Chương 23: Người Muỗi

Triệu Thiến sờ vào túi, ‘a’ một tiếng, nói: “Điện thoại của con để quên trong túi xách bên trong mất rồi, để con vào lấy.”

Diêm Khiết đứng bên cạnh nói: “Không cần phải phiền phức như vậy, dùng của tôi là được rồi.” Sau đó liền lấy điện thoại ra đưa cho cô Lương.

Cô Lương cầm lấy điện thoại di động, thấy hình nền trên màn hình khóa là hình Diêm Khiết cùng Tiểu Minh ôm nhau chụp chung, cười nói: “Tình cảm hai mẹ con chị thật là tốt, tôi bây giờ có muốn ôm Thiến Thiến con bé cũng không thích.”

Triệu Thiến đứng bên cạnh làm nũng: “Làm gì có đâu!”

Vừa nghĩ đến con trai mình, gương mặt của Diêm Khiết liền lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nói: “Tiểu Minh nó còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ biết chê bai mẹ.”

Tiểu Minh nghiêm mặt nói: “Con cả đời cũng sẽ không bao giờ chê mẹ.”

“Được rồi được rồi, mẹ con hai người làm mắc ói quá!”

“Đúng thế, không biết quan hệ có khi còn tưởng hai người là tình nhân đó!”

“Trời ạ mấy người đừng có dài dòng nữa, pass khóa màn hình là cái gì thế?”

“Pass là MINH.”

“A, hiểu!”

“Không cần phải nói, cái này MINH, chính là MINH trong Tiểu Minh đúng không?”

“Thôi thôi tôi không nói lại mấy người, không nói nữa đâu!”

“Ha ha ha…” Sau khi cô Lương bấm xong chữ thứ 4 trong password, điện thoại di động đã được mở khóa thành công, ngay sau đó chợt có một tab báo ‘bộ nhớ thẻ không đủ’.

“À, bộ nhớ thẻ bị đầy à? Nhìn kiểu này làm sao mà dùng được, để tôi xóa giúp chị mấy tấm hình nhé…” Lời còn chưa dứt, một đoạn clip đã phát ầm ầm ra: “Mẹ….mẹ ơi….! Mẹ… có…. Sướng …. Hay không…. Hả mẹ….?”

“Con ….trai ….! Mẹ ….mẹ….sướng ….lắm ….aaa….! Con …thì sao….?”

“Con ……cũng …..sướng …..lắm….!”

Cô Lương, Triệu Thiến cùng cô Đới ba người miệng cũng đều há ra thành hình chữ O, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Diêm Khiết cùng với Tiểu Minh. Mà Diêm Khiết mặt cũng xanh biếc, nhất định là mới lúc nãy ở giữa sườn núi cùng với Tiểu Minh làm chuyện ấy, mình vẫn đang cầm gậy tự sướng, không cẩn thận nên quay cả những hình ảnh ấy vào! Làm sao đây? Làm sao đây? Phen này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch … Lúc này Diêm Khiết chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng dù có chui xuống thì cũng có thể được gì đâu?

Cô Lương lúng túng khiến tay chân luống cuống, một tay của cô cầm điện thoại muốn đưa lại muốn thôi, xoay trở thân mình không biết làm sao, ấp úng nói: “Thật… thật xin lỗi… Tôi… vừa rồi… không phải…không phải… cố ý…. Nó … tự nhiên … lại ra… như thế…. Hiện ra….”

Diêm Khiết ngơ ngác lấy lại chiếc điện thoại, khóe môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc một lời cũng chẳng phát ra.

Cuối cùng vẫn là cô Đới một phen hòa giải, nói: “Chúng ta… hay là nhanh nhanh trở về đi thôi! Một hồi trời tối…. đường núi lúc đấy lại không dễ đi!”


Ở trên đường trở về, mọi người không ai nói một lời, bên trong xe yên lặng đến đáng sợ.

Mà kẻ đầu têu Tiểu Minh lại lẳng lặng co rúc người ngồi chỗ ghế cạnh tài xế, không khí trong xe lúc này như đang đọng lại – cả đời này nó cũng chưa từng trải qua cảnh tượng lúng túng này! Chút nữa mình phải làm sao đây? Trong lòng nó hoàn toàn không có một chút tính toán…

Tạm thời sửa sang lại tình hình hiện tại là như thế này: Đầu tiên, Tiểu Minh với bốn người phụ nữ trong xe (Diêm, Lương, Đới, Triệu) đều đã từng xảy ra quan hệ. Tiếp đó, chuyện với Diêm, Lương Đới Triệu cũng đều đã biết hết, nhưng Diêm lại không biết chuyện của Lương, Đới, Triệu. Tiếp theo, trừ chuyện với Diêm ra, Lương và Đới cũng biết chuyện của nhau, nhưng lại không có biết chuyện của Triệu. Cuối cùng, Triệu biết chuyện của ba người Diêm, Đới, Lương, mà Diêm Đới Lương lại không hề hay biết chút gì về chuyện của Triệu.

Tóm lại, ở bốn người phụ nữ này, nếu xếp theo việc nắm giữ nhiều thông tin nhất, thì Triệu đứng đầu, tiếp theo là Lương Đới, cuối cùng là Diêm. Mà xếp theo sự công khai thông tin thì Diêm cao nhất, Lương Đới tiếp sau, Triệu cuối cùng. (Đệt, con tác chém một hồi dịch giả hiểu được chết luôn.)

Ừm, như vậy đại khái mọi chuyện đã khá mạch lạc … Cái này còn gọi là mạch lạc cái con khỉ gì kia chứ!

Đang trong lúc Tiểu Minh còn đang chìm vào trong suy nghĩ lung tung của nó, xe đã chậm rãi tiến đến trước cửa nhà cô Lương.

Tất cả mọi người đều rất có ăn ý, ai cũng không hề có ý định rời đi trước hết cả, đều lũ lượt kéo vào trong nhà cô Lương, ở quanh bàn ăn ngồi xuống thành một vòng tròn, không khí ngột ngạt đến không thể thở nổi.

Cô Lương đầu tiên mở miệng: “Thiến Thiến à, con về phòng nghỉ trước đi, mẹ với hai cô đây muốn nói chuyện với nhau một chút.”

Tiểu Minh cũng muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng đã bị cô Lương gằn giọng gọi lại: “Trò đi đâu đó? Ngồi xuống đây ngay cho cô!”

Cứ việc cô Lương đã là tình nhân của Tiểu Minh, nhưng cái uy nghiêm của giáo viên chủ nhiệm cũng không phải là thứ mà Tiểu Minh dám tùy tiện khiêu chiến. Nó lẩy bà lẩy bẩy trở lại chỗ cũ ngồi xuống, cùng mẹ nó liếc nhìn nhau một cái – giờ cũng phát hiện mẹ nó cũng rất giống một đứa bé vừa mắc lỗi, co cóng chờ cô giáo xử phạt.

Cô Lương hơi trấn tĩnh cảm xúc lại một chút, bắt đầu cẩn thận châm chước câu cú từ ngữ - cô đã dạy học 20 năm, đã nói chuyện với học sinh cùng phụ huynh không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa từng xử lý qua cục diện nào như ở trước mắt! Giờ khác này, cô có một loại cảm giác rằng bấy nhiêu năm đi dạy cũng uổng công vô ích.

Đúng lúc này, Diêm Khiết mở miệng trước: “Cô Lương, cô Đới. Cám ơn hai cô đã quan tâm chăm sóc cho Tiểu Minh từ trước đến giờ! Lần này lỗi hoàn toàn là do tôi, tôi là người làm mẹ mà không làm hết trách nhiệm của người mẹ, tôi xin được gửi lời xin lỗi đến hai cô! Phát sinh ra loại chuyện này, mẹ con tôi cũng không còn có mặt mũi nào nhìn mặt hai cô, thứ hai tôi sẽ đích thân đến trường để làm thủ tục đổi trường cho Tiểu Minh, tôi chỉ hi vọng là, hai cô có thể giữ bí mật giúp tôi chuyện này… Danh dự của tôi cũng chẳng đáng gì, nhưng Tiểu Minh nó vẫn còn là trẻ con thôi!”

Cô Lương nắm chặt lấy tay Diêm Khiết, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào: “Mẹ của Tiểu Minh ơi, chị đừng nói nữa… Cần phải xin lỗi chính là chúng tôi! Thật ra, chúng tôi… hai chúng tôi… cũng đã… cùng Tiểu Minh… phát sinh … phát sinh chuyện đó rồi…”

Nghe vậy, vốn Diêm Khiết đang đắm chìm trong hối tiếc cùng tự trách chợt trợn tròn cặp mắt, run giọng hỏi: “Cô… cô nói cái gì?!”

“Chuyện không phải như chị nghĩ đâu! Xin chị nghe tôi giải thích…” Tiếp đó cô Lương với cô Đới bèn cô một câu tôi một câu tiếp nhau nói, đem chuyện hai người cùng Tiểu Minh phát sinh quan hệ từ đầu đến đuôi, từ lúc Tiểu Minh ở khu công viên rừng Nam Giao bị muỗi cắn bắt đầu, cho đến lúc hai người ở phòng y tế trường học thay nhau ‘bôi thuốc’ cho nó, rồi đến sự kiện xảy ra ở phòng thay quần áo cửa hàng OQUINO, rồi việc vụng trộm ở trong phòng ngủ của Triệu Thiến, cùng với những lần song phi diễn ra hàng ngày dạo gần đây ở phòng y tế cũng tất tần tật nói hết cho Diêm Khiết nghe, trong đó không ít chi tiết đến cả hai cô Lương Đới trước đó cũng không rõ ràng lắm.

“Tóm lại… chuyện chính là như vậy đó.”

Cú shock tâm lý cực lớn đánh vào khiến Diêm Khiết cả một lúc lâu sau cũng không thể phục hồi lại tinh thần. Mãi lâu sau, cô mới rên rỉ ra một câu: “Không ngờ là cả ba người chúng ta đây, lại vì có một con muỗi nho nhỏ, lại thành người tình của Tiểu Minh cả…”

“Ai bảo không phải chứ.”

“Cái này có lẽ là ý trời!”

Cả ba người đột nhiên đều trầm mặc lại, trong phòng chỉ còn dư lại tiếng đồng hồ treo tường tích tích tắc tắc kêu.

“Không bằng, chúng ta uống chút rượu đi?”

Đề nghị này được mọi người nhất trí đồng ý, cô Lương vào phòng bếp lấy ra chai rượu vang cùng với ba ly rượu, Tiểu Minh thấy vậy đứng bên la hét: “Còn của em đâu, em thì sao?”

Cả ba nàng cùng kêu: “Trò/con ngồi yên một bên nhìn!”

Lúc này, Triệu Thiến không biết từ lúc nào cũng bước đến bên cạnh bàn ăn, trong tay cầm theo hai ly rượu. Cô rót đầy rượu vào trong một cái ly đưa cho Tiểu Minh, sau đó đem cái ly kia cũng rót đầy.

“Các người đều đã cùng nó làm những thứ ấy rồi, còn coi nó là trẻ con sao?” Dứt lời, cô ngửa cổ đem ly rượu trong tay uống cạn.

“Nói đúng lắm!” Tiểu Minh nghe Triệu Thiến nói như thế, hào khí nổi lên, ngửa đầu đem ly rượu Triệu Thiến vừa đưa cho mình uống một hơi cạn sạch. Rượu cay nồng làm nó sặc sụa ứa hết cả nước mắt ra, nhưng nó lại không thèm để ý chút nào, vươn tay cầm lấy chai rượu rót đầy ly mình.

Sau khi uống liên tiếp ba ly, đầu Tiểu Minh đã có chút choáng váng. Nó loạng choạng ngồi dậy, nghiêng ngửa đứng lên ghế, nhìn xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua bốn người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn, sau đó nói gằn từng chữ một: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là chồng của tất cả mọi người ở đây.”

Lời nói dõng dạc này của nó làm cả bốn người phụ nữ nghe mà chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó, lấy Diêm, Lương, Đới ba người cầm đầu quân đoàn ‘gia trưởng’ đã bắt đầu dùng chiến thuật pháo liên châu thuyết giáo: “Ái chà thằng oắt này … Ai cho con/trò uống nhiều rượu như vậy!”

“Trò xem trò một chút xem, đứng còn chưa vững, sao lại còn trèo lên cao như vậy làm cái gì hả, biết nguy hiểm không?”

“Đúng thế đúng thế, đừng có nghịch nữa, mau xuống đi…”

Tiểu Minh hậm hực không thôi, mình khó khăn lắm mới mượn hơi rượu mà anh hùng hào khí một lần, kết quả là mẹ với các cô hoàn toàn không xem ra gì là sao? Mà hình nhưng mấy người nhầm trọng tâm rồi kìa? Chẳng lẽ trọng tâm không phải là nội dung câu vừa rồi mình nói hay sao? Mình nói luôn là ‘tất cả mọi người’ kia mà! Mấy người chẳng lẽ không phải nên đối với cái cụm từ này bày tỏ nghi vấn sao? Lại cứ lo lắng một người biến dị sau khi say rượu có thể đứng vững hay không là muốn làm cái trò gì! Mình dầu gì cũng là một người biến dị, chẳng lẽ còn có thể…

Những suy nghĩ trong đầu của nó còn chưa kịp tan, thân hình của Tiểu Minh đã văng ngay xuống đất – dĩ nhiên không phải là nó bị say mà ngã xuống, mà là bị người khác từ đằng sau lưng cho một cước vào mông mới từ trên ghế rớt xuống. Người đá nó không phải là ai khác, chính là Triệu Thiến nãy giờ vẫn đang ngồi bên cạnh!

“Sao chị lại đá tôi?”

“Ai cho cậu nói năng bậy bạ!”

“Tôi nói năng bậy bạ cái gì chứ?”

“Còn dám trả treo hả?” Triệu Thiến giận đến đỏ bừng cả mặt, giơ ly rượu trên tay lên, lại ngửa cổ uống sạch – đây đã là ly rượu thứ hai trong hôm nay.

“Thiến Thiến, đừng uống nhiều rượu như vậy!”

“Thôi kệ đi chị, hôm nay là ngày đặc biệt, để cho nó uống một chút đi.”

“Đúng vậy đó, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật mà, dù là nó có uống quá chén cũng không hề gì cả!”

“Uống!”

“Dô!”

Tất cả mọi người đều mang tâm sự riêng trong lòng, rượu cứ cạn rồi lại đầy, đầy rồi lại vơi. Chỉ không lâu sau, tất cả mọi người đều say mèm.

“Chị Lương, em mời chị một ly!” Diêm Khiết bưng ly rượu lảo đảo đi đến bên cạnh cô Lương, nhưng lại bị cô Lương cản lại.

“Mẹ Tiểu Minh à, tôi tuy rằng tuổi tác có lớn hơn chị một tí, nhưng chị là mẹ của Tiểu Minh, tôi lại là người tình Tiểu Minh, làm sao có chuyện người lớn mời con cháu rượu? Nên là tôi mời chị!”

“Làm vậy sao được! Chị là cô giáo của Tiểu Minh, lại còn lớn tuổi hơn em, đúng là em mời chị!”

Cô Đới ngồi bên cạnh nhìn không nổi, cắt đứt hai người nói: “Cả hai chị cũng đừng có giành tới giành lui làm gì, như em thấy, nếu như tất cả mọi người đều đã là người tình của Tiểu Minh cả, vậy hôm nay chúng ta đều xem như chị em cả, không kể vai vế lớn nhỏ, hai chị thấy sao?”

“Tốt!”

“Cứ thế mà làm!”

“Nào, chị Lương, em Duyệt Tâm, chúng ta cạn ly!”

“Cạn!”

“Dô!”

“Khoan chờ một chút! Còn có em Thiến Thiến nữa kìa!”

“Đúng! Em Thiến Thiến, đến cạn với các chị một ly này!”

“Hả? Vậy không phải em phải gọi mẹ em là chị hay sao?”

“Con bé con chết tiệt! Nói bậy bạ cái gì đó!”

Tiểu Minh cũng không có gia nhập phen chúc rượu tưng bừng của bốn cô nàng kia, mà là bưng ly rượu ngồi sang một bên, lẳng lặng thưởng thức vẻ say rượu của các nàng, lắng nghe những lời thổ lộ lúc say của bọn họ - hóa ra hai cô Lương Đới sớm đã biết chuyện Triệu Thiến với mình, chẳng qua là cứ im lặng không có nói toạc ra mà thôi. Mà thời điểm nào họ biết, làm sao mà biết, như câu cô Lương nói, không có cô con gái nào mất trinh mà có thể giấu diếm được ánh mắt của mẹ cả, từ ánh mắt, đến vẻ mặt, hay cử động của tứ chi, hành vi, cô Lương đã sớm nắm biết hết tất cả.

Có thể rõ ràng nhận ra được, không một người phụ nữ nào muốn chia sẻ người yêu của mình với kẻ khác, mà tất cả các nàng đều cũng như vậy. Nhưng may thay, các nàng trừ cái thân phận là ‘người tình của Tiểu Minh’ ra, còn là thân nhân của nó, là mẹ, là cô giáo, là ruột thịt, nên thay vì tìm cách bảo vệ quyền lợi của mình, họ càng hy vọng Tiểu Minh có được hạnh phúc lớn nhất, đây cũng là điều mấu chốt khiến bọn họ có thể tạm thời sống chung hài hòa với nhau.

Đang lúc Tiểu Minh vừa nhâm nhi rượu vừa cảm khái, bên kia đã cụng rượu vào giai đoạn gay cấn, tâm tình của mọi người dần dần mất khống chế, bắt đầu nói năng loạn xạ.

“Chị Lương, hai em, mọi người nói xem cuộc đời tôi có phải là rất thất bại hay không… Không những chồng ngoại tình, bây giờ đến thằng con duy nhất cũng ngoại tình …”

“Em Diêm à, như em thì đã là gì chứ, chị đây đến cả chồng cũng chết toi…”

“Trời ơi hai chị, nếu để em nói, thì hai chị cũng chưa là gì so với em. Vốn là em có thể tốt nghiệp trường Y tốt nhất cả nước, rồi trở thành một bác sĩ chân chính, nhưng lại bởi vì gã bạn trai cũ đốn mạt hãm hại, khiến xảy ra vụ scandal ‘BJ’, nên giờ em chỉ đành làm một giáo viên y tế trung học… Vậy còn chưa hết, sau này em lại gặp phải tên Lưu Minh Khải kia, không những hại chết chồng chị Lương, còn làm hại cả Thiến Thiến với Tiểu Minh nữa… Hai chị bảo, hai chị làm sao so được với em kia chứ?”

“Thôi thôi, mấy chị mấy mẹ ơi, mấy người đừng có than vãn kể lể nữa, em chẳng những bố thì chết, mà mẹ của mình còn cặp kè trai gái với một thằng nhãi THCS nhỏ hơn đến 30 tuổi, mà ngay cả chính em cũng dính lẹo với thằng nhóc nhỏ hơn em 5 tuổi ấy. Không chỉ có vậy, em còn bị ong mật biến dị chích, giờ còn chưa biết sẽ sinh ra loại biến dị gì đây nữa nè, nhỡ chẳng may lại mọc ra 6 cái chân nữa, thì em có còn nên sống trên đời này không?!”

Mọi người trầm mặc một hồi, cô Đới dẫn đầu nâng ly: “Kính Thiến Thiến!” (Sax, nghĩ đúng con bé khổ nhất hội.)

“Vì Thiến Thiến!”

“Nếu như để em nói, người chúng ta nên kính rượu nhất chính là Tiểu Minh!”

“Không sai, là Tiểu Minh khiến cho chị biết hóa ra làm đàn bà lại có thể sung sướng như thế!”

“Cái gì khác em không dám nói, nhưng ít ra, Tiểu Minh không phải là một đứa xấu xa!”

“Nó gieo họa hết cả đám mỹ nữ lớn nhỏ chúng ta, mà còn không phải là xấu xa?

“Cặn bã thì cũng có chút cặn bã, nhưng ít ra tình cảm của nó đối với chúng ta là thật!”

“Không sai, thật ra chuyện ba nó ngoại tình tôi biết từ lâu rồi, hồi đó tôi còn ngây thơ cho là lão ấy vẫn còn có tình cảm với tôi, kết quả đổi lấy chỉ có là khổ đau cùng thất vọng… Nhưng bây giờ, tôi tin tưởng Tiểu Minh có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta! Có thể mang lại sung sướng cho tất cả chúng ta!”

“Dù sao thì trên cái thế giới này cũng không có người biến dị nào khác nữa, em không sống cùng với nó thì sống với ai?”

"Kính Tiểu Minh!"

"Kính Tiểu Minh!"

Hành vi bất thình lình này làm Tiểu Minh có chút mừng rỡ xen bất an, nó chậm rãi bưng ly rượu lên, nói với các nàng: “Thật ra, người nên nói cảm ơn chính là tôi!”

“Nếu như không có mẹ, con căn bản sẽ không thể có mặt trên cõi đời này, nên ly thứ nhất, con kính mẹ!”

Diêm Khiết bưng ly rượu lên, mỉm cười uống một hơi cạn.

“Ly thứ hai, em muốn mời hai cô giáo. Ban đầu nếu như không phải có các cô tận tình chăm sóc, em có thể không thể sống nổi! Cảm ơn hai cô đã vô tư dâng hiến!”

Cô Lương cùng cô Đới nhìn nhau mỉm cười, cùng nâng ly uống cạn.

“Ly thứ 3, em muốn mời Thiến Thiến! Lưu Minh Khải từng nói, tỷ lệ biến dị thành công nhỏ đến không đáng kể, vì vậy hai chúng ta có thể chính là đồng loại với nhau duy nhất trên thế gian này… Cho dù qua giai đoạn biến dị ấy đã được một thời gian dài, nhưng đến nay em vẫn đang cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể mình, chạy chồm, em không biết tương lai của chúng ta sẽ biến thành ra thế nào, nhưng em cam đoạn với chị, em sẽ đi cùng chị đến tận cuối đường!”

Một phen lời nói khiến Triệu Thiến nghe mà nước mắt rưng rưng, cô một hơi uống cạn rượu trong ly, sau đó ôm lấy Tiểu Minh bắt đầu hôn đắm đuối, hoàn toàn không để ý xung quanh còn có mẹ với các chị em của mình…

Mà kỳ quái là, nhóm cô Lương lúc này lại không cảm thấy có bất kỳ một chút lúng túng nào, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời, giống như người mẹ nhìn con gái lúc bước lên xe hoa vậy.

Diêm Khiết cũng len lén lau sạch nước mắt trên khóe mi, nói với mọi người: “Tôi đề nghị: Tối nay tất cả chúng ta cùng làm với Tiểu Minh một phen tưng bừng, thế nào?”

Cô Lương nhất thời mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, mà cô Đới ở bên cạnh thời là hăm hở mong đợi, Triệu Thiến có chút mơ hồ, một hồi nhìn về phía mẹ, một hồi lại nhìn về phía Tiểu Minh, cuối cùng giậm chân một cái, xấu hổ chạy về phòng trốn.

“Vậy chúng ta bắt đầu từ ai đây nhỉ?”

“Hay là từ chị Lương bắt đầu đi, dù sao chị ấy lớn nhất!”

“Không không, hay là từ em Khiết bắt đầu mới đúng, dù sao em ấy cũng là mẹ Tiểu Minh mà!”

“Để tôi nói, hay là nhường cho em Đới mở màn là hay nhất, nhìn mắt em ấy đang hừng hực mong chờ kìa!”

“Em đâu có!”

“Thế, Thiến Thiến thì sao?”

Tiếng Triệu Thiến từ trong phòng ngủ truyền ra: “Em còn không có chịu à nha!”

Ba nàng nhìn nhau cười hì hì nói: “Ha ha! Cái này không còn phụ thuộc vào em nữa rồi cưng à! Quyết định, sẽ bắt đầu từ em!” Dứt lời, cả ba nàng đồng loạt tràn vào trong phòng Triệu Thiến!

“Mấy người chơi cái trò gì thế! Không phải là đã nói bắt đầu từ chị Đới sao? Kìa kìa đừng cởi đồ người ta mà!”

“Tiểu Minh! Còn chờ ngoài đó làm cái gì chứ! Mau vào đây nhanh!”

Lúc này, Tiểu Minh đã là bùi ngùi không thôi – nó không ngờ tới, điều mơ ước 1 rồng 4 phượng của mình, vậy mà hôm nay đã lơ tơ mơ đạt thành! Hơn nữa còn do chính mẹ mình đề nghị!”

Nó hít thở sâu mấy hơi liên tục, để hơi bình phục một chút sự kích động của mình, sau đó liền nhanh chóng cởi tuột hết quần áo trên người mình ra, sau đó hét lớn một tiếng: “Các vợ yêu! Ta tới rồi đây!”

????

????