Chương 27: Người Muỗi

Ngày hôm sau, thứ bảy.

Khi Tiểu Minh mở mắt tỉnh dậy, thì phát hiện mình đang nằm chèo queo trên chiếc giường ngủ rộng rãi vốn thuộc về ba mẹ nhóc mập. Mà dì Chu vốn nằm bên cạnh nó, giờ đã không biết đi đâu mất rồi

Tiểu Minh lúc lắc cái đầu còn đang choáng váng của mình – tối ngày hôm qua nó với dì Chu vần vò nhau đến tận lúc trời sắp sáng mới đi ngủ, cho dù là người biến dị như Tiểu Minh, cũng có chút chịu không nổi.

Tiểu Minh chật vật bò xuống khỏi giường, đi ra ngoài phòng, mới thấy cha con nhóc mập cùng với dì Chu đã dậy từ lâu rồi, đang ngồi túm tụm quanh bàn ăn ăn bữa sáng. Thấy Tiểu Minh đi ra, dì Chu vội vàng vẫy tay gọi Tiểu Minh tới ngồi cùng ăn cơm, mà cha con nhóc mập thì mặt mũi cười cợt nhìn chằm chằm khắp người Tiểu Minh, khiến nó cảm thấy rợn hết cả da gà.

Mà rất nhanh, Tiểu Minh đã phát hiện ra nguyên nhân khiến hai người kia cười đểu – hóa ra là ngày hôm qua lúc cùng với dì Chu mình quá sốt ruột, bèn đưa tay kéo rách luôn đáy quần, hiện giờ cái quần lót căng phồng đang lộ ra ở lỗ thủng ấy. Tiểu Minh vội vàng nắm lấy vạt quần che trái đỡ phải, nhưng khốn nỗi cái chỗ rách kia quá lớn, nó che bên này lại bị hở bên kia, khiến thằng bé lúng túng không chịu nổi.

"Cái này. . . Cái này. . ."

“Thôi được rồi Tiểu Minh ơi! Mẹ mình đã nói hết cho mình nghe rồi! Tối hôm qua bạn uống nhiều quá xỉn quắc cần câu, từ trên giường lăn nhào xuống đất, làm cả cái đũng quần cũng bị xé ra làm hai! Ha ha ha!”

“Hả?”

“Bạn đừng có mưu đồ chống chế làm gì nữa, cả ba mẹ mình đều có thể làm chứng đó!

Tao chống chế con mắt ấy! Dì Chu ngay cả cái lý do này mà cũng nghĩ ra được, ai dám bảo dì ấy là một người thật thà bộc tuệch? Nhìn là biết ngay là dạng lù đù vác cái lu chạy mà! Được, vì việc này mình phải thưởng cho dì ấy đàng hoàng luôn!

Giống như đọc được suy nghĩ của nhau vậy, ánh mắt của Tiểu Minh liền đụng ngay phải ánh mắt khêu gợi của dì Chu. Dì ấy đầu tiên là uống một ngụm sữa tươi, vệt sữa màu trắng đọng lại thành một vệt cong dài trên miệng của dì, sau đó dì dùng một động tác đầy khiêu khích liếm đôi môi, đem toàn bộ chất lỏng màu trắng đục kia (bà con tự liên tưởng) liếm vào miệng nuốt hết. Chuỗi động tác này của dì Chu, khiến Tiểu Minh nhìn mà trợn mắt há mồm, ở phía dưới như nóng bừng lên, chiếc quần lót trở nên càng lúc càng chật chội.

Tiểu Minh vội vàng nhét vội vào mồm hai cái màn thầu, coi như đã ăn xong bữa điểm tâm. Nó sợ mình ngồi lâu thêm chút nữa, sẽ bị dì Chu khêu gợi mà không thể tự chủ được bản thân, đem dì Chu ‘giải quyết tại chỗ’ thì không biết phải làm sao xử lý.

Vẻ bối rối hốt hoảng của Tiểu Minh trong con mắt của cha con nhóc mập, lại khiến bọn họ tưởng rằng nó vì chuyện rách quần mà xấu hổ ngượng ngập, nên càng cười to, mãi sau ba nhóc mập mới nói với dì Chu:

“Đi lấy một cái quần của tiểu Bằng cho Tiểu Minh nó mặc tạm một chút đi.”

Vì vậy, Tiểu Minh bèn đi theo dì Chu, tiến vào trong phòng của nhóc mập. Dì Chu đi đằng sau lưng Tiểu Minh, lặng ngắt đóng cửa lại không biết từ lúc nào.

“Cởi quần ra đi.”

“À.”

Tiểu Minh cởi cái quần rách mướp của mình xuống, tiện tay vất sang một bên.

Dì Chu mở cửa tủ quần áo ra, khom người xuống lục lọi tìm cái quần thích hợp cho Tiểu Minh – nhóc mập quần áo có rất nhiều, nhưng thứ nhất là nó quá béo, quần của nó Tiểu Minh cơ bản là mặc không vừa, thứ hai là nhóc mập tính tình tùy tiện lười nhác, quần áo nó cứ tiện tay vất vào trong tủ, khiến tủ đồ của nó loạn cào cào, vì thế trong thời gian ngắn muốn tìm ra một cái quần thích hợp cũng không phải là một việc dễ dàng.

Tiểu Minh đứng phía sau dì Chu, lúc này bên dưới người nó chỉ có một cái quần lót. Mà dì Chu lúc này đang khom người xuống, vểnh cặp mông tròn trịa căng phồng của mình lên, lắc qua lắc lại tìm kiếm quần. Tiểu Minh nuốt mạnh một ngụm nước bọt, thằng nhỏ dưới háng lại không chịu nằm yên rồi.

Tìm tới tìm lui hồi lâu, dì Chu bực mình ngồi phịch luôn xuống đất, cất tiếng trách móc:

“Cái thằng nhóc thúi này, quần áo cứ ném lung tung hết cả, nói thế nào cũng không nghe lời, chỉ tìm mỗi cái quần cũng làm mẹ nó mệt chết được!”

Tiểu Minh bước tới bóp móp bả vai của nàng, nói:

“Dì Chu, dì không cần phải vội, cứ tìm từ từ thôi, nếu mà tìm không thấy cái nào, thì con mặc luôn đồ cũ về cũng được, kiếm cái gì che che chỗ đó là được.”

Dưới tác dụng của ‘liệu pháp kim châm’, sự mệt mỏi trên người dì Chu rất nhanh đã tan biến gần hết. Nàng quay đầu lại vừa định khen ngợi Tiểu Minh một chút, thì đã nhìn thấy cây gậy thịt dưới người thằng bé đang vểnh cao cao lên chào cờ, không khỏi xì một tiếng, nói:

“Ta nói làm sao tự nhiên thằng nhóc này lại biết quan tâm chăm sóc dì như thế, hóa ra là lại nảy ra ý đồ không đàng hoàng!”

Dì Chu rất thành thạo cởi quần lót của Tiểu Minh ra, cây gậy thịt như roi sắt bắn bung ra ngoài, suýt tí nữa thì đập trúng mặt dì Chu. Nàng khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa cái bìu dái của nó, sau đó há to miệng đem cái quy đầu to như quả trứng gà của nó ngậm hết vào trong!

Xi …………………………………………

Khoái cảm xông đến đột ngột khiến Tiểu Minh không khỏi hít vào một hơi thật sâu. Nó bưng lấy hai má của dì Chu, ưỡn mông nhẹ nhàng di động ra vào, hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng mơn trớn từ đôi môi cùng cái lưỡi mềm mại dịu dàng của dì Chu mang lại.

Đang lúc hai người say mê hưởng thụ, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tràng tiếng bước chân vội và, ngay sau đó cái đầu tròn trịa của ba nhóc mập từ khe cửa thò vào.

“Mẹ sắp nhỏ, làm gì mà lâu thế?”

“Còn không phải do thằng con trai quý hóa của anh sao! Ăn gì mà mập quá thể! Quần của nó không có cái nào Tiểu Minh mặc vừa hết!”

Lúc này Tiểu Minh đã sợ cứng người lại – nếu như không phải thính giác nó bén nhạy, phản ứng của nó cũng thần tốc, chỉ trong chớp mắt liền kéo quần lót lên, thì vào lúc này thằng nhỏ của nó có lẽ đang ló đầu ra chào hỏi ba nhóc mập rồi.

Ba nhóc mập gãi gãi đầu một cái, vẻ mặt có vẻ lo lắng nói:

“Nhưng mà anh sắp phải đến chỗ biệt thự kia rồi… Hay em lấy đại cái gì cho thằng bé mặc tạm?”

Tiểu Minh trong lòng mong không được có thể nói: Mấy người cứ đi trước đi! Dì Chu cứ giao cho con chăm sóc là được! Nhưng lời ra đến tận khóe miệng, nó vẫn phải cố gắng kìm lại.

Dì Chu ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói:

“Cũng chỉ có thể làm vậy.”

Vì vậy Tiểu Minh phía trên khoác ụp vào một cái áo sơ mi to đùng lụng thụng, vạt áo dài suýt nữa chạm đến đầu gối, nhìn đằng xa còn tưởng là một cái váy. Bộ dạng buồn cười này của Tiểu Minh khiến cho nhóc mập cười bò ra sàn, Tiểu Minh giận nghiến răng ken két: Nếu không phải nhóc mập ăn mập như vậy, mình làm sao đến nỗi chật vật như thế kia chứ!

Tóm lại, vụ cái quần coi như đã tạm thời được giải quyết xong. Bốn người cùng nhau rời khỏi nhà, hai cha con nhóc mập chuẩn bị đi đến căn biệt thự Tây Giao, mà dì Chu thì phụ trách đưa Tiểu Minh trở về nhà. Trước khi hai bên tách ra, ba nhóc mập còn dặn dò dì Chu, nếu như trên đường về có đi ngang qua cửa hàng quần áo nào, thì ghé mua cho Tiểu Minh một cái quần mới, để nó tránh khỏi cái cảnh ăn mặc dở người dở ngợm, làm trò cười cho người khác.

Nhìn cái xe 12 chỗ ngồi của ba nhóc mập từ từ đi xa, Tiểu Minh rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm – từ giờ rốt cuộc chỉ còn hai người nó với dì Chu mà thôi.

“Đi thôi, chúng ta đi ra trạm xe lửa đi.”

Bởi vì đường đi về nhà Tiểu Minh phải đi ngang qua một khu trung tâm mua sắm (cũng chính là nơi có bán nhãn hiệu Oquino trong truyền thuyết đó, nếu các độc giả có quên có thể lật về chương 11 để xem lại. Thực ra đây là cách đọc ngược âm của thương hiệu Uniqlo, chắc con tác này sợ bị ném đá nên viết ngược?), vì vậy nên cho dù hôm nay là ngày thứ 7, trong tàu điện ngầm vẫn cứ người người chen chúc như cá mòi hộp, độ đông đúc chật chội không khác gì ngày thường.

Tiểu Minh bị dì Chu kéo tay lôi đi, chật vật len lỏi qua những khe hở giữa làn người cuồn cuộn – lúc này dưới người của nó là hoàn toàn chân không, áo sơ mi của nhóc mập rộng thùng thình bao phủ cả người, thật đúng khiến nó có cảm giác mình đang mặc váy con gái vậy. Thế nhưng trong tàu điện ngầm quả thật quá chen chúc, sau mấy lần thằng nhỏ của nó cạ quẹt qua mông của mấy chị xinh gái trong tàu, thì bắt đầu có vẻ bắt đầu muốn dựng cờ khởi nghĩa.

Bị quần lót bó vào quả thực khiến thằng nhỏ có chút bí bách, thôi thì hay cứ thả ra đi, ai biết đó là đâu.

Vì vậy, sau khi vào buồng xe ổn định xong xuôi xong, Tiểu Minh cẩn thận thả thằng em của mình ra, nào ngờ đâu thằng nhỏ của nó vừa mới được tự do đã trở nên thiếu đứng đắn, vung vẩy khắp nơi, gặp người là thọt, thậm chí có lúc còn nhoi nhoi chui ra từ khoảng hở hai chiếc cúc áo dưới cùng để chào mọi người, đè nhấn lên mông một cô gái đứng đằng trước Tiểu Minh!

Cô gái đó có chút tức giận quay đầu lại nhìn, thấy đằng sau mình chỉ là một chú nhóc choai choai, trong lòng không khỏi hậm hực nhủ thầm: Rõ ràng vừa rồi mình cảm giác còn to hơn bạn trai của mình rất nhiều, sao lại là một thằng bé con này? Chẳng lẽ tối qua mình uống nhiều quá, cho nên xuất hiện ảo giác?

Tiểu Minh vội vàng thu hồi vũ khí gây án, cúi đầu cố chen đến phía sau lưng dì Chu, không dám nhìn về phía cô gái vừa bị mình ấn phải. Dì Chu cảm giác có một cái cây gì nóng nóng to to đang chọc vào sau mông mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện hóa ra đó chính là Tiểu Minh, không khỏi vừa bực vừa buồn cười, khẽ giọng nói:

“Cậu nhóc quỷ, lại muốn làm trò gì nữa?”

Tiểu Minh rụt cổ lại lúng búng nói:

“Quá… quá chật… chỉ có thể đứng đằng sau dì…”

Dì Chu nhìn quét qua xung quanh một cái, liền hiểu ra toàn bộ nguyên do câu chuyện vừa xảy ra, dì che miệng cười khúc khích mấy tiếng rồi nói:

“Đó không phải là vừa hay sao? Sướng nhất con rồi còn gì!”

"Sẽ... sẽ bị phát hiện !"

“Con cho con bé một châm không phải là được rồi sao, dì cam đoan với con luôn, không một người phụ nữa nào có thể chịu đựng nổi cái châm ấy đâu!”

"Cái này. . . Không tốt lắm đâu..."

“Con bớt vờ vịt đi! Nói thật cho dì nghe, trừ dì ra, con còn có người phụ nữ khác nữa có đúng không?”

"Sao... Làm sao có thể? Không có... Không có chuyện..."

“Hừ! Quả nhiên là có! Cái thằng nhóc xấu xa này! Mau cùng dì nói cho rõ ràng xem, rốt cuộc người đó là ai?

"..."

“Là con bé tiểu Hồng lớp con đúng không?”

Nghĩ tới gương mặt chen đầy tàn nhang của tiểu Hồng, Tiểu Minh liền nổi da gà vội vàng lắc đầu.

“Vậy … là con bé tiểu Hoa lớp bên cạnh?”

“Không phải không phải! Dì đừng có đoán mò nữa mà!”

“Dì biết rồi! Con nhất định là thích kiểu đàn bà chín mùi ngọt nước kiểu như dì có phải không?”

"Ai... Ai nói !"

“Sẽ là ai chứ nhỉ? Chẳng lẽ … là cô Phương dạy tiếng Anh đúng không?”

"Không phải..."

“Vậy thì là… cô giáo Đổng dạy ngữ văn chắc rồi?”

“Trời ơi không phải mà! Dù dì có đoán đúng con cũng không có thừa nhận đâu, dì đừng đoán nữa làm chi!”

“Nói không chừng là cô Lương giáo viên chủ nhiệm lớp con đúng không?!”

“Trời ơi con đã bảo là dù đúng cũng không thừa nhận mà!”

“Trời đất ơi! Lại đúng là cô Lương sao!”

Dì Chu kinh hãi – vốn nàng cho rằng dù Tiểu Minh thật có thể làm ra chuyện tằng tịu với các cô giáo, thì cũng phải là các cô như cô Phương cô Đổng, đều là các cô giáo trẻ tuổi mới tốt nghiệp ra trường, chưa chồng con, không ngờ rằng nó lại trực tiếp dan díu với một cô giáo vốn nổi tiếng đạo đức như cô Lương!

Một người nữa cũng đang trong cơn khiếp sợ như dì Chu chính là cô gái lúc nãy bị thằng nhỏ của Tiểu Minh ấn lên – trong buồng xe vốn là chật hẹp, dù rằng dì Chu với Tiểu Minh nói chuyện với nhau có nhỏ nữa, những người bên cạnh chỉ cần chú ý là có thể nghe được, huống chi cô gái này vốn là bị Tiểu Minh ấn một cái, đang tò mò quan sát nó, nên phát hiện cặp đôi thục nữ và bé trai này.

Phen này không nghe thì thôi, nghe rồi thật khiến cho cô nàng nghe được một bí mật động trời – thằng bé này không những tằng tịu ngay cả với người đàn bà xinh đẹp bên cạnh này, mà còn dan díu luôn cả với cô giáo chủ nhiệm của nó nữa! Xem kiểu nói chuyện này, cô giáo chủ nhiệm của nó chắc hẳn là một cô giáo ưu tú có tiếng tăm trong thành phố! Thế giới này đang thành ra kiểu gì vậy? Chẳng lẽ lứa 200x chuẩn bị thống trị toàn bộ thế giới hay sao?

Trong cơn khiếp sợ, cô gái này còn phát hiện ra một điều khác thường – người thiếu phụ kia trong khi nói chuyện, cái mông cứ xoay hết bên này sang bên kia, mặc dù tần số không phải quá lớn, nhưng chỉ cần để ý là có thể nhìn ra được. Còn có một việc, cái ở giữa hai cái nút áo sơ mi dưới của thằng bé kia, đừng nói chính là…

Lúc này, buồng xe tàu điện đột nhiên rung lắc một cái, hạ thể của Tiểu Minh với mông của dì Chu lúc này bị tách ra một đoạn, phen này cô gái đứng gần kia có thể quan sát rõ ràng – đó đúng là cái dương vật của đàn ông!

Trời ạ! Bọn họ cũng quá lớn mật đi! Lại còn, sao thằng nhỏ của thằng bé này lại có thể lớn như vậy chứ? Nhìn ước lượng chắc phải cỡ gấp đôi bạn trai của mình chứ chẳng chơi! Lũ nhóc bây giờ ăn uống cái gì để lớn được như vậy thế trời? Có cây hàng lớn như vậy, không trách có thể câu được hai người đàn bà lớn tuổi thành thục hơn nó rất nhiều!

Thực ra làm gì chỉ có hai cái, tính luôn cả dì Tống, Tiểu Minh trước trước sau sau đã làm tình với tổng cộng 6 người phụ nữ, hơn nữa cả sáu người phụ nữ này ai cũng lớn tuổi hơn Tiểu Minh nhiều! Nếu để cho cô gái trẻ tuổi kia biết được những việc này, không biết cô nàng có thể choáng hộc máu hay không?

Tàu điện ngầm tiếp tục lắc lư đi về phía trước. Khi gần đến khu trung tâm thương mại, người trong buồng xe không giảm mà lại còn tăng thêm, dì Chu cùng Tiểu Minh bị ép chặt vào một góc, dù muốn xoay trở người cũng khó khăn. Mà cùng lúc đó, khi cây gậy thịt của Tiểu Minh cùng cặp mông của dì Chu càng ngày càng chà xát vào nhau, động tác của Tiểu Minh cũng càng lúc càng trở nên không đứng đắn. Nó đầu tiên là dùng ngón tay thận trọng móc gấu váy của dì Chu lên, rồi nhanh chóng ưỡn hông ra phía trước, dương vật của nó liền từ phía dưới làn váy chui ra phía trước, đè thẳng vào quần lót của dì Chu.

Trước kia Tiểu Minh không phải là chưa từng ở trên xe buýt hoặc tàu điện ngầm quấy rối qua những người phụ nữ khác, nhất là có lần nó còn đồng thời quấy rối cả cô Lương lẫn cô Đới, nhưng đó đều là những lần bị nó chích kim xong mới làm. Trong số những người phụ nữ của Tiểu Minh, không cần chích châm cũng có thể ngoan ngoãn phối hợp với nó như thế, thì chỉ có duy nhất dì Chu mà thôi. Vì vậy, mỗi khi Tiểu Minh ở bên cạnh dì Chu, nó đều có thể hết sức thoải mái làm những thứ nó muốn.

Dì Chu cao hơn Tiểu Minh khá nhiều, vì vậy khi dương vật của Tiểu Minh chui vào dưới váy của nàng, những người xung quanh không ai phát hiện ra có điều gì khác lạ - dĩ nhiên là trừ cô gái trẻ tuổi kia. Lúc này cô gái ấy đã gần như muốn sụp đổ, nàng lấy tay che kín miệng mình, để tránh khỏi tiếng hô của mình phát ra, đồng thời cố gắng khống chế ánh mắt của mình, cố gắng không nhìn về phía hai người kia, nhưng dù cố thế nào, thì khóe mắt của nàng vẫn thỉnh thoảng không nhịn được liếc về bên ấy một cái

Cứ nhấn vào như vậy một lúc, Tiểu Minh cảm thấy khe giữa hai chân dì Chu đã hơi ẩm ướt. Nó đưa tay mò vào trong quẹt nhẹ nhàng một cái, quả nhiên nơi ấy đã trơn trượt dinh dính đầy nước. Tiểu Minh thấy thời cơ đã chín muồi, bèn đưa tay nắm lấy quần lót của dì Chu, hơi lột xuống một đoạn, để đủ để lộ ra cái khe mông. Tương tự như lúc nãy, hành động lần này cũng được gấu váy của dì Chu che lấp cẩn thận khiến không ai để ý đến – trừ cô gái kia.

Có thể cắm vào!

Bởi vì Tiểu Minh lùn hơn dì Chu khá nhiều, mà dương vật nó lại dài, nên tư thế đứng từ đằng sau đâm vào rất dễ dàng liền hoàn thành, dì Chu gần như không cần phải chuẩn bị một chút gì, chỉ cần hơi choãi hai chân ra một chút, Tiểu Minh đứng đằng sau hai tay nắm lấy hông dì, thằng nhỏ của nó liền đè lên miếng sò đã ướt đầy nước nhờn đang há ra đòi ăn, không cần phải dùng sức, chỉ cần là đám người đông đúc trên xe điện qua lại xô đẩy, nó gần như không tốn chút sức lực nào, đã có thể nhấp nhô ra vào.

Cô gái kia lúc này đã choáng váng đến quên mất việc phải nhìn tránh ra nơi khác, hai mắt cô đăm đăm nhìn hai người bên cạnh đang tự nhiên làm tình, miệng há to đủ nhét cả một quả trứng vào mồn!

Bọn họ chắc là đang quay AV đúng không? Cái này chắc chắn phải là đang quay phim AV mà! Không ngờ dám ngay ở trên tàu điện ngầm công khai chịch choạc thế này! Ê! Dù là sư phụ Toney Ooki cùng nữ sư phụ Yui Hatano cũng không thể làm một cách thành thạo thoải mái như hai người đó! Đừng hỏi tôi làm sao biết đến hai người này, có hỏi thì đi hỏi tác giả ấy! (Quỳ cầu link phim Tony Oooki và Yui trên tàu điện ngầm)

Tiểu Minh thực ra đã sớm để ý đến ánh mắt của cô gái kia – nếu cô em đã chú tâm xem như vậy, thì tớ đây sẽ giúp cho cô em xem được rõ ràng hơn!

Nghĩ đến là làm, Tiểu Minh bèn đem phần gấu váy của dì Chu phía bên cô gái kia vén cao hẳn lên tận trên eo, cứ như thế, cảnh tượng chỗ kín của hai người bọn họ va đập vào nhau đập thẳng vào mắt cô gái kia rõ mồn một! Cô nàng trợn to hai mắt, nhịp thở rõ ràng trở nên dồn dập hơn, hai cánh môi cắn chặt, hai má đỏ hồng, ánh mắt long lanh tưởng như cả một hồ nước đang sắp chảy trào ra vậy.

Cô nàng cứ trân trân nhìn, cho đến khi trong vô thức nuốt nước bọt ừng ực một tiếng, cô gái mới như chợt tỉnh cơn mộng mị, vội vàng hoảng hốt ra sức chen chúc về phía cửa xe, tránh xa ra khỏi nơi này.

Vừa đúng lúc xe đến bến, cô gái vất vả lắm mới theo đoàn người chen chúc xuống bến, mới như vừa thoát nạn thở phào nhẹ nhõm.

“Chết tiệt, quần lót cũng ướt hết rồi! Đi vào nhà vệ sinh xử lý một chút thôi!”


Nhà vệ sinh cho người khuyết tật.

Khác với các nhà vệ sinh cho người bình thường, nhà vệ sinh giành cho người khuyết tật là một căn phòng riêng biệt, bên trong có đủ không gian để chứa xe lăn, cùng với chỗ cho người theo chăm sóc ngồi chờ, cho nên khá là rộng rãi.

Cô gái lúc nãy hiện đang ngồi trên bồn cầu trong một phòng vệ sinh giành cho người khuyết tật, cả quần jean lẫn quần lót của cô giờ đã bị tuột hết xuống đến mắt cá chân, lúc này một tay của cô nàng đang dí lên viên đậu thịt nhô lên trên bím của mình không ngừng day qua xát lại, cái tay còn lại thì thò vào trong áo, mò lên phía trên, xoa nắn vân vê bầu vú căng tròn của mình – thì ra là cái màn vừa rồi đem đến kích thích quá lớn cho cô nàng, khiến cô nàng không chịu nổi phải đi vào nhà vệ sinh tự thủ dâm giải tỏa.

“Chết tiệt… Làm thế nào mà càng làm càng ướt càng thèm? Nếu cứ thế này nữa, mình sẽ trễ hẹn với chị mình mất!”

“Nhưng mà… thật không thể dừng lại được mà!”

Một lúc lâu sau.

Ở một trạm dừng khác.

Một cô gái đang hấp ta hấp tấp từ buồng xe đi xuống. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi cô vang lên tiếng nhạc, hình ảnh người gọi đến xuất hiện trên màn hình, và giống cô như đúc – đó chính là người chị gái sinh đôi mà cô vừa nhắc đến.

“A lô… chị hả… em xuống tàu rồi… Trời ơi chị không biết đâu, hôm nay ở trên tàu em đã bắt gặp một đôi biến thái… Thật đó!... Hai người bọn họ nhìn sơ qua một người là một người phụ nữ tầm trên 30 tuổi, mà người còn lại trông như là một đứa học sinh cấp 2 vậy đó! Bọn họ… bọn họ không ngờ ngay giữa tàu điện ngầm…”

Đang nói đến đây, chợt cô gái đột nhiên ngưng bặt không nói – bởi vì cô chợt phát hiện, ở nhà vệ sinh giành cho người khuyết tật ga này, có hai người một trước một sau bước đi, hình dáng rất là quen thuộc, một là một người đàn bà trên 30 tuổi xinh đẹp, còn một là một cậu học sinh cấp 2…

“Alo alo …. Này … sao tự nhiên em không nói gì hết vậy?”

“Chị, em lại thấy bọn họ nữa rồi! Bọn họ… mới từ trong phòng vệ sinh giành cho người khuyết tật đi ra… Hai người kia vào trong đó, còn có thể làm gì kia chứ? Chẳng lẽ cả hai cùng bị đau bụng? … Đừng giỡn, thế giới này thật quá điên cuồng…”


Ok ok, để chúng ta tạm thời quên mất cô gái vừa chen ngang vào câu chuyện kia đi, mà quay trở về chú ý đến Tiểu Minh và dì Chu.

Đúng như cô gái kia đã thấy, hai người bọn họ bởi vì ở trên tàu điện ngầm càng lúc càng chen chúc, không làm ăn gì được, cho nên bèn xuống ga vào nhà vệ sinh giành cho người khuyết tật làm một phát, sau đó mới sung sướng thoải mái đi ra ngoài, đang suy nghĩ nên đi đến nơi nào đi dạo một chút cho được đây.

Quần cho Tiểu Minh là nhất định phải mua, cũng không thể nào cởi truồng chạy cả ngày được đúng không?

Vì thế, khi chưa suy nghĩ ra ý kiến gì hay hơn, hai người bọn họ bèn quyết định đi vào trung tâm mua sắm tìm mua quần cho Tiểu Minh.

Quần áo cho trẻ con có rất nhiều, mua rất dễ dàng, nhất là với những thằng con trai vốn không để ý gì đến ăn mặc. Vì thế chẳng mất bao nhiêu thời gian, nửa người dưới của Tiểu Minh đã thoát khỏi cảnh gió lùa mát lạnh! Sau khi thay cái quần mới vào, Tiểu Minh bèn đem cái áo sơ mi to đùng lụng thụng của nhóc mập nhét sau vào trong túi đeo lưng – NICE! Cuối cùng mình cũng không còn cần phải mặc nó nữa!

Mua xong quần áo cho Tiểu Minh xong, hai người chợt trở nên vô công rồi nghề, không biết làm gì – dù sao bọn họ vốn là tính đưa Tiểu Minh về nhà mà thôi.

“Làm gì cho hay bây giờ nhỉ?”

“Dì Chu, con với dì đi dạo phố, đi xem phim có được không?”

“Dì chẳng muốn mua cái gì cả, đi dạo phố shopping làm gì cho mất công… Lại nói, bây giờ ở trên tivi muốn xem phim gì mà chả có, việc gì phải khổ đi đến tận trong rạp chiếu bóng mà xem?”

“Trời ơi dì ơi, con trai với con gái đi hẹn họ với nhau, đều là đi dạo phố shopping, ăn cơm, xem phim, thôi dì chiều con đi với con một lần đi!”

“Ý của con là … con muốn cùng với dì … hẹn hò ấy à?”

“Đúng vậy!”

Tiểu Minh lại tung ra tuyệt chiêu cuối của các Shota – mắt tròn to chớp chớp dễ thương! Nhìn ánh mắt trong veo của nó, trái tim của dì Chu cũng như muốn tan chảy vào trong. Mặt của dì đỏ lên – chính là cái kiểu đỏ của những cô bé nữ sinh lần đầu bị người mình thương tỏ tình mà xấu hổ đỏ mặt. Lúc này, các ngón tay cả hai bàn tay của dì đang đan vào vào vặn vẹo, lộ ra vẻ bối rối hoảng hốt xen lẫn ngọt ngào.

“Đừng do dự nữa, đi thôi!”

Tiểu Minh tiến lên nắm lấy tay của dì Chu, siết chặt lòng bàn tay dì vào tay mình, không nói một lời kéo dì đi tới trước.

“Tiểu Minh à…”

“Đừng lo lắng gì cả, cứ đi theo con là được rồi!”

“Nhưng mà… đằng đó là khu đồ giành cho bà bầu…”

“>…<”

Hai người bây giờ giống như một đôi tình nhân thật sự vậy, đi dạo phố, đi rạp xem phim, ăn tối, đi dạo công viên, đi dạo siêu thị, sau đó đói lại đi ăn cơm… Dì Chu cũng dần dần không còn vẻ ngượng ngùng ban sơ, dần dần mở rộng cõi lòng của mình, sung sung sướng sướng thoải mái hưởng thụ một lần khoảng thời gian ngọt ngào riêng tư của chỉ dì và Tiểu Minh.

Thời gian thoi đưa không biết lúc nào trời đã sụp tối, Tiểu Minh không thể không trở về nhà.

Hai người tay cầm tay, vai sóng vai chung bước trên con đường về nhà Tiểu Minh, ánh trăng vẩy lên gương mặt đẹp dịu dàng mà điềm đạm của dì Chu, tỏa ra một vầng sáng thánh khiết, như hào quang của một người mẹ hiền vợ đảm. Tiểu Minh ngơ ngẩn nhìn nàng, như ngây như dại.

“Tiểu Minh, cảm ơn con!”

“Sao lại cảm ơn con?”

“Con có biết không? Ngày xưa khi dì được gả cho ba nhóc mập, thực ra toàn bộ là do cha mẹ sắp đặt tất cả, nhà ông ấy ở chỗ nhà dì là nhà có chút tiền của tay nghề, ai ở đó muốn xây nhà mới hoặc làm đồ dùng trong nhà đều tìm đến nhà ông ấy. Dì hồi ấy có chút nhan sắc, cho nên nhà ông ấy bèn nhờ người đến nhà cầu hôn, con có biết không, khi biết việc này, cha của dì sướng phát điên lên! Chỉ không tới ba ngày, cha của dì đã đem dì gả sang cho nhà ấy, cho nên trước giờ dì còn chưa từng biết đến hẹn hò là cái cảm giác gì.”

“Nếu như là dì thích, từ giờ về sau con với dì ngày nào cũng hẹn hò với nhau!”

Dì Chu nghe vậy, ôm lấy hai má Tiểu Minh hôn một cái thật dài, nói:

“Đây chính là con nói đó nha! Không cho con đổi ý đâu đó!”

“Không đổi ý! Chúng ta ngoéo tay!”

“Hừ! Chỉ biết bẻm mép! Con không sợ bị cô Lương của con nhìn thấy hay sao?”

“Không sợ!”

“Thôi đi, khoác lác!”

Con không có nói khoác thật mà! Tiểu Minh suýt chút nữa là muốn đem chuyện của nó cùng với những người đàn bà khác nói hết cho dì Chu nghe, nhưng nó nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy một ngày vừa điên cuồng vừa lãng mạn như hôm nay, không nên dùng phương thức như thế để kết thúc, nên vẫn nhịn lại không có nói.

“Nhà con kia rồi, đi đến đây thôi.”

“Ừm.”

“Dì Chu, đã trễ như thế này, một mình dì trở về cũng không an toàn, con đi cùng dì đến trạm xe buýt nhé!”

“Ừm, cũng tốt.”

“Được rồi, dì ở đây chờ xe buýt là được rồi.”

“Uhm.”

“Thời gian không còn sớm nữa, con đi về nhà trước đi.”

“Không, con muốn nhìn dì lên xe buýt rồi mới về.”

“Haizzz, thật là không biết làm sao với con luôn.”

“Không phải con đã nói, xe buýt tới là con sẽ về sao?”

“Chiếc xe buýt vừa rồi trên xe chẳng có mấy người, lỡ gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Mình đợi chiếc tiếp đi!”

“Chiếc này nhiều người, sao lại không được nữa vậy?”

“Chiếc xe này lại quá nhiều người, đến chỗ ngồi cũng không có, dì đứng trên xe về nhà mệt mỏi lắm đó! Mình đợi thêm chiếc khác đi!”

Giống như một đôi tình nhân nhỏ đang chìm đắm trong mối tình đầu vậy, hai người ai cũng không muốn rời đi trước. Sau nhiều phen giày vò, ở rừng cây nhỏ gần nhà Tiểu Minh, hai tấm thân thể trần truồng nóng hổi quấn quýt lấy nhau, bày tỏ tình yêu và đam mê cho nhau.

Hồi lâu sau, trên lề đường.

Dì Chu ngồi trong một chiếc taxi – lúc này chuyến xe buýt muộn nhất cũng đã lăn bánh từ lâu, dì Chu chỉ còn có thể gọi taxi về nhà.

“Con mau về nhà đi.”

“Được rồi, dì về nhà thong thả, an toàn nhé. Bác tài ơi, làm phiền bác lái xe chậm chậm một chút nhé.”

Dây dưa triền miên lắm, ở sự thúc giục không ngừng của tài xế, xe mới từ từ lăn bánh rời đi. Dì Chu ngồi trong xe nhìn theo gương chiếu hậu mãi cho đến tận khi không còn nhìn thấy bóng Tiểu Minh, mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi thở dài một hơi thật dài.

“Con trai chị à?”

“Cháu tôi.”

“Không giống.”

“Chứ anh thấy chúng tôi giống cái gì?”

“Không như là người yêu… Chị đừng có giận, tôi nói chơi vậy thôi.”

“Không sao, nếu anh thích nghĩ như vậy thì cứ việc, coi như chúng tôi là người yêu cũng được.”

Tài xế nhìn dì Chu thật lâu, chợt yên lặng không nói gì, mà thoáng buông ra cần ga một ít.

“Ủa, sao tự nhiên xe chạy chậm thế?”

“Người yêu của chị dặn dò tôi lái xe trên đường chậm một chút mà, tôi phải làm theo thôi.”