“Lăng tiểu thư cô thật là có tâm, tám năm như một ngàychỉ cần có thời gian sẽ tới nơi này chăm sóc hoa cỏ.”
Người làm vườn nhìn Lăng Thủy Nguyệt ở trong phòng thủy tinh chạy đông chạy tây, hai bàn tay nhỏ bé đã dính đầy bùn,khuôn mặt thanh tú tinh mịn mồ hôi, mặc giày đi mưa dẫm đất bùn xốp, cho dù váy bị dơ cô cũng không chút nào để ý.
Cô ngây ngốc cười vừa ngại ngùng vừa đáng yêu, còn giơ một bình tưới nước thật to,“Bởi vì được người bạn nhờ vã, cho nên đương nhiên phải tận tâm hết sức, a còn nửa,A Nguyên mấy năm nay cũng muốn cám ơn cậu, lúc tôi không có thời gian cậu đã giúp tôi chăm sóc hoa trồng trong nhà ấm này!”
“Nhưng mà Lăng tiểu thư kiếm tiền không được nhều,còn đưa tôi tiền lương, rõ ràng tôi cũng không lỗ gì……”
A nguyên vừa nói, cũng phụ tưới nước một bên,khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười giản dị,“Còn nửa…… người bạn này của Lăng tiểu thư nhất định rất quan trọng?”
“Ach…… Đã thật nhiều năm không có liên lạc ……”
Nghĩ đến Thượng Quan Nghiêu, ngực của cô không khỏi co rút đau đớn.
Năm đó hắn nói nơi này là nơi riêng của hắn, ngoài trừ cô không có ai biết, cho nên tám năm qua cô luôn dành thời gian đến chăm sóc đám hoa cỏ này, tựa như hết lòng tuân thủ hứa hẹn đối với hắn.
Cô nghĩ đến hắn đã quên tất cả, quên cả cô nhưng không nghĩ tới chân tướng sự việc….. Hắn mất trí nhớ !
Này đại khái gọi là tạo hóa trêu người sao.
Nhìn hoa cỏ trước mắt so với trước kia càng ngày càng tươi tốt,cô không biết nên vui vẻ hay là đau buồn, chẳng qua là thì thào tự nói, từ nay về sau tôi Lăng Thủy Nguyệt, mới là chủ nhân chân chính của các ngươi.
Một mặt đau buồn mất đi cảm tình, một mặt lại cảm thấy được tâm phiền ý loạn,lúc này Thượng Quan Nghiêu lại xuất hiện ở trong cuộc sống của cô,cô thật sự có thể tâm bình khí hòa đón nhận sao?
Có lẽ duyên phận giữa bọn họ đã kết thúc ở tám năm trước,cô đến tột cùng còn muốn yêu cầu xa vời gì nửa?
Từ nhà ấm trồng hoa trở lại thành phố,Lăng Thủy Nguyệt thuận tiện đi đến cửa hàng lớn đa dạng về hàng hoá dịch vụ mua rất nhiều đồ dùng thường ngày.
Diện tích nhà Thượng Quan Nghiêu tuy rằng rất rộng, xa hoa, nhưng cô phát hiện vật dụng hàng ngày lại thật ít ỏi,trong nhà chỉ có duy nhất quản gia Chung Bá, cũng chịu trách nhiệm trồng hoa và quét sân vường.
Nhà Thượng Quan Nghiêu thật đúng là cái quái thai, rõ ràng là nhà lớn như vậy phòng ở cũng nhiều,lại không có mấy người giúp việc.
Hơn nữa hắn ít ăn chung, tủ lạnh lý chỉ có chân giò hun khói và mấy chai bia, cho nên cô một lần mua đầy đủ , rau quả, thịt đương nhiên không thể thiếu, mặt khác mua hộp may vá, đơn giản vài hộp thuốc và ..v.v.. cũng đều mua.
Cô từ cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hoá dịch vụ đi ra, mới nghĩ đến hôm nay là cuối tuần cho nên rất khó đón xe taxi, mang theo bao lớn bao nhỏ đi một đoạn đường ngắn, hai cánh tay mảnh khảnh cũng đã sắp đứt ra.
Cô đem đồ vật này nọ đặt ở lối đi, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.Lúc này từ không xa truyền đến một tiếng kinh hô của một đám người,cô vừa nhấc mắt, chỉ thấy một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ dùng tốc độ cao chạy thẳng về phía trước.
Mã lực gào thét qua,nhanh như chớp vòng lại một trăm tám mươi độ , cùng với tiếng thét chói tai của một đám người, xe lại trở về, thẳng tắp nhằm phía Lăng Thủy Nguyệt ngồi nghỉ.
Lăng Thủy Nguyệt sợ tới mức trợn tròn ánh mắt, chỉ có thể sửng sờ đứng im tại chỗ, mắt thấy xe nhằm phía chính mình, tốc độ nhanh đến muốn trốn cũng trốn không xong, cô liền gắt gao nhắm mắt lại, chờ đợi giây tiếp theo truyền đến đau nhức, bất quá ngoài dự tính chính là, đột nhiên truyền đến một đạo dài chói tai sắp xếp gọn gàng.
“Phanh!!”
Sau tiếng phanh xe gấp, cô dự trù đau đớn lại không có xảy ra, nhưng tiếng thét chói tai bên tai lại thiếu chút nữa đem bao phủ cô.
Cô chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy chiếu xe Ferrari màu đỏ, đầu xe xiêu xiêu vẹo vẹo đụng vào đèn đường,cô nhìn qua cửa kính xe, thấy người ngồi bên trong là một thanh niên khoảng hai mươi .
Hắn nhuộm một đầu tóc vàng làm cho người ta lóa mắt, trên mặt còn có kính râm màu đen, bởi vì tốc độ xe vừa rồi quá nhanh, lại khẩn cấp phanh lại, cho nên trán hắn trực tiếp đụng vào kiếng thủy tinh, ấn ra một vết máu đỏ sẫm đang theo kinh chắn gió chậm rãi chảy xuống.
Lăng Thủy Nguyệt bị sợ hãi, vội vàng chạy đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa kính xe, khẩn trương hỏi:“Cậu,cậu không sao chứ?”
Người đàn ông tóc vàng nghe được giọng của cô, mở cửa kính xe ra, chậm rãi lấy xuống kính râm, lộ ra gương mặt tuấn tú.
Da hắn trắng bóng, mái tóc nhuộm vàng nhìn như hỗn độn cũng rất có hình, trên trán độ cong tuyệt đẹp,lông mày sắc bén như mũi kiếm.
Bên trái cái trán lúc này nứt ra một vết thương thật to, máu tươi nồng đậm chậm rãi chảy ra, đâm vào mắt Lăng Thủy Nguyệt cô cảm thấy khó chịu.
“A…… Cậu bị thương……”
Trong xe cậu nhóc đó cho dù cái trán đổ máu, cằm như trước dương cao,dáng vẻ tàn khốc.
“Liên quan gì đến cô?” Ngay cả nói chuyện thanh âm đều thật quật cường vô sỉ.
“Nhưng…… nhưng mà cậu bị thương.”Cô ngây ngốc lại nhấn mạnh thêm một lần, sau đó hoang mang vội vàng chạy về phần đường dành cho người đi bộ, lấy từ trong túi ra một hộp cứu thương,trong có thuốc và băng gạc,“Tôi giúp cậu thoa chút thuốc trước.”
“Cút ngay!” Cậu thanh niên ấy thủy chung không chịu xuống xe, đối với quan tâm của cô cũng cảm thấy khinh thường, mặt tuấn tú lệch sang bên, né tránh bàn tay bé nhỏ của cô.