những động tác kỳ dị, dường như không làm như thế thì không thể biểu đạt ra cảm giác kích thích sướng khoái tột độ của bọn họ, làm cô Lương đang ngồi ở phía đầu phòng học nhìn thấy cảnh này mà hậm hực không thôi.

Đây thật là quả báo đến sớm đi… Mới vừa rồi lúc cô Đới xem mình với Tiểu Minh làm … cái chuyện đó, chắc cũng có cảm giác giống mình bây giờ nhỉ…


Nửa tiếng sau, cuộc thi kết thúc.

Mặc dù sau khi thi xong có người vui có kẻ buồn, nhưng là vì kỳ nghỉ hè mà lũ học trò mong chờ ngày đêm rốt cuộc đã tới, cho nên trên mặt của mỗi đứa cũng mang đầy nét vui vẻ hưng phấn.

Dĩ nhiên, bọn nó cũng chưa quên, đứa bạn học ‘bị phạt đứng nãy giờ’ ‘chịu khổ bị nạn’, Tiểu Minh.

Lúc này, Tiểu Minh sau khi trải qua hai cuộc đại chiến tuy không lâu nhưng kích thích chưa từng có, đã sớm sức cùng lực kiệt, dặt dẹo đứng dựa lưng vào góc tường, dáng vẻ vật vờ vô hồn.

Thấy vậy, đám bạn học của nó rối rít ném tới vô số ánh nhìn đầy đồng tình. Có đứa thậm chí còn đang nghĩ, trong giờ thi tình cờ nghe được chút ‘âm thanh kỳ kỳ’ đằng góc lớp, chẳng lẽ nào hai cô giáo đã tiến hành một vài hình phạt thân thể với Tiểu Minh?

Xin chúc mừng, anh bạn nhỏ, bạn đã đáp đúng rồi đó!

Tiểu Minh trong lòng như đang có vạn con ngựa chạy chồm qua, đợi khi các bạn của nó đều rời đi xong, nó mới xoay người lại, ở hai cái mông thây lẩy của hai cô giáo đáng kính, mỗi người bị vỗ mạnh một cái!

“Nói! Cái ý kiến này là của người nào nghĩ ra?”

Cô Đới không lên tiếng, mà cợt nhả nhìn về phía cô Lương.

Gương mặt cô Lương lúc này cũng đỏ bừng, hơi xấu hổ nói:

“Ai bảo là dạo gần đây cô thấy trò học hành chăm chỉ cố gắng, nên muốn thưởng cho trò một chút thôi mà!”

Tiểu Minh mặt sa sầm, đột nhiên ôm chầm lấy cổ cô Lương, hôn chụt một cái thật mạnh lên môi cô, nói:

“Cô Lương, em yêu cô muốn chết mất!”

Cô Đới nghe vậy không vui, chu mỏ nói:

“Vậy cô thì sao! Cô thì sao!”

Tiểu Minh cũng hôn chụt cô một cái, nói:

“Cũng yêu! Cũng yêu!”

Tiểu Minh hai tay ôm hai cô giáo, chàng chàng thiếp thiếp với nhau một hồi, hai cô giáo mới rốt cuộc chịu không nổi, đồng loạt đưa tay đẩy nó ra khỏi lớp, nói:

“Thôi đừng có quấy nữa! Các cô còn phải sắp xếp bài thi đó!”

“Chỗ cô Chu bên kia chắc cũng đã xong, trò sang chới với cô ấy đi, đừng quấy rầy hai cô nữa!”

“Này này! Hai người tháo cối xay giết lừa sao!”

“Trò tự nhận mình là lừa đó nha!”

“Xí, lừa có to có dài bằng của em sao?”

“Cút ngay, chỉ biết ba hoa!”