Buổi tối hôm đó, cô Đới cùng Triệu Thiến hẹn nhau sáng hôm sau cùng đi đến trung tâm nghiên cứu sinh vật Nam Giao tham quan.
Cô Lương nổi máu tò mò, muốn nhìn xem thử đối tượng hẹn hò của cô Đới trông như thế nào, thế là cũng đòi đi cùng.
Tiểu Minh ở bên cạnh cũng la hét đòi đi theo, bị Triệu Thiến trừng mắt một cái – một thằng oắt con, đi tham gia làm cái gì!
Ngày hôm sau, thứ bảy.
Lưu Minh Khải tự mình lái xe đến rước mọi người đi đến trung tâm y dược sinh vật Nam Giao. Mọi người hứng chí bừng bừng, dọc đường đi nói cười rôm rả. Cô Đới đương nhiên ngồi ở tay lái phụ, cô Lương cùng Triệu Thiến ngồi hai bên ở hàng ghế sau, ở giữa còn kẹp một người thân hình gầy nhỏ đang tung tăng tung tẩy ngó nghiêng – không phải là Tiểu Minh còn là ai!
“Mẹ ơi, rõ ràng là con đi thực tập thôi, gọi nó đi theo làm cái gì chứ?” Triệu Thiến nhìn Tiểu Minh đang quơ tay múa chân bên cạnh mình, khó chịu hỏi.
“Mẹ của Tiểu Minh cuối tuần này có việc, đem Tiểu Minh giao cho mẹ trông nom, làm sao có thể bỏ nó ở nhà?” Triệu Thiến bĩu môi, vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm Tiểu Minh, dường như muốn nhìn thấu nó.
Triệu Thiến đúng là không có đoán sai, vụ này chính là Tiểu Minh giở trò. Nó năn nỉ mẹ để cho nó cuối tuần này ở nhà cô Lương, để tiện cho đi trung tâm nghiên cứu sinh vật Nam Giao, lý do nó đưa ra khiến mẹ nó không thể nào cự tuyệt …
Tiểu Minh đối với cái trung tâm nghiên cứu sinh vật Nam Giao này rất là hoài nghi, mình bị con muỗi chích là ở công viên rừng rậm Nam Giao, nếu nói con muỗi kỳ quái kia cùng trung tâm sinh vật này không có liên quan, Tiểu Minh dù đánh chết cũng không tin!
Cô Lương cùng cô Đới hiển nhiên là cũng nghĩ đến điều đó, nên mới đồng ý, chứ thực ra muốn gặp đối tượng hẹn hò gì đó – cũng chỉ là …ừm…thứ yếu mà thôi!
Khi gặp gã Lưu Minh Khải đó, quả nhiên như cô Đới miêu tả vậy, hào hoa phong nhã, dù đối với ai cũng luôn nở nụ cười hiền hòa, nhưng Tiểu Minh từ trong bản năng cảm thấy hết sức nguy hiểm, giống như ma cà rồng gặp Dracula vậy.
Cuối tuần, đường vắng, xe chạy rất nhanh. Chỉ không lâu sau, mọi người đã đến nơi cần đến.
Từ bên ngoài nhìn vào, trung tâm này hết sức bình thường – khu nhà cao tầng bình thường, công nhân viên bình thường …, thậm chí ngay cả logo cũng rất bình thường, vốn Tiểu Minh cho rằng sẽ nhìn thấy logo như ‘ô dù’ (Umbrella) chẳng hạn.
Lưu Minh Khải đưa mọi người đến tham quan phòng thí nghiệm. Bởi vì là cuối tuần, nơi này cũng không có mấy công nhân viên, chỉ có lẻ tẻ vài người ở lại trực.
Lưu Minh Khải chỉ những tiêu bản trong các chai chai lọ lọ xếp trong tủ, nói: “Những thứ này chính là những sản phẩm mới nhất mà công ty chúng tôi đã nghiên cứu, lợi dụng gen của côn trùng để cải thiện thể chất loài người, để đạt được công hiệu bảo vệ sức khỏe.” Hắn chỉ một con côn trùng tiêu bản trong lọ thủy tinh nói: “Những thứ này đều là côn trùng nguyên mẫu, thông qua việc lấy dung dịch gen của bọn chúng, trải qua pha trộn cùng làm loãng nhất định, tiêm vào thân thể con người, có thể đưa đến hiệu quả cải thiện thể chất.” Hắn lại đưa ra mấy ví dụ: “Ví như tiêm dịch gen con kiến pha loãng có thể gia tăng sức mạnh, gen con rệp có thể tăng sức bật nhảy, gen con gián có thể gia tăng năng lực sinh tồn và tự hồi phục, v.v…” Hắn lại nói tiếp: “Trước mắt những sản phẩm này đang còn ở giai đoạn nghiên cứu, sản phẩm còn rất thiếu ổn định. Ví như tiêm dịch gen con kiến, sức mạnh thì có tăng lên, nhưng thực ra là tiêu hao thể lực cực lớn, nếu sử dụng quá nhiều sẽ rất nguy hiểm. Có điều nếu như nghiêm khắc khống chế liều lượng, sử dụng một ít thôi, thì hiệu quả hết sức rõ rệt. Có một người tình nguyện khi tiêm dịch con kiến vào, từ một người tàn tật đã lấy lại được sức khỏe, thậm chí trở nên mạnh mẽ kinh người!”
Triệu Thiến nghe hai mắt đã chớp ánh sao lòe lòe, vẻ sùng bái lộ rõ ra ngoài.
Tiểu Minh thời là nhân cơ hội hỏi một câu mà nó vẫn băn khoăn nãy giờ: “Vậy nếu như bị những con côn trùng mẫu này trực tiếp cắn thì sẽ như thế nào đây?”
Lưu Minh Khải cẩn thận nói: “Vậy thì sẽ cực kỳ nguy hiểm! Dịch gen nếu chưa được pha loãng, thì cơ thể người không thể chịu đựng, có thể đưa đến chuỗi gen sụp đổ, phát sinh đột biến, thậm chí còn có nhiều hậu quả kinh khủng hơn!”
Tiểu Minh, cô Lương cùng cô Đới liếc nhìn nhau một cái, yên lặng không nói.
Lưu Minh Khải nói tiếp: “Đừng lo lắng, các biện pháp bảo vệ của trung tâm là rất tốt, sẽ không phát sinh là loại chuyện đó.” Tốt cái dis! Có ngu mới tin ông!
Có điều trong lòng Tiểu Minh lúc này có một dự cảm còn xấu hơn – đó chính là chồng của cô Lương.
Có điều nghi ngờ không bao giờ giấu trong lòng, đó không phải là tính cách của Tiểu Minh, cho nên nó len lén hỏi cô Lương: “Cô Lương, chồng của cô vì sao lại đột nhiên khôi phục sức khỏe?”
Cô Lương nghe vậy sắc mặt tái mét, vội vàng tìm đến Lưu Minh Khải hỏi: “Tiến sĩ Lưu, anh có … có danh sách người tình nguyện hay không?”
Lưu Minh Khải cau mày một cái, nói: “Đương nhiên là có, có danh sách này phải bảo mật.”
Tiểu Minh tức tối giậm chân, chỉ thẳng mặt Lưu Minh Khải nói: “Bảo mật cái dis ấy, bọn tôi nghi ngờ chồng của cô Lương chính là người ‘từ tàn tật khôi phục lại sức khỏe’ mà anh mới nói ấy, ông ấy bây giờ đang ở công trường làm việc đó!”
Lưu Minh Khải nghe vậy lấy làm kinh hãi, biết không phải chuyện đùa, bèn lấy ra danh sách người thí nghiệm – bên trong quả nhiên có tên Triệu Quân chồng cô Lương!
Triệu Thiến bị dọa đến mặt hoa trắng bệch: “Làm sao … làm sao có thể như vậy …”
Tiểu Minh tức giận nói: “Sao trăng cái gì nữa! Mau đi đến công trường xem đi!”
Thế là, mọi người lên xe của Lưu Minh Khải, cùng đi đến công trường.
Chức vị của Triệu Quân là giám sát công trường, theo lý mà nói không cần phải trực tiếp làm việc, nhưng theo sự hiểu biết của cô Lương về chồng mình, sau khi chân của gã hết què, khẳng định sẽ không kiềm chế được, muốn đích thân ra trận.
Đến công trường, mọi người quả nhiên phát hiện ra một bóng người quen thuộc – không phải Triệu Quân thì ai!
Gã một người làm việc mười người, khiêng bao lớn bao nhỏ, biểu diễn cho công nhân xem, mọi người xung quanh đều rối rít vỗ tay khen hay.
Cô Lương kêu to: “Đừng! Mau dừng lại đi!”
Triệu Quân thấy mọi người đến, cười nhạt một tiếng, giống như muốn khoe khoang năng lực của mình vậy, bỏ những thứ vừa rồi ra, lại tăng lên gấp đôi! Cái bao tải thể tích lớn hơn cả thân thể bị gã khoác lên vai, giống như con kiến vác con voi vậy, làm người xem kinh hồn vỡ mật.
Kết quả, khi Triệu Quân đang chuẩn bị bỏ những vật cồng kềnh kia xuống, chỉ nghe một tiếng ‘crack’ vang lên, hai chân của gã toàn bộ vỡ vụn, nguyên phần thân bên dưới giống như cát vụn sụm xuống, nửa thân trên rơi phịch xuống đất, máu tươi tung tóe!
Cô Lương cùng Triệu Thiến hét một tiếng ‘a’ thảm thiết, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Những người đứng xem vội vàng ba chân bốn cẳng xúm lại giúp đỡ, người thì gọi cấp cứu, người cầm khăn lông ép vết thương, cô Lương cùng Triệu Thiến vọt đến bên cạnh gã, một trái một phải nắm chặt tay gã, nước mắt không ngừng rơi lã chã xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao… Đây rốt cuộc là tại sao …”
Triệu Quân toàn thân đẫm máu nằm trên chiếc băng ca sơ sài mới tạm thời chế thành, đôi môi do mất máu mà trở nên trắng bệch hơi hé ra, nói: “Xin … xin lỗi, anh chẳng qua là … không muốn lại … liên lụy hai mẹ con nữa. Xin lỗi…!” Câu vẫn chưa hết, liền tắt thở.
Lúc này, chiếc xe cấp cứu tới muộn mới đang hụ còi chạy đến, bác sĩ cấp cứu vén mí mắt Triệu Quân ra, phát hiện con ngươi đã dại, rõ ràng không còn cứu được nữa, bèn nhìn cô Lương cùng mọi người lắc đầu, bảo xin chia buồn.
Cô Lương cùng Triệu Thiến đều che mặt khóc ồ lên.
Tình cảnh bất thình lình này khiến Tiểu Minh luống cuống chân tay, cô Đới bước đến ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó – nó năm nay mới chỉ có 13 tuổi, thân thể sau khi biến dị đã mạnh mẽ hơn, nhưng tâm lý lại không khác những đứa bé bình thường khác, để cho nó chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như thế, khó tránh khỏi sẽ không lưu lại ám ảnh tâm lý gì.
Lưu Minh Khải đứng bên cạnh lại cắm cúi ghi chép tài liệu, miệng lẩm bẩm: “Anh ta nhất định là len lén gia tăng liều lượng … những tài liệu này rất quý giá … Tôi phải lập tức trở lại phòng thí nghiệm!”
Cô Đới mặt không tin nổi nhìn hắn, nói: “Anh làm sao có thể máu lạnh như thế kia chứ! Cái số liệu này chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả mạng con người sao!”
Lưu Minh Khải đáp: “Tôi chưa từng muốn làm hại bất kỳ một ai, sự nghiệp của tôi là vì toàn nhân lại, nếu như em không thể hiểu được, tôi cũng không có cách nào khác …” Nói dứt lời liền lên xe vội vã rời đi.
Cô Đới nhìn theo bóng lưng hắn kêu to: “Anh là thứ đồ cặn bã! Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy bản mặt anh nữa!” Tiểu Minh cũng rất tức giận, lại chẳng làm gì được – điều càng khiến nó lo lắng hơn, là thân phận của nó có thể bị bại lộ hay không?
Cô Đới phát tiết xong, hơi bình tĩnh lại cảm xúc của mình một chút, lại quay sang an ủi mẹ con cô Lương.
“A? Tiểu Thiến, sau cổ của con là cái gì thế?”
Triệu Thiến xoay tay đập một cái, phát hiện trong lòng bàn tay mình là một con ong mật đã chết. Nếu như lúc bình thường, cô có thể sẽ hét toáng lên một phen, nhưng vào lúc này, cô chẳng có chút hứng thú nào làm vậy, tiện tay vất nó sang một bên.
Tiểu Minh tinh mắt, phát hiện con ong mật này không giống với các con ong mật bình thường khác, có một linh cảm chẳng lành.
“Này … con ong mật này chích chị từ hồi nào thế?”
Triệu Thiến liếc Tiểu Minh một cái, nói: “Ai cần cậu lo!”
“Chị …!” Tiểu Minh tức xì khói lỗ mũi, giận dữ phất tay, tính không thèm quan tâm đến cô nàng nữa. Đúng lúc này, thân thể Triệu Thiến đột nhiên xụi lơ ngã ngửa ra phía sau, toàn bộ diễn biến xảy ra không có một điềm báo trước. Tiểu Minh vội đỡ lấy cô, phát hiện thân thể cô lúc này nóng như bị lửa thiêu vậy.
Tiểu Minh nói với cô Đới cùng cô Lương: “Chị ấy bị sốt rồi!”
Cô Lương hai mắt trợn ngược, sau khi bị nhiều phen kích thích, suýt chút nữa cũng hôn mê bất tỉnh, còn may có cô Đới đứng bên cạnh đỡ lấy kịp thời.
Cô Đới nói: “Xe cấp cứu còn chưa đi, mình đi đến bệnh viện luôn hay sao?”
Tiểu Minh lắc đầu một cái, nhặt con ong mật chết kia bỏ vào tay, nói: “Em hoài nghi việc chị ấy té xỉu có liên quan đến con ong mật này … Giống như lúc em bị con muỗi kia chích vậy!”
Cô Đới lập tức phản ứng kịp, nghiến răn nghiến lợi nói: “Lưu! Minh! Khải! Tôi không tha cho anh đâu!”
Tiểu Minh vội kéo tay cô Đới, nói: “Tuyệt đối đừng kích động, chuyện này không thể cho những người khác biết được!” Cô Đới ngẩn ra, gật đầu một cái.
"Tóm lại, về nhà trước lại nói."
Về đến nhà cô Lương, trời đã khuya.
Cô Lương vẫn còn đang thần người ra, có điều có chuyện của Triệu Thiến làm phân tán sự chú ý, khiến cô lại không còn đắm chìm trong cái chết của Triệu Quân.
Tiểu Minh an ủi cô: “Không có gì cả đâu, cô nhìn em không phải rất khỏe mạnh sao? Chị ấy sẽ khỏe thôi.”
Nghe Tiểu Minh nói như vậy, cô Lương giống như chết đuối vớ được phao, cô kích động gật đầu một cái, nói: “Không sai! Trò nói đúng! Con bé sẽ không sao cả! Nhất định sẽ không sao cả!”
Cô Đới cũng ngồi bên cạnh an ủi đồng nghiệp, nhưng vẻ mặt cũng không dấu nổi vẻ mệt mỏi. Cả ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô Lương đau thương, Triệu Thiến hôn mê bất tỉnh, mà cái tên đáng hận Lưu Minh Khải kia … không ngờ lại chạy mất! Vì vậy toàn bộ chuyện cơ bản đều do cô Đới lo liệu xử lý, lúc này cô đã mệt mỏi không chịu nổi.
“Cô Đới, cô với cô Lương đi nghỉ ngơi đi, để em trông cho!” Cô Đới mở miệng, định nói cái gì, lại bị Tiểu Minh cắt đứt.
“Yên tâm đi, ở trong này người có kinh nghiệm nhất chính là em, hơn nữa thân thể em đã được cải tạo, sẽ không mệt mỏi, hai cô đi ngủ trước đi, sáng mai trở lại thay ca.”
Cô Đới kinh ngạc nhìn Tiểu Minh, không biết tại sao, lúc này cô cảm thấy Tiểu Minh vậy mà vô cùng đáng tin cậy, khiến cho người ta không tự chủ được mong muốn nghe theo chấp hành lời nói của nó. Cô thậm chí cảm giác được, cậu bé 13 tuổi trước mắt mình lúc này, dường như còn đáng giá dựa dẫm hơn cả tên Lưu Minh Khải 36 tuổi kia, mình trước đây cứ xem nó là trẻ con, thực sự quá không nên.
Nghĩ đến đây, cô Đới lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói: “Tuân lệnh, cậu bé của cô.”
Tiểu Minh không cam lòng nói: “Em nhỏ ở chỗ nào?”
Cô Đới yêu kiều bật cười giòn giã, nói: “Trò hả, trừ chỗ đó ra… chỗ nào cũng nhỏ! Hì hì.” Tiểu Minh dở khóc dở cười.
Dưới sự khuyên nhủ của cô Đới, cô Lương cuối cùng cũng đồng ý đi ngủ. Trong phòng chỉ còn dư lại Tiểu Minh cùng với Triệu Thiến đang mê man bất tỉnh.
“Ư…” Triệu Thiến rên lên một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn.
Thành thật mà nói, tình trạng lúc này của cô không quá ổn, có lúc nóng đến mồ hôi đầy người, làm ướt hết cả quần áo chăn nệm, lúc lại lạnh đến run lẩy bẩy. Tiểu Minh chuẩn bị hai chậu nước, một chậu nóng, một chậu lạnh, lần lượt lau người cho cô nàng.
Tiểu Minh trước đây chưa từng chăm sóc ai, cũng không biết là làm vậy có đúng hay không, có thể làm bệnh tình của cô nặng thêm không, nhưng nó cũng không có cách, vì nếu là không làm như vậy, vẻ khó chịu đau đớn của cô nhìn rất xót xa.
Giày vò một hồi lâu, Triệu Thiến rốt cuộc cũng ngủ yên lại, mà Tiểu Minh cũng đã mệt mỏi đầm đìa mồ hôi, nó cầm khăn lông lau mặt mình, lộ ra nụ cười vui vẻ - hóa ra chăm sóc người khác cảm giác cũng rất vui sướng!
Lúc này ánh trăng chiếu xuyên qua tầng may, từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên gương mặt trong ngọc trắng ngần không tì vết của Triệu Thiến. Tiểu Minh đột nhiên cảm thấy, nếu như Triệu Thiến không phải cứ ngang ngược ngông nghênh, vênh vang hống hách, thì nàng cũng là một mỹ nhân.
Phì phì phì, mình đang nghĩ bậy bạ gì thế…
“Ư ư … …” Đôi môi của Triệu Thiến đột nhiên giật giật.
“Khát phải không?” Tiểu Minh đi lấy nước, từng muỗng từng muỗng đút cho cô uống, nhưng lại bị cô phun hết ra.
Tiểu Minh gãi gãi sau gáy, không biết làm thế nào. Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ phương pháp cho ăn của mình không đúng?
Sau khi thử hết tất cả các biện pháp, Tiểu Minh rốt cuộc cũng đã hiểu ra một chuyện – Triệu Thiến căn bản không khát nước.
Vấn đề này phải thay hướng suy nghĩ – nếu như cô nàng bị ong mật cắn phải, vậy chắc là muốn uống mật ong!
Cũng bất kể là làm như thế có hợp lý hay không, mật ong dù sao cũng không phải thuốc độc, dù có uống chắc cũng chả sao đâu nhỉ? Có điều nói đi cũng phải nói lại, còn hên con cắn cô nàng là ong mật, chứ nếu là bọ hung gì gì đó, chẳng lẽ mình còn phải vào hố phân …
Tiểu Minh tìm được mật ong, lại bắt đầu từng muỗng từng muỗng đút cho cô ăn, lần này cô nàng ăn rất ngon lành, quả nhiên là ong mật thì thích ăn mật ong!
Ăn xong mấy muỗng lớn, Triệu Thiến miệng vẫn cứ chép chép liên tục, giống như vẫn chưa thỏa mãn vậy … Còn muốn uống bao nhiêu nữa vậy bà chị? Cứ uống thế này cả bình mật nhà bà chị cũng bị uống sạch sẽ!
Tiểu Minh nhìn động tác mút mút miệng của cô, đột nhiên nảy ra một ý tiếng – chẳng lẽ động tác này của chị ta chỉ là bản năng? Nếu là như vậy, nên tìm cho cô ấy một thứ như núm cao su để cô ấy có thể mút thoải mái.
Đúng rồi! Đi tìm núm cao su thôi!
Vấn đề là ở đây tìm đâu ra cái núm vú cao su kia chứ hả!
Tiểu Minh cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, nó lắc lắc cái đầu hỗn loạn của mình, trừ núm vú cao su ra, còn có thứ gì có thể cho cô nàng ngậm bây giờ?
Đang lúc trăm mối tơ vò, Tiểu Minh đột nhiên nhìn xuống dưới … Nó lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác – phụ nữ hình như ai cũng rất là thích mút cái này mà! Cô Đới thường mút, mẹ với dì Chu thỉnh thoảng cũng mút, còn có lần ở nhà dì Tống … Được rồi lần đó không tính.
Nghĩ đến những thứ này, bên dưới Tiểu Minh liền có cảm giác, nó bèn tuột luôn quần xuống, khoe ra cây Thượng phương bảo kiếm 20cm của mình, chống nạnh đứng trước mặt Triệu Thiến.
“Hừ hừ! Trước kia ở trường không phải chị rất xem thường tôi sao? Cứ xem tôi giống như mấy thằng nhóc nghịch bùn chứ gì? Hừ hừ! Nể mặt mẹ của chị, những việc đó tôi không thèm so đo với chị, sao nào? Có phải tôi rất khoan dung độ lượng hay không? Ha ha ha…Được rồi, nể tình hai ta người đồng cảnh ngộ, tôi sẽ cho chị mượn thằng em tôi xài một lúc! Chị cứ yên tâm thoải mái mút, mút mà tốt, nói không chừng sẽ có sữa tươi làm phần thưởng đó nha! He he he …”
Tiểu Minh liếc nhìn lại phòng ngủ hai cô, thấy không có động tĩnh gì, bèn đưa thằng nhỏ đến bên mép Triệu Thiến … Ái chà!
Cây gậy thịt vừa chạm vào khóe môi Triệu Thiến, đột nhiên xuất hiện một lực hút cực lớn, đem thằng nhỏ của Tiểu Minh hút vào, theo cái miệng nhỏ của Triệu Thiến không ngừng mút, từng đợt từng đợt khoái cảm đánh thẳng lên đầu Tiểu Minh, khiến cho nó suýt nữa vỡ trận.
WOW! Không ngờ lại lợi hại như thế! Không biết có phải là bị ong mật hút mật ảnh hưởng, sẽ đặc biệt biết ‘hút’ không? Tiểu Minh không kềm được nhìn về phía quần đùi của Triệu Thiến … Không biết cái ‘miệng nhỏ’ dưới lớp vải kia có phải cũng đặc biệt giỏi ‘hút’ không?
‘Uh … A …yeah …a ha … ư …oh yeah…” Dưới ánh trăng, Tiểu Minh lẳng lặng hưởng thụ sự phục vụ bằng miệng của Triệu Thiến đang mê man, dưới sự kích thích vừa nhẹ nhàng lại khác lạ ấy, Tiểu Minh rất nhanh liền tồng tộc bắn ra, đem tinh dịch bắn hết toàn bộ vào trong miệng của cô. Triệu Thiến ‘ừng ực’ một tiếng nuốt xuống, lộ ra nụ cười thỏa mãn, cái miệng cũng rốt cuộc ngưng lại động tác bú mút.
Quả nhiên, ong mật đều là phải hái ‘mật’ mới có thể sống được! Vì để chị ấy mau sớm khôi phục sức khỏe, mình đành phải miễn cưỡng hi sinh vậy! Á ha ha…!
Đang lúc Tiểu Minh do dự có nên làm thêm một phát nữa hay không, từ căn phòng ngủ của hai cô giáo chợt vang lên tiếng độc, chỉ một lát sau, một bóng người xinh đẹp từ trong phòng chậm rãi đi ra – hóa ra chính là cô Đới.
Cô Đới nhẹ nhàng đến gần, nhìn Triệu Thiến vẫn đang nằm yên trên giường, hỏi: “Con bé thế nào rồi?”
Tiểu Minh đáp: “Đã đút cho chị ấy một ít mật, đã tốt hơn nhiều.”
Cô Đới ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại phải đút mật ong?”
Tiểu Minh đáp: “Đút chị ấy nước chị ấy không chịu uống, ói hết ra, em nghĩ chị ấy bị ong mật cắn, đút mật có lẽ sẽ có tác dụng, không nghĩ tới lại là đúng.”
Cô Đới lắc đầu, bày tỏ không thể tin nổi: “Không biết nó sau này có mọc cánh hay không? Có thể mọc ra cây kim chích hay không? Rồi sau này có thể biến thành một con ong không?”
Đây cũng là chuyện Tiểu Minh lo lắng lâu nay, nó gần đây biến hóa càng lúc càng rõ ràng: gầy! Lưng còng! Xao động! Trừ không biết bay ra, nó cảm thấy mình chẳng khác gì một con muỗi khổng lồ. Có điều nó vẫn là an ủi cô Đới: “Không đâu, cô nhìn em không phải rất ổn sao?”
Cô Đới thở dài một cái, có chút tự trách nói: “Đều tại cô, nếu không phải cô lôi kéo tiểu Thiến đi cái gì mà trung tâm nghiên cứu Nam Giao, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.”
Tiểu Minh an ủi cô: “Cô Đới, đây không phải là lỗi của cô, muốn trách thì phải trách cái tên Lưu Minh Khải đã bồi dưỡng ra những con trùng nguyên mẫu này!”
Cô Đới ánh mắt buồn bã nói: “Đúng như vậy, đều do cô không biết nhìn người …”
Tiểu Minh nhân cơ hội nói: “Cô Đới, nếu không sau này cô đừng có đi xem cái gì mắt nữa, đi cùng với em cũng rất tốt mà!”
Cô Đới phì cười, xì Tiểu Minh một cái, cười mắng: “Tốt các thằng nhóc quỷ trò ấy!”
Hai người cười cợt một phen, cô Đới lại bắt đầu lo lắng cho Triệu Thiến, bèn hỏi: “Haizzz, trò nói, tiểu Thiến lúc nào mới tỉnh đây?”
“Cái này cũng khó mà đoán, có điều .. chắc chắn không phải bây giờ!”
“Ê…! Sao trò lại vén váy cô lên?”
“Thì đã nói chị ấy chưa tỉnh được mà!”
“Điều này không phải là trọng tâm, ơ này này!”
Tiểu Minh đem mặt cô Đới ấn úp xuống mép giường Triệu Thiến, do sợ làm Triệu Thiến đang ngủ mê man bị giật mình, nên cô Đới dùng hai tay giữ chặt lan can đầu giường. Tiểu Minh từ phía sau vén váy cô lên, tuột quần lót xuống, rồi cứ thế trực tiếp tiến vào trong thân thể cô.
Kể từ sự kiện ở phòng thay đồ khu OLQUINO lần ấy, Tiểu Minh và cô Đới khi ở trường thường tìm cơ hội ở trong phòng y tế làm tình, nên lúc này phối hợp khá là ăn ý.
‘Cọt kẹt …”Khi Tiểu Minh vừa cắm vào trong, cô Đới bị lực đẩy mạnh mẽ ấy làm cho hơi hụt chân, hai tay dùng sức chống lên lan can giường, không ngờ lại phát ra tiếng kim loại chạm nhau ghê tai, khiến cô và Tiểu Minh giật cả mình.
“Trò… Nhẹ một chút! Ra tiếng bây giờ!”
“Cô Đới, cô nằm luôn ở mép giường có phải tốt hơn không, đỡ mất công em khó vô thế.”
“Trò muốn chết à! Chẳng may tiểu Thiến tỉnh dậy làm sao!”
“Cô yên tâm đi, chị ấy không thể nào tỉnh nhanh như vậy được! Hơn nữa cái giường này cũng lớn, chị ấy sẽ chẳng cảm thấy gì đâu!”
“Haizzz .. Cái thằng nhóc chết tiệt này! Cô sớm muộn cũng sẽ bị trò hại chết mất thôi!” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cô Đới vẫn là ‘nghe lời’ đem cả người nằm lên chỗ mép giường, đỉnh đầu chỉ cách thân thể Triệu Thiến có một chút xíu.
Tiểu Minh từ đằng sau ra sức dập mông, mỗi một cái, bẹn của nó cũng mạnh mẽ đánh vào cái mông căng thịt của cô Đới, phát ra những âm thanh bành bạch vang dội. Đồng thời, thân thể cô Đới cũng làm nệm giường phập phòng, lò xo trong tấm nệm phát ra những âm thanh cót két cót két theo nhịp điệu.
Triệu Thiến theo nệm giường cũng bị phập phồng lắc lư trái phải, nhưng cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô Đới thấy vậy cũng yên lòng, toàn lực phối hợp với nhịp mông của Tiểu Minh, hưởng thụ phần khoái cảm lén lén lút lút khác lạ này.
Sau một hồi lâu, Tiểu Minh mới đem phát đạn thứ hai trong ngày bắn sâu vào trong nụ hoa của cô Đới, toàn thân cô run rẩy kịch liệt mấy cái, rồi trực tiếp ngã sóng xoài ra giường, mấy sợi tóc bay lên đượm chút mồ hôi phủ lên lỗ mũi Triệu Thiến, làm cả hai người sợ hết hồn một phen.
Hai người bọn họ không dám nhúc nhích thêm, cứ như vậy duy trì tư thế cắm vào lẳng lặng chờ đợi một hồi lâu, đến khi xác nhận Triệu Thiến thật sự không có tỉnh dậy nữa, mới rối rít thở phào nhẹ nhõm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bị bộ dạng của người kia làm buồn cười, cố gắng nín không phát ra âm thanh một hồi, bụng cũng bị cười đau.
Tiểu Minh rút thằng nhỏ ra khỏi thân thể cô Đới, hai người cứ như vậy nằm sóng vai bên cạnh Triệu Thiến. Tiểu Minh gối đầu lên ngực cô Đới, đầu ngón tay không ngừng khiêu khích viên anh đào hồng hồng nhô ra của cô, khẽ giọng nói: “Cô Đới, mình đã thỏa thuận rồi nha, sau này cô đừng đi xem mắt nữa.”
Cô Đới đánh gạt bàn tay đang nghịch ngợm ngực mình của Tiểu Minh, tức giận nói: “Ai thỏa thuận với trò chứ!”
Tiểu Minh nhổm người dậy, đè nghiến lên người cô Đới, miệng áp vào tai cô nói: “Mới vừa rồi là ai không ngừng kêu ‘ông xã’ ‘ông xã’ hả, em cũng là ông xã của cô rồi, cô còn không biết xấu hổ đi xem mắt người khác sao?"
Cô Đới cười hì hì, liếc mắt đưa tình với Tiểu Minh, nói: “Cô không đi xem mắt nữa, vậy cưng nuôi cô nha?’
Tiểu Minh nhìn thẳng vào mắt cô Đới, nghiêm trang nói: “Em sẽ học thật giỏi! Sau này nhất định sẽ để cho cô có cuộc sống sung sướng!”
Cô Đới bị dáng vẻ ‘nghiêm túc’ của Tiểu Minh làm cho buồn cười, chế nhạo nói với nó: “Đây chính là cưng nói với cô đó nha! Cô là sẽ chờ cục cưng kiếm được nhiều tiền tới cưới cô đó!”
Tiểu Minh nắm lấy ngón út của cô, ngoắc vào ngón út của mình, nói: “Thỏa thuận vậy nhé! Ngoắc tay!”
“Được rồi, ngoắc tay!”
Sau khi cô Đới về phòng, Tiểu Minh đã sốt ruột bắt đầu suy tư tìm phương cách kiếm tiền. Nhưng vò đầu bứt tai hồi lâu vẫn không nghĩ ra được kết quả nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã qua nửa đêm.
Vào lúc này, ánh trăng đã vươn đến nơi khác, bên ngoài cửa sổ đã không còn ánh trăng chiếu vào, khiến trong nhà trở nên tối mịt.
Triệu Thiến vẫn đang ngủ rất say, từ sau lúc ấy Tiểu Minh còn đút thêm mật ong cho cô một lần, lúc này đã không còn đòi ‘núm cao su’ của Tiểu Minh nữa.
Lúc này, trong phòng ngủ của cô Đới lại có tiếng động vang lên, chẳng lẽ cô Đới lại tỉnh dậy?
Dáng ngọc đến gần – thì ra là cô Lương.
“Cô Lương, sao cô lại dậy làm gì?”
Cô Lương xoa xoa bả vai của mình, nói: “Ngủ mà không yên, cứ mơ mơ màng màng như nghe có tiếng động gì bên đây, nên ra xem chút.”
Tiểu Minh trong lòng hơi thắc thỏm, không lẽ mới vừa rồi cùng cô Đới mần, bị cô Lương phát hiện ra?
Tiểu Minh vội vàng đánh trống lảng: “Cô Lương, vai của cô sao cứ đau hoài vậy?”
Cô Lương cười nói: “Thường viết bảng, viết sổ đầu bài, nên thành ra bệnh nghề nghiệp, không có gì đáng ngại.”
Tiểu Minh đi ra sau lưng cô Lương, dùng hai tay xoa bóp cho cô, đồng thời vươn ra kim châm từ đầu ngón tay, đâm vào trong bả vai cô Lương, giúp thông huyết mạch.
Một chiêu này hiệu quả không sai, cô Lương cảm thấy hai vai nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn cứng xơ như trước.
Cô ngồi xuống cạnh con gái, vuốt ve gương mặt của con đầy trìu mến, lẩm bẩm: “Có phải kiếp trước mình đã làm gì ác chăng? Mà người bên cạnh chẳng ai được yên lành … Chồng thì chết, con gái thì ngã bệnh, đến cả đối tượng xem mắt của cô Đới cũng xong, còn … làm hại trò … haizzz!”
Tiểu Minh nghiêm túc nói: “Không phải là vậy đâu! Chồng với con gái cô có được thân nhân như cô, là phước đức của bọn họ! Cô Đới có được đồng nghiệp như cô, em có được cô giáo như cô, cũng là may mắn của chúng em! Cô không phải thường dạy chúng em là thiện có thiện báo sao? Cô lương thiện như thế, tương lai nhất định sẽ có phúc báo!”
Một phen dở ông dở thằng giải thích, qua vẻ mặt nghiêm trang của Tiểu Minh, lại có sức thuyết phục ngoài dự đoán. Cô Lương kinh ngạc nhìn nó, hỏi: “Trò thật thấy vậy sao?”
Tiểu Minh gật đầu nói phải.
Cô Lương vui mừng cười, trìu mến vuốt ve đầu nó, nói: “Tiểu Minh trò đã lớn rồi, biết an ủi cô giáo.”
Đầu ngón tay quét qua mặt Tiểu Minh, cô Lương cùng nó mắt nhìn mắt – ánh mắt biết bao sạch sẽ, trong suốt kia chứ! Tràn đầy chân thành, nhiệt tình cùng … hi vọng! Thế giới của trẻ con rất đơn giản nhưng thuần khiết, quan tâm, yêu mến, yêu đương, tất cả những loại những thứ này, trong mắt chúng không có sự phân biệt nghiêm khắc nào, tại sao khi người ta lớn, một tình cảm đơn giản, lại phải chồng chất lên nó nhiều thứ vỏ bọc lòe loẹt bên ngoài, nhiều từ ngữ rối rắm phức tạp để trau chuốt, tô điểm rồi phân biệt kia chứ?
Thích, hay không thích, thật ra chỉ đơn giản vậy thôi.
Chẳng lẽ mình không thích Tiểu Minh sao? Đương nhiên không phải vậy. Vậy không phải xong rồi sao? Nếu thích thằng bé, tại sao phải đè nén tình cảm nội tâm của mình? Sao không như Tiểu Minh vậy, thích là thích, có gì không tốt đâu?
Tiểu Minh thấy cô Lương si ngốc nhìn mình, có chút lóng ngóng không biết làm sao.
Chợt, cô Lương đột nhiên đưa tay ôm Tiểu Minh vào ngực, dựa đầu vào vai nó, Tiểu Minh cảm thấy bả vai mình ẩm ướt.
“Cô …”
“Suỵt…” Cô Lương chặn miệng Tiểu Minh lại, nghẹn nào nói: “Để cho cô dựa vào một lúc, trừ trò ra, cô đã không còn ai để dựa vào nữa rồi.”
Tiểu Minh đưa tay ra, không quá thuần thục vỗ vỗ lưng cô, nói: “Chỉ cần là cô muốn, em vĩnh viễn là chỗ dựa của cô.” Tiểu Minh cảm thấy cái đầu cô Lương đang tựa vào bả vai mình gật khẽ, cái ôm trở nên siết chặt hơn, bầu ngực căng tròn ép chặt lấy lồng ngực của nó, không biết từ khi nào, cậu em của nó đã đội lều lên thật cao, vùi vào khe đùi của cô Lương.
Thân thể của Lương trong ngực nó chợt run lên, tay buông ra Tiểu Minh, nhìn xuống dưới hang nó.
“Chỗ đó của trò … lại sưng rồi sao?”
“Uh.:
“Để cho cô … giúp trò một lần nữa nhé.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, cũng không phải chưa giúp lần nào …” Nói xong, cô Lương chậm rãi ngồi xổm người xuống, khuỵu đầu gối quỳ để mặt đối diện với cái lều nhỏng cao của Tiểu Minh, ánh mắt cẩn thận mà chăm chú, như không muốn bỏ qua một chi tiết nào.
Hồi lâu, cô Lương mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên ánh mắt Tiểu Minh, lộ ra một nụ cười mê ly.
“Tiểu Minh, cô hỏi trò một chuyện, hôm đi chơi xuân ấy … là lần đầu của trò à?” Tiểu Minh ban đầu không phản ứng kịp, đến khi hiểu rõ ý của cô Lương, không khỏi đỏ mặt gật đầu.
“Há … nói như vậy, cô chính là người khai sáng cho trò ở phương diện ấy đó!” Phản ứng của cô Lương có chút kỳ quái, Tiểu Minh không biết nên đối đáp thế nào.
“Như vậy cô vẫn không phải là người khai sáng xứng chức, nói gì thì nói, chỉ dùng tay và ngực cũng có chút … không ra làm sao!” Đang nói, xoạc một tiếng, cô Lương đã đem cả quần lẫn quần lót Tiểu Minh tuột hẳn xuống, để lộ ra cây gậy thịt dữ tợn bên trong.
“Thân là giáo viên chủ nhiệm của trò, việc ‘truyền thụ kiến thức’ thế này sao có thể để cho người khác cướp được trước cơ chứ …?” Lời nói chưa dứt, cô Lương đã mở ra đôi môi nở nang của mình, đem dương vật của Tiểu Minh ngậm vào miệng.
“A…Cô Lương…” Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Minh chợt thấy thằng nhỏ của mình bị một đám thịt mềm mại nóng bỏng trơn tuột bao siết lại --- nói đúng lương tâm, kỹ xảo của cô Lương không bằng cô Đới, nhưng một người vốn thường ngày uy nghiêm hiền hòa như cô, chợt trút bỏ vẻ bề ngoài đáng kính đáng trọng, dùng dáng vẻ một người đàn bà chín muồi, quyến rũ quỳ gối trước mặt mình, vì mình ngậm lấy dương vật – chỉ riêng một chuyện này, đã đủ cho người ta rung động, thậm chí là tinh tận nhân vong.
Cô Lương tiếp tục có hơi chút loạng choạng ngậm lấy, khoái cảm cấm kỵ, khiến cho dương vật Tiểu Minh càng lúc càng dài càng to ra, đến cuối cùng, miệng của cô Lương đã không chưa nổi, không thể không nhả ra.
“Khục khục … lớn quá!” Vòm họng bị đè nghẹt khiến cô Lương ít nhiều có chút không thích ứng, xem ra cô ấy nghĩ việc BJ cũng quá đơn giản, sau vài tiếng ho khẽ, nước mắt cũng trào ra.
“Khục khục … cô … Cô Đới làm thế nào mà … ngậm được thứ lớn như thế vào miệng…” Bộ dạng nức nở của cô Lương khiến Tiểu Minh có chút đau lòng, nó nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Cô Lương, cô không cần phải quá miễn cưỡng…”
“Không, cô có thể mà…!” Cô Lương nói xong, cúi đầu lại ngậm vào.
Tiểu Minh đã không thể nhịn được nữa, nó đem cô Lương kéo vào lòng, ngực dán chặt vào lưng cô, hai tay từ hai bên nách xuyên qua, đưa vào trong chiếc áo ngủ mỏng manh như tơ, xoa nắn cặp vú to lớn hơn người của nàng.
“Em không phủ nhận, cái miệng của cô Lương quả thật rất sướng … Nhưng cô Lương à, cô chính là cô, cô cũng có ưu điểm của mình, tại sao cô phải so sánh với kẻ khác kia chứ?” Miệng của Tiểu Minh áp sát vào tai cô Lương, khi nói ra những lời này, hơi thở nặng nề phun vào trong lỗ tai cô, ngứa ngáy nhồn nhột mơn trớn, khiêu khích những dây thần kinh nhạy cảm của cô.
“Cô Lương … Em muốn nhìn vú của cô!” Lý trí của cô Lương đã sớm hoàn toàn sụp đổ, nhưng khi khóe mắt chợt quét qua đứa con gái đang nằm trên giường, động tác vẫn hơi có chút ngần ngừ.
Tiểu Minh cũng bất kể những thứ này, hai tay nhẹ nhàng nâng lên, đã đem bộ váy ngủ mỏng như tơ của cô Lương cởi ra, ngay sau đó, đưa tay mò mẫm sau lưng cô một hồi, theo một tiếng ‘tách’ vang lên, chiếc áo ngực ren màu đen đã rơi xuống.
Cô Lương không khỏi có chút tiếc hận – mình tốn công tốn sức tỉ mỉ chọn lựa áo ngực như vậy, lại cứ bị Tiểu Minh tùy ý vất xuống đất… Có điều nghĩ một lúc thấy cũng đúng – áo ngực không phải sinh ra để người ta cởi sao?
Tiểu Minh đem đầu chôn vùi vào ngực của cô Lương, hít một hơi thật mạnh …
Cô Lương bị nhột, cười khanh khách mấy tiếng, hỏi: “Ngửi được mùi gì rồi?”
Tiểu Minh lộ ra vẻ như mê như say, đáp: “Mùi sữa!”
Cô Lương hứ một tiếng: “Toàn nói tầm bậy … Cô đã dứt sữa gần 20 năm, lấy đâu ra mùi sữa!”
Nhưng Tiểu Minh nói không ngoa – sau khi khứu giác của nó tiến hóa, đã có thể ngửi ra những thứ mà người thường không thể cảm nhận được, vì vậy dù đã cách lúc cô Lương cho bú cả 18 năm, nhưng bằng cảm giác đã được tăng cường của Tiểu Minh, nó vẫn đánh hơi được một mùi hương nhàn nhạt, khiến người mê say không thoát ra được.
Tiểu Minh đột nhiên hiểu Triệu Thiến, chị ấy quả thật có thứ để vênh vang ngạo mạn – chỉ riêng cặp vú sữa có một không hai của mẹ cô nàng đã đủ để ngạo thị thiên hạ! Dù sao không phải vú nào cũng là Lương Tư Dung!
Tiểu Minh thận trọng nâng lên đôi vú của cô Lương, trông bộ dáng ấy, giống như đang nâng niu một cặp bảo vật tuyệt thế. Sau đó nó đưa đầu lưỡi ra khe khẽ liếm một viên nho một cái – mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi một lần, Tiểu Minh đều mê say trong cảm giác đó…
“Sao rồi, có nếm được vị sữa không?”
Tiểu Minh chép chép lưỡi, nói: “Tạm thời còn chưa có, chắc là phải nếm thêm mấy cái nữa mới được!” Nói xong, lại vùi đầu vào sâu trong đó, liếm trái mút phải loạn cả lên.
Cô Lương bị nó một phen nghịch ngợm liếm láp khiến cho cả người tê ngứa không chịu nổi, cô cười khanh khách một hồi, rốt cuộc cũng không chịu nổi, đành cầu xin tha thứ: “Ôi trời ơi tiểu tổ tông của cô …nhột chết cô mất … ơ kìa trò đừng có liếm như thế … ha ha ha ha…!” Rất nhanh, nước miếng của Tiểu Minh đã thoa ướt hết cặp vú to thây lẩy kia. Cô Lương lại ngồi xổm người xuống, nâng cặp vú nghễu nghện to lớn hơn người của mình, nói với Tiểu Minh: “Đến đây đi nào Tiểu Minh, cô đã chuẩn bị xong.”
Tiểu Minh lại đưa tay kéo cô đứn lên, hai tay từ tấm lưng mượt mà trượt dần xuống bờ mông, nói: “Cô ơi, cho em xem phía dưới của cô có được không?”
Thân thể cô Lương chợt run rẩy, chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm từ khe núi bên dưới muốn phun trào ra. Cô hoảng hốt lắc đầu, nói: “Không… chỉ có phía dưới …Không được đâu …Ơ kìa Tiểu Minh này …!”
Cô Lương còn chưa nói hết câu, Tiểu Minh đã khom người thấp xuống bế ngang cô lên, ôm sát vào lòng, rồi mới chậm rãi đặt ở mép giường, nằm song song với Triệu Thiến. Cô Lương hai tay che mắt, không dám nhìn con gái đang nằm cạnh.
Khi Tiểu Minh đem cả quần ngủ lẫn quần lót của cô cởi hết ra, cô Lương vẫn che kín hai mắt mình, không phối hợp, nhưng cũng không có phản kháng.
Tiểu Minh nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, tỉ mỉ quan sát bím của cô – mảng lông mu của cô Lương khá rậm và đen, không biết từng nghe ai nói, người nào ở chỗ đó mà lông mọc dày rậm, thì tính dục thường thường cũng khá mạnh, không biết là có phải thật như vậy hay không … Vẹt ra mảnh rừng rậm rạp ấy, cuối cùng khe thung lũng kia cũng đã hiện ra hình dáng thật của mình ….
Lúc này, giữa khe thung lũng ấy đã có dấu vết của nước suối vừa róc rách chảy qua, vệt nước bóng nhờn rất dễ nhận ra.
Tiểu Minh thò một ngón tay ra, từ dưới cùng, bắt đầu từng điểm từng điểm mơn man qua cửa hang, đi lần mần đến chỗ hạt đậu đang nhô lên, nhẹ nhàng miết một cái…
“A…!” Cửa động của cô Lương chợt co thắt lại, vết nước trên của động càng thêm rõ ràng.
Mức độ nhạy cảm của cô Lương vượt quá sức tưởng tượng, Tiểu Minh cúi người ghé sát tai cô, nói khẽ: “Cô Lương … để em giúp cô sung sướng hơn nữa nhé… !” Nói xong, cây kim ở đầu ngón tay sượt qua cửa động, nhắm ngay hạt đậu nhẹ nhàng xiên vào …
“A a a a a không …..! Nhột … ngứa muốn chết! Ai a không được … tới … tới rồi…!” Theo mũi châm này xiên xuống, cửa động của cô Lương co thắt mạnh, nửa người dưới của cô run mạnh mấy cái, rồi từ cửa động phun ra một dòng chất lỏng mạnh, ngay sau đó, lại một dòng, lại một dòng … phọt phọt --- phọt phọt --- phọt phọt – trong tình huống còn chưa cắm vào, cô Lương đã liên tục phun ra bốn tia nước, da dẻ toàn thân cũng hiện một màu hồng đào, hiển nhiên đã cực kỳ hưng phấn.
Tiểu Minh tay cầm lấy trường thương của minh, đem đầu thương đè ở cửa động đã ướt nhẹp của cô Lương, nói: “Em tới đây!”
“Ừ, nhẹ một chút … A a a a a ….!”
Lần này, Tiểu Minh chỉ thọc vào chừng hai phần ba – trong số những người đàn bà đông đảo của nó, cô Lương mặc dù lớn tuổi nhất, lại đã từng sinh nở, nhưng chỗ ấy của cô lại là khít nhất, xem ra sau khi cô sinh, tần suất làm chuyện ấy của vợ chồng cô là cực kỳ thấp.
“Còn chưa xong đâu!” Nói xong, Tiểu Minh dùng sức ưỡn một cái, đem đoạn một phần ba còn lại cắm hết vào, mà quy đầu cũng đụng vào một miếng thịt mềm mại.
“A a a a… … Không được rồi … Thọt tới rồi!” Xem ra vị trí tử cung của cô Lương khá cao, thọt một cái, mới đến cửa tử cung.
Tiểu Minh chậm rãi rút ra chừng hai phần ba chiều dài, sau đó lại dập mạnh vào, một lần nữa đụng vào cửa tử cung.
Nó cứ lần lượt làm như thế, mỗi một cú nhấp là một lần chọc mạnh vào cổ tử cung, thọc đến mức cô Lương cả người run lẩy bẩy, rồi ngay sau đó, Tiểu Minh chợt cảm thấy thằng nhỏ bị siết chặt – cô Lương lại đạt đến cực khoái!
“Trò … đừng … chọc vào … như thế … cô … chịu không nổi …”
Tiểu Minh quỳ người xuống, ghé bên tai cô Lương nói khẽ: “Được rồi, vậy để em tăng thêm tốc độ nhé!”
“Ừ? A đừng… A a a a a a a a a a a a a a a….!”
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch … phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch …. phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch ….phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch … phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch… phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch…
Tiểu Minh dùng tốc độ cực nhanh rút ra nhấp vào, nhấp liên tục hơn 300 cái, không hề có một quãng nghỉ nào, mà cô Lương ở trong đợt làm tình điên cuồng này, đến cả cơ hội phát ra tiếng rên rỉ cũng không có, chỉ cố gắng thở hổn hển, cố không để cho mình bị ngất đi.
Bạch bạch bạch bạch bạch bạch … phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch …. phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch ….phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch … phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch… phạch phạch phạch phạch phạch phạch … bạch bạch bạch bạch bạch bạch…
Lại một đợt hơn 200 cú dập mông, Tiểu Minh lúc này không thèm để ý giữ lại chút nào, đem tốc độ cao nhất kể từ khi mình bị biến dị thả ra, đến cuối cùng, không kềm giữ được, nó dùng sức ôm chặt hông cô Lương, đầu quy đầu đè lên cửa tử cung đem phát tinh dịch thứ 3 trong đêm này hoàn toàn dâng hiến hết cho cô Lương.
Cửa tử cung cô Lương như thể bị thiêu đốt, cuối cùng cũng có cơ hội phát ra tiếng rên rỉ: “A a a a a a a a a …. tôi chết…..!”
Bắn xong, Tiểu Minh gục người nằm sang bên cạnh cô Lương, thở hồng hộc.
Mà cô Lương càng giống như sức lực toàn thân cũng đã cạn kiệt, cô tiếng được tiếng mất nói: “Cám ơn trò … Tiểu Minh…nếu không phải là em … thì cô cũng quên … làm đàn bà … có thể … sung sướng đến thế…!
Tiểu Minh dùng tiếng hít thở nặng nề đáp lại cô.
“Tiểu Minh … trò có muốn cô … trở thành … người tình … của trò không…?”
Tiểu Minh chật vật xoay người lại, nhìn vào mắt cô Lương nói: “Dĩ nhiên!”
“Tốt … tốt quá rồi… Từ hôm nay trở đi…cô… chính là người tình của em nhé …!”
Hai người siết chặt lấy nhau, hai cặp môi nóng bỏng dán lại nhau, chiếc lưỡi trơn trượt cuốn lấy nhau, mãi không chịu chia rời…
? ?
? ? ? ?