Chương 34: Sông Vạn Thi

Con sông này ngăn thành hai khu, khu Văn Tử Tĩnh đưa tôi đến vừa rồi là khu của giới nhà giàu, còn bên kia sông là khu ổ chuột, hai khu chỉ cách nhau một con sông nhưng sự phát triển của chúng lại hoàn toàn khác nhau.

"Đây là phía Bắc của sông Giang Hà."

Văn Tử Tĩnh đỗ xe bên đường, sau khi xuống xe tôi nhìn về phía Bắc Giang Hà, phát hiện nước sông đang chảy về hướng Đông, trên sông vẫn còn rất nhiều người đang vớt thứ gì đó.

"Những người đó đang làm gì vậy?"

"Họ đang vớt xác, vì phía Bắc sông Giang Hà rất kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ có người nhảy sông tự tử.”

Nghĩ tới đây, tôi cũng híp mắt, khẽ gật đầu: "Nhảy sông tự tử sao? Tôi cũng có nghe nói những người này đều là thiếu nữ đúng không?”

"Ừm, đúng vậy, tôi nghe những thầy phong thủy đó nói, nơi này trước kia có chôn cất một vị quân vương, vị quân vương này bản tính dâm đãng, sau khi chết lại muốn làm loạn trên sông, cho nên các cô gái trẻ mới không ngừng nhảy sông tự tử."

Tôi tính toán thời gian một chút, nói: “Cô về trước đi, tôi ở đây đợi một lát.”

"Vậy... tôi đợi anh nhé?"

Văn Tử Tĩnh thấy tôi không có xe, nên nghĩ lát nữa sẽ đưa tôi về.

Nhưng tôi lắc đầu: “Tôi không biết đợi bao lâu, có thể đến tối!”

Văn Tử Tĩnh sửng sốt, cụp mắt hỏi: “Vậy hay là buổi tối tôi đến đón anh?”

Cô ấy là một người khá tốt, nhưng tôi nói không cần.

Đêm nay tôi thật sự muốn xem Bắc Giang Hà có bao nhiêu âm khí, nếu như âm khí ngưng tụ thành một khối, có thể tạo thành tà khí và liên kết với mẹ của cô ấy trở thành sát khí.

Nếu đúng như vậy, thì rất phiền phức!

Thấy tôi kiên quyết, Văn Tử Tĩnh không nói gì, đứng trước mặt tôi khom người nói: "Ngô tiên sinh, xin hãy cứu mẹ tôi. Sau khi sự việc xong xuôi, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Tôi cười nhạt: “Phong thủy không phải vì tiền, mà là để duy trì sự cân bằng giữa hai cõi!”

Tuy nói vậy nhưng sau khi nghe làm xong việc sẽ có tiền, trong lòng tôi vô cùng mừng rỡ.

Suy cho cùng, có làm thì phải có ăn, tôi cũng là con người, quân tử yêu tiền, đã lấy thì phải lấy cho đàng hoàng.

Tôi gật đầu: "Tôi sẽ cố hết sức!"

Văn Tử Tĩnh gật đầu, sau đó để lại số điện thoại cho tôi và nói: "Ngô tiên sinh, nếu anh phát hiện ra điều gì hoặc có cách giải quyết, hãy gọi ngay cho tôi."

Nói xong cô ấy quay người bước lên xe rồi lái đi khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Nhìn xe cộ từ từ rời đi, tôi bước xuống hàng rào bên bờ sông, ngắm hoàng hôn lúc chiều tà, nhìn cảnh mặt trời ngã về Tây, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Tôi đã lên tỉnh được một tuần, không biết bây giờ ông nội thế nào rồi.

Tôi nghĩ sẽ trở lại thăm ông và báo tin bình an sau khi ổn định mọi thứ ở đây.

"Ồ..."

Trong khi tôi đang suy nghĩ, bầu trời bỗng tối sầm lại với tốc độ cực nhanh, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, nhất thời ánh mắt lâm vào trầm tư.

Lúc này, nhân viên cứu hộ bên bờ sông cũng nhanh chóng rời đi. Một lúc sau, khu vực xung quanh trở nên vắng vẻ, chỉ có thể nghe thấy tiếng xe cộ trên cầu, tôi yên lặng chờ đợi ở trên bờ, bởi vì bên bờ sông vẫn còn ánh nắng của mặt trời lặn nên âm khí không thể hiện rõ, có lẽ phải đến sáng sớm mới phát ra.

"Ồ... Vậy là lại phải đợi!"

Tôi nhàm chán tìm một bãi cỏ trên bờ và nằm xuống, khung cảnh xung quanh mơ hồ và im ắng, tôi dự định nằm đợi đến lúc trời sáng.

Ngay lúc tôi đang chán nản, đôi bông tai trên cổ hơi khẽ rung, một bóng người xinh đẹp hiện ra trước mắt tôi.

"Hả? Sao em lại ra đây?" Tôi có chút ngạc nhiên, nếu tôi không gặp nguy hiểm, Lý Bội Bội sẽ không xuất hiện!

"Anh có biết nơi này là đâu không?"

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi sửng sốt, theo bản năng trả lời: "Bắc Giang Hà!"

“Không.”

Đột nhiên cô ấy phủ nhận câu nói của tôi.

Tôi hơi khó hiểu, hỏi: “Vậy theo em nó là sông gì?”

"Đây là sông Vạn Thi!"

Tôi hơi tò mò khi nghe từ này, và hỏi làm sao cô ấy biết?

"A Phàm, anh hãy nhìn kỹ bốn phía xung quanh, nơi đây vốn nên là sông nước bao quanh, cây và nước sinh sôi, nhưng trước mắt tất cả đều khô héo. Hiện tại, giống như một dòng sông chết, vô cùng tĩnh mịch.”

“Quả thật như vậy, phong thủy tương ứng với dòng sông này cũng vậy. Thật kỳ lạ, đặc biệt là hiện tượng không có sự sống lại càng hiếm thấy”.

"Thi thể nằm dưới dòng sông này không ít, sông này vốn là Âm, nếu thêm thi thể, từ bên đường nhìn lại, sẽ phản chiếu ra cửa địa ngục."

Tôi híp mắt, sờ sờ cằm nói: "Có phải là càng có nhiều người chết, nơi này âm khí sẽ tăng lên, cho đến khi ngàn vạn thi thể chìm xuống sông, cửa địa ngục sẽ mở ra?"

Lý Bội Bội gật đầu: "Đúng vậy, trong dòng sông này có một con quỷ đang muốn mở cửa địa ngục, nếu không vớt những thi thể kia lên, e rằng oán hận sẽ càng ngày càng sâu. Cô gái hôm nay chính là như vậy!"

Sau khi được Lý Bội Bội phân tích, tôi chợt nhận ra cách duy nhất để giải quyết ác linh trên người của mẹ Văn Tử Tĩnh là vớt xác chị của cô ấy lên.

Tuy nhiên, mò xác không phải là một việc dễ dàng, tôi nghe ông nội nói phải là người thuần âm mới có thể làm được.

Nếu cưỡng ép mò xác lên, nhất định oán khí sẽ rất nặng.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ đến chú Tần, hôm nay tôi được biết từ người đàn ông đầu trọc, chú Tần từng là một người vớt xác, bây giờ chú ấy mới mở một cửa hàng làm giấy.

"Bội Bội, em là linh hồn trên sông, có thể cảm giác được dòng sông này tản mát ra âm khí không?"

"Âm khí rất nặng, hơn nữa bên trong cũng có hung hãn, người bình thường nếu như lặn xuống nước, có thể vĩnh viễn không trở lại!"

Tôi chậm rãi bước đến lan can bên bờ sông, nhìn xuống dòng sông bên dưới, nước đen kịt đục ngầu, trong đó vẫn còn rất nhiều âm khí.

"Quả thực âm khí rất nặng, có vẻ như sẽ còn nghiêm trọng hơn vào rạng sáng."

"Nếu anh muốn tìm lại xác chết, anh phải tìm được một người biết cách vớt xác, A Phàm, chuyện này không nên cưỡng cầu được.”

Lý Bội Bội lo lắng tôi sẽ hỗ trợ vớt xác, nhưng thực ra tôi không vụng về đến mức mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy.

"Bây giờ anh chỉ có thể quay về nói với chú Tần, chuyện này cũng là chuyện của ông ấy, có lẽ sẽ vì chuyện này mà ra tay giúp đỡ."

Lý Bội Bội sau khi xua tan ý tưởng xuống sông vớt xác của tôi, liền biến thành một luồng ánh sáng xanh và quay trở lại đôi bông tai.

Đêm nay tôi có chút vui vẻ, Lý Bội Bội vẫn luôn ở bên cạnh tôi quan sát, sự xuất hiện của cô ấy chính là để nhắc nhở tôi không được phạm sai lầm.

Bây giờ đã là chín giờ tối, trên sông từng đợt từng đợt âm u rợn người, có thể tưởng tượng được âm khí vào sáng sớm dày đặc như thế nào.

Đi qua bên đường, tôi định gọi một chiếc taxi để quay về, nhưng ở đây rất ít phương tiện qua lại chứ đừng nói đến taxi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi xe buýt, may mắn thay, chuyến xe buýt cuối cùng đã đến lúc mười giờ, tôi cũng không tính là quá mức xui xẻo.