Chương 40: Chương 40

Lễ tang vô cùng xa hoa long trọng, phàm là những người bạn tốt hay có liên quan đến tập đoàn Thịnh Thế đều tới tham gia, thân là người kế thừa hợp pháp duy nhất của tập đoàn Thượng Quan Nghiêu quỳ gối giữa linh đường, đốt giấy để tang, cúi đầu đáp lễ từng cái với khách khứa.

Lăng Thủy Nguyệt ngồi ở bên trong đám người,cả người mặc đồ đen.

Tuy rằng quan hệ của Thượng Quan Nghiêu và cha mình không tốt, nhưng trong mắt hắn nàng đọc ra bi thương.

Đây chính là tình cha con, trên người bọn họ dù sao chảy chung dòng máu, chẳng qua cha con hai người đều là loại người không giỏi biểu đạt tình cảm, cho nên thủy chung không thể hóa giải khúc mắc lẫn nhau.

Đột nhiên ngoài linh đường truyền đến một trận xôn xao.

Chỉ thấy một người đàn ông tuấn mỹ đầu tóc màu vàng, tay trái còn đeo trang sức xếp thành hàng đang bị bảo vệ ngăn ở ngoài linh đường, xuất hiện một ít hỗn loạn và tranh cãi.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng đem tầm mắt dời về phía bên ngoài,Thượng Quan Nghiêu cũng không tự chủ nhìn qua.

“Thật xin lỗi,cậu không thể đi vào……” Vài tên bảo vệ liều mạng ngăn cản người đàn ông tóc vàng, không khí một lần lại một lần vô cùng khẩn trương.

Tầm mắt của Thượng Quan Nghiêu chống lại người đàn ông tóc vàng, lẫn trong ánh mắt đều có dấu diếm một hơi thở nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi.

“Để cho hắn vào!” Thượng Quan Nghiêu trầm giọng hạ lệnh.

Người đàn ông tóc vàng tuy rằng mặc quần áo tây trang màu đen, nhưng vẫn là làm cho người ta một loại cảm giác bất cần đời.

Đến khi Lăng Thủy Nguyệt thấy rõ diện mạo người tới khi, không khỏi cảm thấy giật mình kinh ngạc, là hắn……

Hắn chậm rãi bước đi về phía chính giữa linh đường, nhìn thấy tấm ảnh lớn treo ở phía trước, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm người đàn ông trong ảnh, khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp không có một tia biểu tình, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên lạnh lùng cười,“Ông lão này rốt cuộc đã chết sao? Lễ tang cử hành còn rất long trọng! Nở mày nở mặt một đời, tài sản vô số, còn có một đứa con thiên tài thay hắn chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, hắn cũng coi như được điềm tốt .”

Thượng Quan Nghiêu lạnh lùng trừng mắt hắn,“Nếu đây là mục đích cậu hôm nay tới, như vậy cậu hiện tại có thể cút đi.”

“Xem ra tôi quả nhiên không được hoan nghênh.” Hắn trên cao nhìn xuống Thượng Quan Nghiêu quỳ trên mặt đất, ánh mắt bí mật mang theo thù hận.

“Cậu tự mình hiểu lấy.”

Sắc mặt người đàn ông tóc vàng tàn ác,tay nắm chặt thành quả đấm.Khi hắn xoay người chuẩn bị rời đi, lơ đãng liếc về phía Lăng Thủy Nguyệt đứng trong đám người kia.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau trong nháy mắt, hắn không nén nổi lộ ra một nụ cười quái dị.

“Đại thẩm, thật may nha, không ngờ ở trường hợp này cũng nhìn thấy cô.”

Bị hắn hô to như vậy,Lăng Thủy Nguyệt nhất thời trở thành tiêu điểm mọi người,cô nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện ánh mắt mọi người đều hướng tới cô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.

“Cậu…… Cậu tại sao cũng tới nơi này?” Người này thật sự là âm hồn bất tán, mỗi lần gặp được hắn đều không có chuyện tốt, hơn nữa ánh mắt đáng sợ của Thượng Quan Nghiêu thẳng tắp bắn về nơi này,làm cô sợ tới mức không biết làm sao.

“Xem ra lần này cô không quên tôi nha.” Hắn lửng thững đi về phía cô, không đếm xỉa đến ánh mắt mọi người, giơ tay lên nắm chặt cằm cô, cũng nhíu đôi long mày tà mị,“Cô nói xem, chúng ta may mắn gặp nhiều lần như vậy, nói vậy chúng ta rất có duyên phận nha……”

Thượng Quan Nghiêu mắt thấy Lăng Thủy Nguyệt bị đùa giỡn trước mặt mọi người,tức đến đỏ mắt,“Người đâu, ném hắn ra ngoài cho tôi……”

“Tôi sẽ tự đi.”

Hắn nhìn về phía bảo vệ đang chậm rãi vây quanh, rồi lại nở nụ cười xấu xa với Thượng Quan Nghiêu,“Làm gì khẩn trương như vậy, chẳng lẽ anh sợ tôi?”

Không để ý tới vẻ mặt đằng đằng sát khí của Thượng Quan Nghiêu, hắn lại không sợ chết nháy mắt với Lăng Thủy Nguyệt,“Lần trước nếu không phải cô đã cứu tôi, chỉ sợ tôi thật sự bị vết thương nhiễm trùng đó làm chết mất! Đúng rồi, cô hẳn là còn không biết tôi là ai phải không……”

Thượng Quan Nghiêu rốt cuộc khắc chế không được tức giận, đột nhiên đứng lên nắm lấy cổ áo của người đàn ông tóc vàng, đưa hắn khuôn mặt tuấn tú của hắn về phía mình,“Cậu tốt nhất nên biết điều một chút……”

Lăng Thủy Nguyệt nhìn hai người đàn ông đang giằng co, kinh hãi rồi lại không biết nên xử lý như thế nào cho phải.

Thượng Quan Nghiêu và người kia, đến tột cùng có quan hệ gì nha?