Chương 25: Người Muỗi

Thứ hai.

“Được rồi các trò, giờ học sáng nay đến đây thôi, tan học!”

Cứ việc khi ở nơi riêng tư, cô Lương là một người rất hay xấu hổ, nhưng một khi cô đứng trên bục giảng, cô liền có thể phát ra cái uy rất mạnh mẽ của mình, đến cả Tiểu Minh cũng không dám gây chuyện.

“Tiểu Minh, trò đến đây ôm bài tập của các bạn giúp cô!”

“Dạ vâng!”

Đây là cách giải thích mà hai người đã thương lượng xong với nhau từ trước, cô Lương sẽ lợi dụng ‘tiện lợi của chức vụ’ để có thể giao cho Tiểu Minh một ít nhiệm vụ không phải vất vả mấy, nhưng dọn dẹp sắp xếp đồ đạc, thu bài tập, sửa sang lại đồ dùng dạy học v.v… Cứ như vậy, hai người bọn họ có thể đường hoàng ở riêng với nhau mà không bị ai thắc mắc.

Văn phòng giáo viên khối Toán.

Nơi này chính là phòng làm việc của cô Lương. Diện tích cũng không phải quá lớn, bày biện 4,5 cái bàn ngổn ngang, trên bàn chất đầy các loại tài liệu học tập, bài tập về nhà, bài thi, giáo án, có vẻ hơi chật chội. Tiểu Minh dựa theo lời chỉ dẫn của cô Lương, đem bài tập toán mới thu được chất đống lên một góc còn trống duy nhất của bàn. Nó không khỏi hoài nghi trong lòng, giấy tờ chất chồng như vậy, cô Lương còn có thể làm việc gì được?

Sự thật đã chứng minh, cho dù trong không gian thu hẹp chật chội thế này, cô Lương vẫn có thể lạnh nhạt tự nhiên phê chữa bài tập, còn có thể dọn ra một chỗ để pha một ly nước trái cây, làm dịu mát cái cổ họng đã mệt mỏi từ sáng đến trưa.

Lúc này, hai người giáo viên còn lại trong phòng đã cất tiếng chào cô Lương, cầm hộp cơm đi phòng ăn mua cơm, trong phòng bây giờ chỉ còn dư lại mỗi cô Lương cùng Tiểu Minh. (Mọi người chắc hẳn rất phấn khích?)

Tiểu Minh rón rén chuẩn bị ra ngoài đóng cửa lại, thì từ sau lưng truyền đến giọng nói của cô Lương:

“Lại tính làm chuyện bậy bạ phải không hả? Cô đã cảnh cáo trò rồi đó, ở trong phòng làm việc không cho phép trò làm bậy đâu đó!”

Tiểu Minh cười khan một tiếng, nói:

“Bên ngoài hành lang gió lớn, em chỉ định đóng cửa lại cho cô mà!”

Cô Lương tay vẫn đang phê chữa bài tập, đầu không ngẩng lên nói:

“Trường học có quy định, giờ làm việc cửa văn phòng giáo viên không được đóng lại, để giáo viên tiện giải đáp các câu hỏi cho học sinh.”

“Vậy nếu giữa trưa các thầy cô đều phải đi ăn cơm thì làm sao?”

“Cho nên trò không thấy các thầy cô phải thay phiên đi mua cơm sao!”

Tiểu Minh trong lòng hậm hực không thôi, len lén nguyền rủa người nào lập ra cái thứ quy định chết tiệt này.

“Đúng rồi quên báo cho trò biết, cô Đới hôm nay xin nghỉ, không có lên trường.”

“Cô ấy không có bị sao chứ?”

“Không bị gì cả, cô ấy đang định trả không thuê căn nhà trọ kia nữa, chuyển sang nhà cô ở tạm một thời gian.”

“A, vậy cũng tốt.”

“Còn việc nữa, Thiến Thiến hôm nay cũng quay trở về trường học rồi.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, trường của con bé đâu có cho nghỉ, lần này về nhà là để thực tập, nếu không phải do trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nó lý ra đã về trước từ lâu rồi.”

“Haizzz, thế sao.”

“Tiểu Minh à, lần này bài tập trò làm, đã làm sai cả hai bài rồi đó!”

“Ax, cái này…”

Cô Lương ngẩng đầu lên, sắc mặt rất khó coi nhìn Tiểu Minh chằm chằm, nói:

“Cô còn hỏi thăm qua, không chỉ có Toán, mà các môn còn lại của em thành tích đều đang giảm sút đó.”

Tiểu Minh nghe mà lạnh hết xương sống, khẽ khàng thẽ thọt nói:

“Lần… lần sau em nhất định sẽ cố gắng hơn.”

“Việc này cũng không thể chỉ trách một mình trò được, mà cô cùng mọi người cũng có trách nhiệm. Cô đã thương lượng xong với mẹ trò, trong khoảng thời gian kể từ bây giờ đến hết học kỳ này, trò phải ngoan ngoãn đàng hoàng học tập thôi, ‘những chuyện khác’ trò không cần phải nghĩ đến.

“Cái ‘những chuyện khác’ này không phải ý là chỉ cái …?”

“Theo ý trò thì là cái gì?”


Từ văn phòng của cô Lương đi ra, Tiểu Minh giống như cà héo còn gặp sương muối, cả người cũng gần như xuôi xị.

Cô Lương vậy mà đã bàn xong với mẹ của Tiểu Minh, xem ra lần này mấy nàng là nghiêm túc thật. Không chỉ có vậy, cô Lương còn nhấn mạnh thêm rằng, sau khi thi xong, phần ‘phúc lợi’ của nó có được khôi phục hay không, còn phải xem xét kết quả thi cử cùng với biểu hiện từ rày về sau của nó mới tính.

Nghe xong những thứ này xong, Tiểu Minh nhất thời liền thấy bầu trời trước mặt chợt trở nên u ám hoàn toàn, giống như cả thế giới cũng mất đi sắc màu vậy.

Rõ ràng mới hai hôm trước còn một mình chống bốn sung sướng tiêu dao! Giờ đây chỉ cần 1vs1 cũng không còn nữa…

Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Minh cứ vật vờ cho trôi hết thời gian.

Cô Đới đã dọn vào ở cùng nhà với cô Lương – cho dù chẳng qua chỉ là ở tạm một thời gian trong lúc chờ biệt thự sửa chữa xong, nhưng bọn họ dường như chẳng ai có ý định ở tạm cả, không chỉ có đem căn phòng từ trong ra ngoài quét dọn lau chùi tỉ mỉ mấy lần, mà còn căn cứ theo sở thích của cô Đới, lại tân trang trang hoàng một lần nữa. Vì cái công trình hết sức vĩ đại này, cô Lương mỗi khi vừa hết giờ dạy là vội vội vàng vàng về nhà, mà cô Đới thì gần như chỉ còn biết đến cái nhà này, đã mấy ngày liên tiếp cũng không đi làm.

Về phần mẹ nó, vì để có thể đem khoản tiền 20 triệu trong tay kiếm về lợi ích lớn nhất, mấy ngày hôm nay coi như là tập trung toàn bộ tinh thần, nghiên cứu học tập, gần như mỗi buổi tối đi làm về đều xem tài liệu đến khuya mới ngủ, trở thành người bận rộn nhất trong đám phụ nữ của Tiểu Minh.

Tóm lại, đám phụ nữ bên người Tiểu Minh bây giờ, dường như ai cũng vội vàng bận bịu, chỉ còn mỗi mình nó chẳng có việc gì để làm, mà quan trọng nhất là chẳng có ai để ‘làm’, một điểm này khiến nó hậm hực không thôi.

Chỉ chớp mắt, thời gian đã đi đến thứ sáu.

Tiểu Minh đã chấp nhận số phận, giờ nó đang rúc ở trong phòng học chiến đấu sống mái với mấy đề toán, hai bên đã đến mức không chết không thôi. Bỗng lúc này, một cái giọng quang quác vang lên đem nó từ trong thế giới biển đề kéo trở lại thế giới thực tế.

Nhóc mập cùng nhóm Hổ tử đang gọi nó!

Tiểu Minh nhếch mắt lên nhìn gương mặt béo phệ của nhóc mập, trước mắt chợt hiện lên một hình bóng mỹ miều khiến hồn phách nó mơ tưởng lâu nay. Liên tục nhịn nhiều ngày như vậy, Tiểu Minh đã sắp bị tích đến sắp nổ tung, mà thằng nhóc mập mạp trước mắt không thể nghi ngờ chính là chiếc phao cứu mạng cuối cùng của nó, nó dù thế nào chăng nữa cũng nhất định không thể bỏ qua được.

“Ê mập, tôi có nghe cô Lương nói, lần trước thi trắc nghiệm bạn lại đứng đội sổ trong lớp đúng không?”

“Kệ tôi đi, ai cần bạn lo chứ!”

Tiểu Minh len lén ôm chầm lấy cổ nhóc mập, lặng lẽ rù rì vào tai nó mấy câu. Nhóc mập nghe xong cười hắc hắc, lộ ra một vẻ mặt ‘tao hiểu’, vỗ ngực thình thịch nói:

“Yên tâm tôi lo hết!”

Thế là buổi tối hôm đó, Tiểu Minh nhận được chỉ thị của cô Lương, đi đến nhà nhóc mập giúp nó ‘học bổ túc’.

Trong khoảng thời gian gần đây, Tiểu Minh bởi vì bận bịu cùng cô Lương cô Đới chơi some 3 some 5, đã rất lâu chưa có tới chơi chỗ dì Chu. Đối với Tiểu Minh mà nói, dì Chu giống như Tập Nhân trong ‘Hồng Lâu Mộng’ vậy, cho dù không bằng Bảo Thoa vậy, khiến cho Bảo Ngọc nóng ruột nóng gan, mê mẩn tâm hồn, nhưng lại là người phụ nữ đầu tiên trong đời của Bảo Ngọc, lại ngoan ngoãn nghe lời Bảo Ngọc tuyệt đối, nên vĩnh viễn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong tâm hồn của hắn.

Vì vậy, khi Tiểu Minh thấy người đàn bà xinh đẹp này xuất hiện ở cửa, nhìn nó nhoẻn cười nói câu: “Con đến rồi à?”, nước mắt Tiểu Minh suýt tí nữa thì rớt xuống.

Trên bàn cơm, ánh mắt của Tiểu Minh từ đầu đến cuối không rời cứ chằm chằm nhìn dì Chu, đến cả cơm cũng quên ăn, làm dì Chu đỏ bừng cả mặt.

Nhóc mập dùng tay quơ quơ trước mắt Tiểu Minh, hỏi:

“Bạn nhìn gì vậy? Thấy quỷ hay sao?”

Dì Chu hậm hực đá nhóc mập một cái thật đau, nói:

“Ăn cơm đàng hoàng!”

Ba của nhóc mập hôm nay xem chừng có vẻ thật là cao hứng, nghe theo lời ông nói, hình như mới nhận được một đơn hàng lớn.

Nhóc mập tò mò, hỏi:

“Đơn hàng gì lớn vậy ba?”

“Làm cải tạo lại cho một căn biệt thự, ở góc Tây Giao đó, tên cái gì mà Hồng Khê thự đó.”

Tiểu Minh nghe sửng sốt cả người – Hồng Khe thự? Sẽ không trùng hợp như thế chứ!

Ba nhóc mập lại nói tiếp:

“Cả nhà không biết đâu, khu biệt thự ở Tây Giao thật con mẹ nó đắt! Một căn phải giá chừng hơn hai chục triệu đó!”

Dì Chu líu lưỡi nói:

“Hả? Mắc dữ vậy! Ai mà mua ở nổi kia chứ!”

Ba nhóc mập nhấp một chén rượu, nói:

“Ai mà biết, đoán chừng lại là tay quan tham nào đó thôi … Để nói riêng cho mọi người nghe nha, chủ nhà bên đó còn đặt riêng một cái giường lớn, yêu cầu là có thể để cho mười người có thể ngủ được trên đó! Cái này không phải rõ ràng là dùng để nuôi tình nhân chơi hay sao!”

Nhóc mập ngô nghê hỏi:

“Tình nhân thì sao lại phải cần cái giường lớn như vậy làm gì?”

“Lo ăn cơm của con đi, trẻ con hỏi bậy bạ làm cái gì!”

Tiểu Minh lúc này trong lòng giật thon thót – ai da, không ngờ lại thật là trùng hợp!

Ba của nhóc mập lại nói tiếp:

“Chủ nhân nữ căn nhà đó đẹp cực kỳ, khí chất cũng rất là tốt … Haizzz, người như vậy sao lại phải đi làm tình nhân người khác kia chứ?

Vị nữ chủ nhân xinh đẹp đó, không phải là đang nói về cô Đới chứ? Bởi vì mẹ và cô Lương hàng ngày đều phải đi làm, mà thời gian của cô Đới lại tương đối linh hoạt, vì vậy công chuyện sửa sang bên căn biệt thự kia vẫn do cô Đới lo liệu. Có điều, tuy là ba mẹ của nhóc mập không nhận biết cô Đới, nhưng thằng nhóc mập lại biết. Xem ra phải về nhắc nhở cô Đới cẩn thận một chút, nếu không không cẩn thận lại lộ tẩy hết!

Nó đang suy nghĩ, thì ba nhóc mập lại nói:

“Chìa khóa căn biệt thự kia chủ nhà đã đưa ba rồi, từ ngày mai trở đi, ba sẽ ở chỗ đó làm việc cả tháng.”

Nhóc mập mặt đầy vẻ hâm mộ nói:

“Con cũng muốn ở biệt thự lớn!”

Không ngờ rằng ba nhóc mập vậy mà ừ một tiếng:

“Ba vốn đang suy nghĩ dẫn con đến ở cùng với ba đó, bây giờ cũng là lúc dạy con làm việc được rồi.”

Nhóc mập nghe thế liền trợn tròn mắt.

“Ba, ý ba là…”

Ba nhóc mập trừng mắt, nói:

“Sao rồi, còn cảm thấy mình có thể học hành ra thứ gì sao? Nếu con học hành có thể bằng được một nửa Tiểu Minh ba sẽ cho con đi học tiếp ngay! Được rồi, đừng có lắm lời nữa, từ ngày mai trở đi theo ba đi chỗ biệt thự đó làm!”

Tiểu Minh nghe thế cũng trợn tròn mắt – nhóc mập vậy là phải nghỉ học đi làm hay sao? Vậy chẳng lẽ sau này ở trên trường không còn có thể gặp được nó nữa rồi hay sao? Vừa nghĩ đến cảnh sau này mình sẽ không thể nghe được cái giọng oang oang đặc trưng của nhóc mập nữa, ánh mắt của Tiểu Minh không khỏi rơm rớm đỏ.

Ba nhóc mập thấy Tiểu Minh như vậy, an ủi nó:

“Tiểu Minh à, con đừng có buồn làm gì! Cũng không phải chỉ có học chung mới có thể đến nhà chơi, sau này con có nhớ thằng mập nhà chú, hay thèm đồ ăn dì Chu con nấu, cứ đến nhà chơi là được!’

Dì Chu cũng cầm lấy tay Tiểu Minh, nhưng cũng không nói nên lời gì.

Lúc này, ba nhóc mập đưa chai rượu ra, rót cho nhóc mập cùng Tiểu Minh mỗi đứa một ly, nói:

“Tiểu Minh, tối nay con cũng đừng về nhà, ở đây uống cùng thằng nhóc mập nhà bác một chút, dù sao mai cũng không phải đi học. Đến sáng ngày mai dì Chu sẽ đưa con về nhà, tối hôm nay chú cháu ta không say không về!

“Được, không say không về!”


Tối hôm đó, nhóc mập say thành một con heo chết, nằm vật ra sàn nhà ngủ ngáy khò khò. Mà ba nhóc mập cũng chẳng hơn là bao, đã say đến híp hết mắt vào không mở ra nổi, vẫn la hét đòi uống tiếp

Dì Chu với Tiểu Minh không điên cuồng như hai cha con họ, chỉ nhấp môi uống theo theo một chút, nên vào lúc này vẫn còn coi như là tỉnh táo. Hai người hợp sức đem nhóc mập từ dưới đáy bàn nhấc lên, hai bên trái phải xốc nách nó dẫn đi, vất vả lắm mới mang được nó vào trong phòng. Đến khi quay lại phòng ăn, lại phát hiện ba nhóc mập đã không biết từ lúc nào đã tự trèo lên ghế salon ngủ khò khò, tiếng ngáy rung cả giường.

“Có mang bác ấy vào phòng không?”

Dì Chu mệt mỏi đặt mông ngồi xuống ghế, hậm hực nói:

“Hai cha con nhà này người này còn mập hơn người kia, mới dìu đứa nhỏ đã làm dì mệt muốn chết, ông lớn này cứ để kệ lão ngủ ở đây đi, chốc nữa dì đi lấy cho chú ấy cái chăn để đắp, thế cho tiện.

Tiểu Minh lúc này từ đằng sau bước tới ôm lấy dì Chu, ghé sát tai dì nhẹ giọng nói:

“Dì Chu, con nhớ dì lắm!”

Lời thì thầm bên tai phảng phất như một bàn tay nhỏ vô hình, khiêu khích tâm hồn vốn im lìm lâu nay của dì Chu. Nàng quay người lại, dưới bóng đêm, gương mặt hơi có chớm đỏ say rượu của nàng dưới bóng đêm càng tăng thêm mấy phần quyến rũ. Vốn đã nhịn suốt một tuần lễ, Tiểu Minh lúc này làm sao còn có thể chịu đựng được, bất kể là ba nhóc mập có ở ngay bên cạnh hay không, nhắm ngay cặp môi đỏ mọng của dì hôn tới.

Cái hôn này kéo dài cực kỳ lâu, hai người dường như muốn đem hết những nhớ nhung mong mỏi thèm khát trong khoảng thời gian này thông qua môi, qua lưỡi quấn quýt vào nhau để bày tỏ cho người kia biết. Rốt cuộc, khi đôi môi hai người rời ra, một sợi tơ trong suốt còn nối liền đôi môi của cả hai. Dì Chu nghịch ngợm liếm môi một cái, xoay người rời khỏi vòng tay của Tiểu Minh.

Không biết có phải là do tác dụng của rượu hay không, hay là do việc nhóc mập chuẩn bị thôi học làm ảnh hưởng, dì Chu giây phút này càng trở nên bạo gan. Nàng đi thẳng đến trước mặt người chồng đang say xỉn ngáy khò khò của mình, một viên lại một viên cúc áo trước ngực lần lượt được cởi ra. Bộ đồ mặc ở nhà mỏng manh hướng hai bên nhẹ nhàng rơi xuống đất. Mà bên trong, lại là không một mảnh vải lót.

Tiểu Minh nhìn thấy cảnh này mà máu nóng bừng bừng, hận không thể xông đến đẩy ngã dì Chu xuống, đè nàng xuống đất đại chiến ba trăm hiệp. Nhưng buổi biểu diễn của dì Chu vẫn còn chưa kết thúc, nàng hơi xoay người, khẽ khom người xuống, đem cái mông tròn căng mẩy nhô vểnh lên cao cao, ngón tay đặt lên mép quần, từng chút, từng chút đem chiếc quần vải mặc ở nhà cùng với quần lót đồng loạt chậm rãi cởi ra, để lộ ra khe mông sâu hun hút của mình.

Đúng ngay vào lúc này, tiếng ngáy vang rền như tiếng sấm của ba nhóc mập chợt đột nhiên ngừng lại, trong phòng khách lập tức trở nên yên lặng không một tiếng động, không khí như lạnh đi mấy độ. Tiểu Minh chỉ cảm thấy nhịp tim của mình chợt dừng mấy nhịp, chỉ sợ ba nhóc mập đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy dì Chu đang toàn thân trần truồng thì chết. Cũng may, dường như ba nhóc mập chỉ là bị chính tiếng ngáy của mình làm nghẹt cổ, ông ho khục khục mấy tiếng, lại tiếp tục ngủ say sưa.

Mà lúc này dì Chu dáng vẻ rất dửng dung như không có chuyện gì, nàng nhón đầu ngón chân lên, chiếc quần lót treo lơ lửng trên gót chân nàng bị câu lên, giống như trò đùa ác vậy thả vào gương mặt béo phệ của ba nhóc mập, đem mắt mũi miệng của ông che bít. Bị làm như vậy một phen, hơi thở của ba nhóc mập càng trở nên khó khăn hơn, tiếng ngáy vang lên trầm bổng du dương như đang hát một bài thánh ca.

Bạch!

Dì Chu vỗ mạnh một cái lên cái bụng tròn của ba nhóc mập, làm lớp mỡ của ông rung rung tỏa ra như một đợt sóng, mà tiếng ngáy cũng không ngừng lại một chút nào.

“Yên tâm đi, cho dù là trời có sập xuống, lão cũng không tỉnh dậy nổi đâu.

Dì Chu nói xong, bèn ngồi quỳ chân xuống ở bên cạnh chiếc ghế salon, đem đầu gối lên bụng của ba nhóc mập, cái mông căng tròn vểnh cao cao lên, hai cái tay nắm lấy bên bên thịt mông dùng sức tách mạnh sang hai bên, lỗ đít đỏ hồng cùng lỗ bím đang ướt dầm dề đang lúc mở lúc đóng, giống như đang vẫy gọi Tiểu Minh vậy

Chơi thôi! Dì Chu còn không sợ, mình phải sợ con mẹ gì!

Tiểu Minh đưa tay xé toạc đũng quần của mình, lao thân tới, nâng lên cặp mông thỗn thện của dì Chu, từ đằng sau hùng hổ thọt đi vào!

"A —— —— ——!"

Tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn đồng thời phát ra từ cổ họng hai người, cả hai người bọn họ cũng đã chịu đựng đè nén quá lâu, chờ đợi quá lâu, khao khát cũng quá lâu, lúc này một cú nhấp vào giống như nắng hạn lâu ngày gặp cơn mưa rào, cảm giác sung sướng khoan khoái nhẹ nhõm này quả thật không biết dùng lời gì diễn tả được!

Hai người cứ như thế, ở ngay trước mặt ba của nhóc mập, không hề có chút cố kỵ gì mà điên cuồng va chạm vào nhau, ai cũng không quan tâm đến việc giảm nhỏ âm thanh, mặc cho tiếng rên rỉ, tiếng gầm gừ, tiếng da thịt chạm vào nhau phòm phọp tràn ngập ra khắp toàn bộ phòng khách. Cũng may cả hai cha con nhóc mập đều ngủ say như chết – nhất là ba của nhóc mập – lúc này nếu ông ta chỉ cần vừa mở mắt ra, liền có thể thấy ngay được vợ của mình đang nằm lên bụng mình, mông chổng cao, và đang bị bạn học của con mình đè dưới háng, ra sức nhấp vào.

Hai người làm tình đang hứng khởi, lại quên mất không để ý đến một việc – ba nhóc mập mới vừa uống rượu xong, hơn nữa còn uống rất nhiều rượu, bụng bị bà vợ đung đưa lên xuống một hồi, dạ dày rốt cuộc không thể chịu đựng nổi sự hành hạ này, thế là nó ra lệnh cho ba nhóc mập há miệng, vô số đồ hôi tanh từ trong miệng ồng ộc phun ra ngoài. Chiếc quần lót dì Chu để sấp trên mặt ông ta chịu trận đầu tiên, bị ói đầy ngập ngụa. Không chỉ có như vậy, cả ghế salon lẫn sàn nhà cũng không tránh khỏi tai nạn, còn may là không văng đến trên người dì Chu cùng Tiểu Minh.

“Lão mập chết bầm, thật khiến người ta chẳng yên thân được!”

Dứt lời, dì Chu chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ lại bị Tiểu Minh ôm lấy hai chân nhấc bổng lên.

“Dì Chu, dì mệt mỏi cả ngày rồi, để con đưa dì đi rửa nhé!”

Lúc này hai chân của dì Chu bị Tiểu Minh tách sang hai bên, từ đằng sau bế bổng lên, giống như đứa bé được người lớn ôm đi xi tè vậy. Chẳng qua là dì Chu ‘đứa bé’ này size có chút lớn, cao hơn Tiểu Minh cả hơn chục cm. Tiểu Minh ôm lấy dì, cả tầm mắt đều bị lưng của nàng chặn lại, một đường lảo đảo đi đến, mà cây gậy thịt to dài của nó cứ như vậy ở trong cơ thể dì Chu ra ra vào vào, chờ sau một hồi vất vả lắm mới cầm được công cụ trở lại phòng khách, thì dì Chu cũng đã không chịu nổi.

“A…không được rồi… Tiểu Minh con đừng có cử động nữa … a a tới rồi….!”

Liên tiếp những dòng chất lỏng trong suốt phun trào ra – dì Chu bây giờ đang dùng một tư thế hết sức xấu hổ, giống như đứa bé đang được xi tè vậy phun trào dâm thủy ra ngoài! Thứ chất lỏng ấm áp ấy tạo thành một vòng cung duyên dáng, trực tiếp tưới thẳng vào gương mặt đang bị quần lót che của lên của ba nhóc mập. Bị một phen kích thích như vậy, ba nhóc mập cũng không thể không ngừng tiếng ngáy của mình, đưa tay lên xoa xoa mặt.

“Đệt… Làm sao lại xả nước lên mặt tui vậy!”

Dì Chu thấy vậy, vội vàng lấy ra một chiếc khăn lông đè lên mặt hắn, nói:

“Anh xem anh ói đầy hết cả ra nhà rồi kìa! Em đang rửa mặt cho anh một chút!”

Tiểu Minh trông thấy tình hình không đúng, nhẹ nhàng đem dì Chu thả xuống, bản thân nó thì khom người núp ở đằng sau ghế salon.

Ba nhóc mập lấy tay lau lau mặt, thấy dì Chu đang trần truồng đứng ngay trước mặt mình, thì ngạc nhiên hỏi:

“Sao em lại chẳng mặc quần áo gì vậy?”

“Còn không phải là bị anh ói vào nữa! Anh cứ nhìn cái này thử xem!”

Dì Chu cầm cái quần dài cùng quần lót bị ói đầy ra đưa đến ngay trước mặt ba nhóc mập. Ba nhóc mập thấy tình hình như vậy, ngượng ngùng gãi gãi đầu một cái, hỏi:

“Con mình với Tiểu Minh đâu rồi?”

Dì Chu nhìn vào phòng trong chép miệng, nói:

“Cũng đều uống nhiều quá, ngủ hết rồi!”

Ba nhóc mập vểnh tai lên nghe ngóng, từ trong phòng truyền ra tiếng ngáy của nhóc mập. Hắn lại ngửi ngửi người mình, lỗ mũi nhíu lại một cái, cau mày nói:

“Hôi quá! Em dọn dẹp hết chỗ này cho sạch sẽ đi, anh phải đi tắm một cái!”

Nói xong liền nhổm dậy đi nhanh về phía nhà tắm, chỉ một lát sau từ bên trong đã truyền ra tiếng nước chảy rào rào.

Lại chờ thêm chốc lát, Tiểu Minh mới êm ru từ đằng sau ghế salon bò ra ngoài, thấy dì Chu đang quỳ sấp ở trên sàn nhà hì hụi lau, hai múi mông to cứ lắc qua lắc lại. Vốn vẫn chưa xuất ra hết lửa dục, Tiểu Minh liền lập tức nhào tới.

Nó rón rén đi đến đằng sau lưng dì Chu, móc ra cây gây thịt thô dài của mình, nhắm ngay cái hang động tuyệt mỹ của dì Chu thọc mạnh vào. Lần này nó làm quá đột ngột, dì Chu hoàn toàn không hề có chuẩn bị, giật bắn cả mình. Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Minh một cái, đưa tay véo hông nó, rồi lại quay đầu lại tiếp tục lau sàn nhà.

Dì Chu làm việc rất là nhanh nhẹn tháo vát, chỉ véo véo mấy cái, đã lau dọn sạch sẽ những chỗ bị dơ bẩn. Dì sau đó đến bồn rửa tay cạnh phòng tắm, xối một chậu nước đầy, đem cái đám đồ bị chồng mình ói đầy ra, rồi lại bị mình tiểu đầy ra ngâm vào trong chậu, chuẩn bị tẩy sạch giặt giũ.

Dĩ nhiên, Tiểu Minh cả đoạn này đều bám sát phía sau dì, dương vật nó từ đầu đến cuối vẫn cắm ở trong động tiên của dì Chu không rời, nên nó cũng đi theo dì đến phòng tắm. Ở trong phòng tắm, ba nhóc mập vẫn đang xối nước rào rào, dầu gội đầu bôi lên hết lượt này đến lượt kia, cố gắng đến xối tan xua hết đi mùi hôi chua trên đầu và trên người, nào đâu biết được rằng, chỉ cách có một cánh cửa, bà vợ yêu dấu của mình đang cắm sừng cho mình.

Bạch …bạch …. Bạch …bạch … bạch

“Bà xã, em đang ở ngoài đó à?”

“Em đang giặt đồ.”

“Em đừng giặt vội, vào chà lưng cho anh một chút, anh với tay không tới.”

Vừa dứt lời, cửa phòng tắm đã từ bên trong mở ra, tấm lưng to bè chắc nịch của ba nhóc mập đã từ trong khe cửa lộ ra. Tiểu Minh thấy tình hình không ổn, đã sớm dùng cả hai tay hai chân, giống như con muỗi vậy bám dính lên trên cửa phòng tắm – nó dáng vóc nhỏ nhắn, treo lên cửa cũng không bị ai phát hiện.

Dì Chu cầm lấy cục xà bông thơm, ở trên lưng ba nhóc mập vỗ mạnh một cái, nói:

“Anh thật là lắm chuyện!”

Dì Chu đang hì hục chà tới xát lui, Tiểu Minh từ đằng sau cửa len lén thò đầu ra, lặng lẽ ở gò má của dì hôn trộm một cái. Thấy ba nhóc mập đang định quay đầu lại, liền lập tức rụt đầu lại sau cửa.

“Ừm … Chà mạnh chút nữa đi!”

“Miễn miễn miễn, tự anh chà đi!”

Lửa dục bừng bừng thiêu đốt, dì Chu lúc này làm gì còn có tâm tình đi chà lưng cho chồng mình! Dì đem ông chồng đẩy trở vào trong nhà tắm, xoay tay lại cài cửa khóa luôn phòng tắm lại.

Lúc này Tiểu Minh đang treo ngược ở trên cửa phòng tắm, dùng tư thế kinh điển ‘nụ hôn trong mưa của Spider Man’, hôn lên trán của dì Chu, lên chóp mũi, lên môi… rồi từ từ một đường hôn xuống dưới, hôn qua bụng, qua rốn, cuối cùng cũng hôn đến động đào tiên róc rách. Nó lúc này mới thè lưỡi, ra sức liếm láp, mà đồng thời, dì Chu lúc này cũng cầm lấy cây gậy thịt nóng hổi trước mắt, há mồm ngậm vào.

Lần quan hệ theo tư thế 69 quái dị này, khiến cả hai người đều đắm chìm trong đó, mê đắm mà cuồng loạn, thật lâu không thể thoát hỏi. Không bao lâu sau, tiếng xối nước trong phòng tắm dần dần nhỏ lại, ba nhóc mập đã tắm sắp xong, chuẩn bị phải đi ra ngoài.

Chết tiệt! Chẳng lẽ nó lại phải ẩn núp tiếp sao? Đang cơn nồng nhiệt thế này chưa có phát ra được, nhịn hoài nhịn thành bệnh thì sao!

Thế là Tiểu Minh vươn dài cây kim châm của nó ra, ở trong lỗ khóa phòng tắm khều một cái, đem hòn bi cùng chốt cắt ngang. Thế là, dù ba nhóc mập có vặn chốt cửa kiểu gì đi nữa, cửa phòng tắm vẫn trơ lì ra không chịu nhúc nhích

“A? Sao cửa lại không mở được thế này?”

Tiểu Minh từ trên cửa nhảy xuống, đi đến sau lưng dì Chu, ghé vào tai dì lặng lẽ rỉ tai nói mấy câu. Dì Chu nghe xong cười khanh khách vui vẻ, đưa tay véo Tiểu Minh một cái thật mạnh:

“Cái thằng nhóc quỷ sứ này, thật lắm trò quỷ không à!”

Cửa phòng tắm mặc dù bị kẹt cứng nhốt ba nhóc mập ở trong, nhưng đừng quên nghề của ông ta là cái gì – ông ta chính là một thầu, một thợ trùng tu lành nghề! Chỉ là một cái cửa bị khóa, cho dù trong tay không có công cụ để sử dụng, muốn mở ra cũng chẳng phải là việc khó khăn lâu lắc gì!

Cho nên Tiểu Minh cũng không dám chần chờ lâu, tranh thủ thời gian làm việc chính sự quan trọng hơn! Nó nâng cây gậy thịt dài 20cm của mình, nhắm chuẩn vào động mật của dì Chu, ấn mạnh một cú vào bên trong!

“Ư -- ừm ------------------------!”

“Em à, em có ở ngoài đó không?”

“Em… em đang ở ngoài đây…”

“Cửa phòng tắm nhà mình không mở được, em thử mở từ bên ngoài xem có được hay không.”

“A… được… Để em …. Thử một cái…ư….!”

“Có mở được hay không?”

“Anh… Anh đừng có giục mà… Em đang… A…..! Em đang cố gắng đây…Ưm……!”

“Sao rồi?”

“Không… không phải em đã nói… với anh… là em đang cố…. ra….sức ….A a… sao! Còn hỏi!”

“Em có làm được không? Nếu không thì đi ra ngoài lấy cho anh cái tua vít đến đây, để anh vặn cái chốt cửa.”

“Anh… A a a……..A a a…. anh đừng có gấp mà…. A……………..! Để…em….ư….thử lại một lần nữa….”

“Thôi đi đừng có cố nữa, em cũng không cần phải mất công vậy, em đứng bên ngoài giữ giúp anh cái tay đấm cửa, anh ở đây vặn vặn thử xem sao.”

“A a a …..thế…cũng…được…”

Một hồi lâu sau, cửa phòng tắm rốt cuộc đã được mở ra, ba nhóc mập thở hồng hộc đẩy cửa ra ngoài, thấy dì Chu vợ mình đang ngồi phệt ngay ở cửa ra, thở hồng hộc, trông dáng vẻ so với ba nhóc mập còn mệt mỏi hơn nhiều.

“Bà xã, em sao vậy?”

“Còn không phải là giúp anh … giúp anh mở cửa sao… dùng quá sức….”

“Thế cái bọt trắng trắng trên đùi em là cái gì kìa?”

“Cái này hả…. Cái này là lúc nãy em giặt quần áo…nước xà phòng…bắn lên chứ cái gì…”

Ba nhóc mập gật gù rời đi, nhưng không biết sao vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào.

“Anh mau về phòng…ngủ đi…em cũng phải… đi tắm một chút…”

“Vậy cũng tốt, em cũng đi ngủ sớm đi một chút, sáng ngày mai còn phải đưa Tiểu Minh trở về nhà đó.”

“Biết … mà…”

Lần này, ba nhóc mập không định ra salon để ngủ tiếp, mà quay thẳng trở về phòng ngủ của mình. Trên đường trở về phòng, hắn còn qua phòng ngủ của nhóc mập, nhìn xem mấy đứa nhỏ đang ngủ thế nào. Tiểu Minh lúc này dĩ nhiên đã sớm chuồn trở về phòng, nằm xuống bên cạnh nhóc mập giả vờ ngủ. Có điều dáng người của nhóc mập quá lớn, một mình nó chiếm hơn 2/3 cái giường, Tiểu Minh bất đắc dĩ chỉ có thể co ro rúc ở mép giường, chỉ sợ nhóc mập trong cơn mơ ủn một cái là nó phải rơi xuống đất.

Đang lúc Tiểu Minh vô cùng phẫn uất nằm chờ ba nhóc mập đi, chợt một đôi cánh tay đem nó bế bổng lên. Tiểu Minh không dám mở mắt ra, nhưng nó biết rõ là, người đang bế nó chính là ba của nhóc mập. Tiểu Minh cảm giác được mình bị bế ra khỏi căn phòng ngủ của nhóc mập, rồi được đặt xuống nhẹ nhàng ở một nơi rộng rãi mềm mại nằm xuống. Rồi sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng.

Âm thanh dần dần đi xa.

Tiểu Minh mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ngang ở trên một cái giường đôi – hóa ra đây chính là phòng ngủ của ba nhóc mập cùng với dì Chu! Nhưng xung quanh nó lúc này không thấy ba nhóc mập đâu cả, chắc là ông ấy thấy nó nằm ở chỗ nhóc mập bị chen, bèn mang nó qua đây, nhường giường ngủ của ông cho mình.

Lúc này tỉnh táo lại, Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với ba nhóc mập, và cũng rất có lỗi với cả nhóc mập.