Chương 67: Kỳ Thực Ta Muốn Chạy!

“Đáng chết! Rốt cuộc bọn họ đi đâu?”

Màn đêm buông xuống, Nguỵ Thiên Thanh và Quản Linh Nhi đứng trên tường thành cao cao nơi biên quan, tâm tư lao lực quá độ.

Từ khi nhìn thấy dòng tin nhắn Tần Duy Ngã để lại, Nguỵ Thiên Thanh và Quản Linh Nhi có thể nói là liều mạng không màng đến thân thể, vận dụng tuyệt thế khinh công chạy tới chạy lui đông tây nam bắc vô số lần, vậy mà vẫn không tìm thấy bóng dáng huynh đệ Tần gia.

“Hay là bọn họ căn bản không rời khỏi Tiếu ngạo sơn trang?” Quản Linh Nhi nghĩ tới một khả năng.

“Không phải đâu, chúng ta đã tìm tất cả những nơi có thể tìm trong sơn trang rồi, chẳng phải không tìm thấy sao?” Nguỵ Thiên Thanh lắc đầu phủ định.

“Vậy vì sao chúng ta tìm lâu vậy rồi mà không có một chút tin tức nào?” Quản Linh Nhi bực bội không thôi. Tiểu Tôn Tôn của nàng vừa mới ăn quả kia chưa được mấy ngày, thân thể nhất định vô cùng ham ngủ, nếu trên đường đi mà lăn ra ngủ thì…

“Muội biết rồi!!” Quản Linh Nhi rốt cuộc nghĩ ra bọn họ sai ở chỗ nào.

Cái gì? Nguỵ Thiên Thanh chờ nàng nói tiếp.

“Tuy bọn họ không ở trong trang, nhưng nhất định còn ở gần trang!!”

“Muội khẳng định?”

“Đúng vậy! Muội quên nói cho huynh, Cấm quả tuy hiệu nghiệm, song nó có một tác dụng phụ, văn hiến trong cung đã ghi lại: ‘Người ăn Cấm quả, trong vòng bảy ngày Cấm quả còn công dụng nhất định sẽ cực kì thích ngủ, một ngày sẽ ngủ rất lâu, thậm chí có khi đi đường cũng ngủ mất.’ Nghĩ cẩn thận thì, hành trình của mấy người Tiểu Tôn Tôn chắc chắn phải chậm chạp thong thả mới đúng. Nhưng đã qua mấy ngày rồi, chúng ta luôn nghĩ bọn họ nhất định là dồn sức rời đi, cho nên không cẩn thận tìm kiếm khu vực phụ cận sơn trang…”

“Muội nói nghiêm túc sao…?”

“Sư huynh, muội sẽ không lấy chuyện này ra đùa.” Trong lòng chắc chắn nơi ái nhân đi, trái tim Quản Linh Nhi cũng bớt căng thẳng đi nhiều.

Duy Ngã, lần này để cho ta bắt được, ngươi dù có không muốn sinh ta cũng bắt ngươi phải sinh một đứa! Bằng không, ngươi cứ chạy đi mãi ta lấy cái gì để giữ ngươi lại!

Lúc này huynh đệ Tần gia rốt cuộc đang ở đâu? Ha ha!! Đúng như lời Quản Linh Nhi nói, bọn họ ở phụ cận sơn trang, trong nhà một hộ nông dân ở phía Bắc cách Tiếu ngạo sơn trang không xa.

Vì cớ gì bọn họ đã trốn đi gần sáu ngày lại vẫn còn ở chỗ này? Không phải vì Tần Duy Ngã quá thông minh, mà là chuyện tới quá bất ngờ.

Chuyện là như vầy: Hai người Tần Duy Ngã Tần Độc Tôn ‘cao hứng phấn chấn’ mang theo Li Nhi chạy về phía bắc, vừa đi được năm mươi dặm, Tần Độc Tôn bắt đầu không chọn thời điểm ngáp một cái, sau đó ba người lại tiếp tục đi. Đi được thêm một dặm, Tần Độc Tôn lại ngáp cái nữa, ánh mắt bắt đầu mệt mỏi rã rời, còn Tần Duy Ngã thì vẫn tinh thần phấn chấn.

Chính là khi bọn họ đi được một trăm ba mươi tám bước cách năm mươi mốt dặm, một chuyện kinh người xảy ra — Tần Độc Tôn ấy vậy mà gục xuống đất.

Tần Duy Ngã sợ hãi chạy nhanh tới xem mạch của đệ đệ — không ngờ là hắn lăn quay ra ngủ.

Tần Duy Ngã lớn từng này rồi, hôm nay mới biết Tần Độc Tôn có khả năng ngủ như vậy. Tần Duy Ngã gọi thế nào hắn cũng không dậy, đành phải đảo mắt xem thường, một tay cõng hắn lên lưng, một tay dắt Li Nhi tiếp tục đi. (Tội nghiệp anh Ngã quá chấm chấm nước mắt)

Mắt thấy trời đã sắp chuyển tối, rất có khả năng Nguỵ Thiên Thanh và Quản Linh Nhi đã phát hiện ra không thấy ba người mình đâu, nếu không chạy nhanh, bị bắt sẽ thảm biết chừng nào!! Tần Duy Ngã cắn chặt răng, cố sống cố chết nặng nề bước về phía trước.

“Tửu tửu heo heo!” Li Nhi thương nương mình mặt đã nghẹn đỏ bừng, thế mà cữu cữu vẫn cứ như toà núi nhỏ không chịu dậy.

Đúng, hôm nay ta cũng mới biết thì ra nó là con heo biến thành! Hai giò của Tần Duy Ngã khó chịu như muốn gẫy đôi.

Nương a, đệ sẽ không để cho huynh cứ cõng đệ như vậy tới hừng đông chứ!! Tần Duy Ngã nhìn chân trời mờ mịt, lệ nóng rốt cuộc không kìm được nữa trào dâng.

Vì cớ gì mình lại thấy bi tráng đến vậy!! Tần Duy Ngã lúc này chợt nảy sinh cảm giác ‘anh hùng đi tới quyết không quay đầu’.

“Nương, Li Nhi đói bụng, Li Nhi muốn ăn thịt thịt!” Li Nhi cả ngày mới ăn hai cái bánh bao và một ít điểm tâm, nó vuốt vuốt cái bụng đáng thương, bất mãn kêu la.

Vì sao cha còn chưa mang đồ ăn ngon tới tìm chúng ta? Bụng Li Nhi đói sắp xẹp lép rồi nè!!

Thịt thịt? Con không thấy ta thở ra thì nhiều mà thở vào thì ít à? Còn thịt thịt gì nữa! Tần Duy Ngã lưng cứng đờ bất động, thật muốn bỏ quách cái tên đầu heo này lại rồi mang Li Nhi rời đi luôn.

Hở? Hình như nơi đó có nhà! Tần Duy Ngã đang buồn bực đột nhiên phát hiện phía trước hình như có khói bếp bốc lên, hắn biết mình rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, nháy mắt tinh thần đại chấn, hăng hái xốc lại Tần Độc Tôn trên lưng, mang theo Li Nhi vọt đến.

May mắn quá là may mắn, nông hộ này trước kia nhận được ân của Tần gia, giờ này gặp thiếu gia Tần gia chạy tới xin tá túc, lập tức dành một gian phòng cho bọn họ nghỉ tạm. Cơ mà, coi bộ lần nghỉ tạm này có vẻ lâu đây…

“Tướng công, sao Tần gia thiếu gia thích ngủ vậy?”

Phu thê nông hộ thừa dịp hai huynh đệ Tần gia lăn quay trên giường ngủ vù vù, ở một bên nhỏ giọng nghị luận.

“Ta cũng không biết, bất quá nghe khẩu khí của bọn họ, hình như cũng không biết là vì sao đâu?”

“Đúng là kì quái mà. Còn nữa, trước đó vài ngày không phải Tần nhị thiếu gia thành thân sao? Vì cớ gì không cùng nương tử của mình tương thân tương ái mà lại chạy đến đây?”

“Ta đã nghe đại thiếu gia nhắc qua, nói là tân nương xinh đẹp động lòng người, song đến khi hành phòng lại thích ngược đại Tần nhị thiếu gia…Nghe nói nàng là một nữ hào kiệt trong giang hồ, võ công cao hơn Tần nhị thiếu gia không ít. Cho nên đã gây sức ép quá lớn cho Tần nhị thiếu gia!”

“Vậy vì sao không bỏ nàng?”

“Nghe đại thiếu gia nói, nương gia (nhà mẹ đẻ) của tân nương kia thế lực rất lớn, nhà bọn họ không đắc tội nổi! Nhưng mà nhị thiếu gia không chịu nổi nữa, vậy nên mới chạy trốn.”

“Nhị thiếu gia thật đáng thương!”

“Đúng vậy! Một người hiệp nghĩa nhân từ như hắn ấy thế mà lại lấy phải thê tử thế kia!”

“Ai! Thiên ý trêu ngươi a!”

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nửa đêm Tần Độc Tôn tỉnh lại, phát hiện mình cư nhiên không cẩn thận ngủ mất, thập phần kì quái.

Hắn tự mình xem mạch, thân thể không có gì khác lạ mà? Sao lại mạc danh kì diệu ngủ mất như thế? Nếu mình hắn bị bệnh thì thôi, đằng này cớ gì đại ca hắn cũng vậy, vừa nãy còn nói nói cười cười, ngay giây sau đã ngủ đến bất tỉnh nhân sự?

Mấy ngày này, hắn tỉnh ngủ thì Tần Duy Ngã ngủ, Tần Duy Ngã tỉnh ngủ thì hắn ngủ, dù sao không phải huynh ngủ thì chính là đệ ngủ, bốn năm ngày trôi qua mà còn chưa bước chân ra khỏi cái nhà này.

Chẳng lẽ nhà này có vấn đề? Tần Độc Tôn cảnh giác suy đoán. Không đúng, nghe đại ca nói ngày ấy trên đường hắn đã ngủ mất, không phải tới đây mới ngủ…Vậy rốt cuộc là vì sao? Theo sư phụ hành y đã nhiều năm, có nghi nan tạp chứng nào hắn không thấy qua, nhưng đột nhiên ngủ liên tục như vậy thì hắn chưa từng gặp bao giờ.

Nếu còn tiếp tục thế này nữa, thật đúng là không xong!

Ngày kế, Tân Duy Ngã duỗi thắt lưng, rốt cuộc thanh tỉnh.

Tần Độc Tôn tính toán thừa dịp cả hai người đều tỉnh, cùng nhau bàn bạc suy ngẫm lại vấn đề này cho rõ.

“Giá giá giá!” Li Nhi đi theo phu thê nông hộ, ngồi trên lưng trâu trong điền chơi đến quên cả trời đất. Mấy ngày rồi nương cứ nói xong mấy câu liền biến thành heo ngủ mất, may mà có đại thẩm đại thúc cùng ngưu ngưu chơi cùng mình.

Cơ mà sao cha còn chưa tới? Li Nhi đã lâu thiệt lâu không ăn quả hồng hồng ngọt ngọt rồi, muốn ăn quá đi!

“Bắt đầu từ khi nào đệ thành thế này?” Tần Duy Ngã nghiêm túc ngồi bên cạnh Tần Độc Tôn.

“Lúc trước thì không để ý, hiện tại nghĩ lại, hẳn là từ sau ngày thành thân…” Tần Độc Tôn cẩn thận hồi tưởng. Đích xác, sau ngày thành thân, hắn luôn cảm thấy buồn ngủ, còn ngáp liên hồi.

“Sau ngày đệ thành thân? Năm ngày trước huynh mới bị…Rốt cuộc thì có liên quan gì với nhau?” Tần Duy Ngã nghĩ mãi không thông.

“Đệ nghĩ trong trang có người nào gặp phải tình trạng giống chúng ta không?” Tần Duy Ngã đặt giả thiết.

….Không ai trả lời hắn.

“Đệ nói gì đi chứ!” Thấy đệ đệ không để ý tới mình, Tần Duy Ngã mất hứng ngẩng đầu trừng hắn, kết quả vừa nhìn liền thấy, người trước mắt đã lại lăn ra ngủ mất!

“A a a —” Tần Duy Ngã ôm đầu kêu ầm lên, cứ thế này thì bọn họ chạy cái rắm! Sớm hay muộn cũng sẽ bị hai người Nguỵ Thiên Thanh bắt về!!

Phu thê ngoài phòng bị tiếng kêu của hắn doạ sợ, vội vàng bỏ việc trong tay chạy vào nhìn hắn.

“Hức…” Li Nhi bị để lại một mình ngoài cửa, đáng thương biết bao nhiêu!

Cha, rốt cuộc cha đang ở đâu! Li Nhi rất nhớ cha! Tiểu tử kia bị nương mặc kệ, bắt đầu nhớ đến người cha vẫn luôn nâng niu yêu chiều nó.

Lại một đêm nữa ùa đến, hôm nay đã là ngày thứ sau huynh đệ Tần gia rời khỏi sơn trang.

“Sư huynh, huynh làm gì vậy?” Rốt cuộc cũng nhận được mật báo của thuộc hạ, nói ở một nông gia cách Tiếu Ngạo sơn trang bảy mươi dặm phát hiện ra Li Nhi và huynh đệ Tần gia, Quản Linh Nhi xuyên đêm chạy tới muốn vọt vào trong, hảo hảo nhìn xem Tiểu Tôn Tôn của mình, không ngờ lại bị Nguỵ Thiên Thanh giữ chặt.

“Quả kia chỉ có tác dụng trong bảy ngày.”

“Đúng đúng, đúng đến không thể đúng hơn. Sư huynh, huynh mau bắt trói hắn lại đi, bằng không lần sau hắn còn chạy mất tăm mất tích nữa đấy!” Quản Linh Nhi ngầm bực Tần Duy Ngã phá hư tình nồng ý mật của mình, ước gì hắn sống thêm một năm liền đẻ thêm một đứa, vĩnh viễn không có thời gian chạy trốn, đáng tiếc trên đời này chỉ còn ba Cấm quả, một cho Tôn Tôn, một cho Tần Duy Ngã hắn ăn, quả còn lại không biết bị hỗn đản nào trong cung trộm đi mất, muốn sinh thêm đứa nữa, khó a…

Hai người không dấu vết chạy tới nông gia, khi ấy cả Tần Duy Ngã và Tần Độc Tôn đều đã ngủ. Xuất ra hai thỏi vàng đặt lên đầu giường phu thê nông gia, Nguỵ Thiên Thanh và Quản Linh Nhi lặng lẽ đưa hai lớn một nhỏ đi.

Về tới Tiếu Ngạo sơn trang, Nguỵ Thiên Thanh đặt Tần Duy Ngã lên giường, cũng không vội lập tức xử hắn tại chỗ để giải nỗi khổ tương tư, mà là lẳng lặng nhìn hắn, cân nhắc rốt cuộc có nên để Tần Duy Ngã chịu nổi khổ sinh con kia không. Tuy rằng trước đó y đã nghĩ nhất định phải làm Tần Duy Ngã chết tâm chấp nhận số phận, nhưng giờ thấy hắn, y lại không đành lòng nhìn bộ dáng hoảng hồn khiếp sợ của hắn.

“Ngô… Thiên Thanh.” Tần Duy Ngã không biết là mơ cái gì, miệng cười ngớ ngẩn, một dòng nước trong suốt từ khoé miệng hắn uốn lượn chảy xuống.

“Ngươi a…” Nguỵ Thiên Thanh lấy ngón tay lau nước miếng cho hắn, trong lòng ngập ứ thương yêu cưng chiều.

“Ngô…” Tần Duy Ngã nghiêng đầu, ngậm ngón tay Nguỵ Thiên Thanh vào miệng, bắt đầu mút ngón tay y.

Nguỵ Thiên Thanh vốn đã định buông tha hắn, gắng nhịn độ một hai ngày nữa, chợt thấy một cỗ điện lưu từ ngón tay xộc thẳng lên đỉnh đầu.

“Duy Ngã…” Nhắm mắt lại hưởng thụ một chút cảm giác run rẩy này, Nguỵ Thiên Thanh rút mạnh ngón tay, chuẩn bị ra ngoài bình tĩnh một phen.

“Ưm…Thiên Thanh…Ta muốn…” Tần Duy Ngã bất an lẩm bẩm, thanh âm kiều mỵ lại liêu nhân.

A! Đây là ngươi bức ta! Nguỵ Thiên Thanh vừa nghe thanh âm của hắn liền cảm thấy toàn bộ máu trong người đều sôi sùng sục.

“Duy Ngã, sinh một đứa con của chúng ta đi!” Nguỵ Thiên Thanh lột sạch y phục của Tần Duy Ngã, khẽ cắn trái non đỏ tươi ngọt ngào trên khuôn ngực trắng nõn của hắn, đem nhiệt tình tích tụ suốt sáu ngày tiến thẳng vào.

“A…” Tần Duy Ngã khó nhịn vặn vẹo thân mình, miệng kêu lên tiếng rên rỉ quyến rũ động lòng người….